"Không sao, không sao..." Quý Vân Lưu còn chưa nói xong, lại liếc mắt nhìn từng viên ngói như lá bị gió thu quét rơi xuống trên đỉnh đầu. Không kịp may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết, nàng đã kéo Ngọc Hành dậy nói, "Thất gia, chúng ta phải đi ra ngoài, phòng này có lẽ sắp sập rồi!"
Ngọc Hành theo ánh mắt Quý Vân Lưu liếc nhìn nóc nhà một cái, tay chân nhanh chóng bò dậy. Hắn một câu không nói nhiều, bế Quý Vân Lưu lên lùi lại, hít sâu một hơi liền chạy ra ngoài.
Đại công tử Thẩm phủ cũng đã tìm được Thẩm Mạc Uy dựa vào một bên, cùng Thẩm Nhị khiêng phụ thân nhà mình lên, trong tiếng khóc của Thẩm phu nhân vội vàng chạy ra ngoài.
Mái ngói lách cách rơi xuống càng lúc càng nhanh, chậu nước bị đẩy nghiêng phát ra tiếng va chạm lớn. Rất nhanh, ngói trên mái hiên chính phòng hệt như đã thương lượng trước, "Oành" một tiếng, cùng nhau rơi xuống.
"Đều đã ra rồi sao, đều đã ra ngoài rồi sao?"
"Hình như đều đã ra rồi..."
Người Thẩm phủ ngơ ngác đứng trong viện, trơ mắt nhìn phòng ở đang yên ổn bỗng sập xuống một cái động lớn như vậy, cũng không biết nên nói gì. Sấm sét thì sấm sét, nhưng nhà ai cũng không có việc gì, chỉ riêng phòng ở chính viện lại sập?
Sắc trời âm u, gió thu cuốn lấy lá khô trên mặt đất, tiếng sấm phía chân trời ầm ầm không ngừng nghỉ. Cùng với tia chớp, tiếng sấm theo đó kéo đến, dường như Thiên Đạo sớm đã có đối tượng muốn bổ đánh. Tình thế này quả thật tương đối quỷ dị làm cho người ta sợ hãi!
Quý Vân Lưu được Ngọc Hành bế, ngơ ngác nhìn tia chớp màu lam phía chân trời. Nàng rụt bả vai, dúi đầu vào trong hõm vai Ngọc Hành, ở bên tai hắn khổ hèn cầu xin: "Thất gia, chúng ta có thể thương lượng với cha chàng cho chúng ta thành thân sớm chút hay không?"
Trên người Ngọc Hành có mây tía, có thể gặp dữ hoá lành. Nếu nàng có thể ở bên người Ngọc Hành mỗi ngày, được một sợi hoặc nửa đám mây tía vờn quanh, cũng sẽ không bị Thiên Đạo cho thiên lôi đuổi đánh mỗi ngày. Hừ! Dù ngày mai lập tức thành thân cũng hoàn toàn không thành vấn đề...
Theo lời nói của nàng, toàn bộ hơi thở nóng bỏng phả lên chỗ quai hàm của Thất hoàng tử. Ngọc Hành nghe thấy, cả yết hầu lẫn một lòng đều ngứa ngáy râm ran. Hắn giật giật yết hầu, ôm eo nàng, thấp giọng nói: "Được, chúng ta trở về thương lượng với cha..."
Quý Vân Lưu nói cực nhỏ, ngoại trừ Ngọc Hành, người còn lại cũng