"Trần Đức Dục." Hoàng Đế bình tĩnh, cầm một quyển sổ con khác từ phía sau bàn đi ra, đứng trước mặt ông ta, "Nếu ngươi vào phủ Kỳ Vương mà không điều tra ra được chứng cứ phạm tội của Kỳ Vương, ngươi phải gánh vác cái gì, bản thân ngươi biết chứ?"
Tay chân Trần Đức Dục nháy mắt lạnh lẽo, cắn răng dập đầu ba cái: "Vi thần nguyện lấy đầu trên cổ làm giá. Nếu vi thần không điều tra ra được gì trong phủ Kỳ Vương, vi thần nguyện lấy chết chứng minh trong sạch cho Kỳ Vương, nhất định không để người đời vu hãm Kỳ Vương, không để tổn thương hoà khí giữa Hoàng Thượng và Kỳ Vương!"
Mụ nội nó, địa vị cao trên triều đình này thật mẹ nó không phải người làm! Không điều tra thì nói ngươi làm việc bất lợi, là thùng cơm chỉ lấy bổng lộc không làm việc! Đi điều tra, vì mặt mũi hoàng gia, vì Hoàng Đế sau này có thể xưng một câu rộng lượng nhân hậu trước mặt người đời, ông ta còn phải cầm cái đầu lúc ẩn lúc hiện của chính mình làm bảo đảm! Đời người bi thương như chim công bay về phương Nam*!
*Khổng tước đông nam phi (chim công bay về phương Nam) là tên một bài nhạc phủ đời Hán, dài 357 câu ngũ ngôn, được truyền tụng nhất, được các học giả Trung Quốc công nhận là tiểu thuyết bằng thơ của họ.
Tóm tắt nội dung: Cuối thời Đông Hán vào khoảng niên hiệu Kiến An, có một viên lại nhỏ tên Tiêu Trọng Khanh, có vợ là Lưu thị. Lưu thị bị mẹ của Trọng Khanh ruồng rẫy buộc phải trở về nhà và nàng tự thề sẽ không bao giờ lấy chồng nữa. Song gia đình lại bức hôn khiến nàng phải trầm mình tự tận. Người chồng hay tin vợ mất bèn lấy tấm lụa của vợ dệt hôm nào buộc lên cành cây trước sân thắt cổ tự tử. Hai nhà đều thương con, cho hợp táng bên núi Hoa Sơn, phía Đông phía Tây trồng tùng bách, bên phải bên trái trồng ngô đồng. Cành lá những cây đó chằng chịt, ở trong tự nhiên xuất hiện một cặp chim bay nhảy, líu lo không lúc nào rời nhau; người trong miền gọi là chim uyên ương.
(Nguồn: Mạng xã hội E-books, sách điện tử KiloPad)
Ninh Mộ Hoạ quỳ gối bên cạnh, khoé mắt liếc về hướng Đại Lý Tự Khanh thoáng giật mình một lát. Rồi sau đó, hắn thu hồi tinh thần, cũng xin chỉ thị: "Hoàng Thượng, hạ thần nguyện cùng lấy đầu trên cổ Trần đại nhân đến phủ Cảnh Vương đưa di nương phủ Cảnh Vương đến Đại Lý Tự điều tra thẩm vấn!"
Trần đại nhân vừa định dựng ngón tay cho Ninh thế tử, khen ngợi hắn đứng cùng trận tuyến với mình một chút, bỗng nhiên lại nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, cái gì gọi là cùng lấy đầu trên cổ ông ta? Vậy rốt cuộc là đầu Ninh Mộ Hoạ, hay là tiếp tục lấy đầu chính mình?
Hai người bị Hoàng Đế đá ra khỏi ngự thư phòng, bị đá ra đồng thời nhận được khẩu dụ đến phủ Kỳ Vương và phủ Cảnh Vương điều tra của Hoàng Đế.
Trần đại nhân há miệng muốn hỏi một câu, đầu này rốt cuộc là của ai, nhưng thấy Ninh Mộ Hoạ thần sắc nghiêm nghị chắp tay cáo từ, chính hắn mang theo thị vệ sải bước liền đi rồi. Thôi thôi thôi, đều là làm việc cho triều đình, quản hắn là đầu của ai, dù sao đều đặt cược trên bàn Hoàng Đế!
Đại Lý Tự Khanh sờ mũi nhấc áo choàng, cũng vội vàng đi Đại Lý Tự để dẫn người đến phủ Kỳ Vương điều tra.
Ninh Mộ Hoạ mang theo người thẳng đến phủ Cảnh Vương. Cảnh Vương được Hoàng Đế chấp thuận lên triều nhưng còn chưa phục lại nguyên chức có thể vào Công Bộ. Hắn hiện giờ buồn bực thất bại, mỗi ngày sau khi tan triều cũng chỉ trở lại vương phủ uống rượu giải sầu. Bằng không ra đường lắc lư, gặp được vị ca ca chơi đệ đệ như Thái Tử vậy... Lại phải kéo một nữ nhân về phủ cung phụng, hắn thật lòng cũng không hưởng được phúc Tề nhân này!
Nhị hoàng tử ở trong thư phòng, sau khi ba chén rượu vào bụng thì gã sai vặt cửa trong chạy tới, chui vào liền bẩm báo: "Nhị gia, không tốt, không tốt..."
"Không tốt cái gì!" Trương Hoà đứng ở đó, lời lẽ cũng thể hiện sự không vui, "Kinh hoảng rối loạn còn thể thống gì!"
Gã sai vặt rốt cuộc thở chậm lại: "Thống Lĩnh ngự tiền đới đao thị vệ cầm theo khẩu dụ Hoàng Thượng, mang theo rất nhiều thị vệ tới phủ chúng ta bắt người!"
"Bắt người?" Trương Hoà vội vàng liếc nhìn Cảnh Vương.
Cảnh Vương lắc lắc đầu, trên mặt không thấy nửa điểm hoảng loạn: "Có nói đến bắt người nào trong phủ không?"
"Nói là muốn đưa Tống di nương trong phủ chúng ta đến Đại Lý Tự thẩm vấn!"
"Ờ!" Cảnh Vương hoàn toàn không có phản ứng: "Đưa người cho Ninh Thống lĩnh mang đi đi..."
"Vương gia?" Gã sai vặt cũng choáng váng: "Nhưng Tống di nương, Tống di nương đang mang thai con của Vương gia ngài..."
"Không sai!" Cảnh Vương chụp bàn, há mồm chặn đứng lời gã sai vặt, "Tống di nương, Tống di nương còn không phải là di nương được đưa đến đây sao? Bổn vương đưa người trở về thì làm sao vậy! Nhanh đưa người qua cho bổn vương, nói cho Ninh Mộ Hoạ, trực tiếp đưa Tống di nương vào Đại Lý Tự, không cần đưa về lại!"
Vương gia đây là điên rồi à! Gã sai vặt ngơ ngác nghiêng ngã ra ngoài cửa, thất hồn lạc phách đưa Ninh thế tử tới viện Tinh Huy.
Không ai thông báo cho Tống di nương. Lúc này, Tống di nương ăn tổ yến, đang nổi giận đùng đùng với hạ nhân.
"Ngươi làm việc thế nào? Ngay cả rót nước cũng không biết!" Tống Chi Hoạ một tay lật đổ chung trà đằng trước, nhổ cây trâm trên đầu xuống, một trâm đâm vào cánh tay của tiểu nha đầu rót nước, "Trong bụng ta mang chính là trưởng tôn của hoàng gia! Có vạn nhất gì, lấy tính mạng ngươi bồi thường cũng vô dụng... Đồ hạ tiện..."
Tống di nương đỡ bụng, lời hung ác trong miệng còn chưa nói xong thì cửa đã mở rộng ra, một đám thị vệ đeo đao huấn luyện bài bản vọt vào.
"A!" Nha hoàn trong phòng bị doạ vỡ gan. Tống di nương ở viện Tinh Huy làm mưa làm gió hơn một tháng, vì trong bụng có "trưởng tôn hoàng gia" nên lòng tự tin bành trướng, lúc này, dù thị vệ vọt vào đầy phòng nhưng vẫn bình tĩnh như trước. Nàng ta nắm cây trâm còn mang theo tơ máu, đứng ở đó lạnh giọng hỏi: "Các ngươi rốt cuộc là người phương nào..."
Tống Chi Hoạ bỗng nhiên xoay người, thấy Ninh Mộ Hoạ thân mang quan phục tứ phẩm, eo đeo bội đao trong cung. Tử kim được nạm trên vỏ đao chế từ gỗ đàn và ngọc bội huyết ngọc chiếu rọi lẫn nhau. Ngọc bội kia quả nhiên chính là cùng hoa văn với vòng ngọc trên tay Tần nhị nương tử.
Mắt Tống di nương bị khối ngọc bội này làm đau đớn. Nàng ta một tay nắm chặt cây trâm trong tay, một tay nâng bụng đã hơi hiện, nhìn Ninh thế tử với vẻ mặt băng sương, cười lạnh lùng: "Ninh biểu ca, nơi này là phủ Cảnh Vương, cũng không phải là phủ Ninh Bá của huynh. Huynh mang nhiều người như vậy không thông truyền đã xông tới là muốn tạo phản sao? Tội danh tạo phản này huynh gánh vác nổi chứ?"
Ninh Mộ Hoạ liếc mắt một cái, từ trên mặt nàng ta dời đi, tầm mắt ngừng trên chung tổ yến trên bàn rồi vung tay lên, cũng không để ý đến Tống Chi Hoạ, miệng chỉ lo phân phó: "Đưa người đi! Tất cả nha hoàn trong sân và đồ dùng thức ăn cũng đều đưa đi."
Thị vệ nhận được phân phó, ngay ngắn trật tự điều tra trong viện. Đối với thị vệ đã từng điều tra phủ Cảnh Vương một lần mà nói, điều tra viện Tinh Huy lần nữa thật sự quá đơn giản.
Tống di nương thấy Ninh Mộ Hoạ hờ hững, lại thấy thị vệ không coi ai ra gì, lạnh giọng quát: "Dừng tay! Nơi này chính là phủ Cảnh Vương, các ngươi dám..." Nàng ta còn chưa nói xong thì đã có hai thị vệ tiến lên, mỗi người dứt khoát nhanh nhẹn đè Tống Chi Hoạ và nha hoàn bên cạnh lại.
"Buông ra, các ngươi là thứ gì? Nơi này là phủ Cảnh Vương, trong bụng ta chính là trưởng tôn hoàng gia, các ngươi thế nhưng to gan lớn mật, trong mắt không có pháp luật bắt ta như thế, không sợ bị chặt đầu hỏi tội sao? Người tới... Ưm ưm ưm..." Tống di nương khí thế kiêu ngạo ồn ào nhưng bị thị vệ một phen nhét khăn chặn miệng nên không thốt ra được lời nào nữa.
Một người không quen nhìn Tống di nương dùng thủ đoạn dơ bẩn lên làm thị thiếp Vương gia, lại xem chính mình như Vương phi mà làm mưa làm gió, chỉ vào nàng ta cười nói: "Vị di nương này, cô nên bớt tâm tư này đi. Việc cô tiến vào phủ Cảnh Vương thế nào toàn bộ người trong kinh thành đều biết rõ. Hơn nữa, trong bụng cô nào phải trưởng tôn hoàng gia, bên trong ấy à... Tất cả đều là trùng mà thôi!"
Tống di nương đột nhiên trợn to mắt, hoàn toàn không thể tin tưởng lời nói bậy nói bạ của người này, lấy bả vai đụng về phía thị vệ. Thị vệ bị đâm bực, muốn ném một tát cho Tống di nương nhưng thấy ánh mắt lạnh nhạt của Ninh Mộ Hoạ lướt qua, đành phải phun một ngụm đờm về phía nàng ta.
Hai mắt Tống Chi Hoạ trợn trừng nhìn Ninh Mộ Hoạ chuyên tâm điều tra, gõ gõ đập đập trước mắt. Nước mắt nàng ta cuồn cuộn rơi xuống. Ninh Mộ Hoạ, Ninh Mộ Hoạ... Huynh sao không thể thấy sự tốt đẹp của ta!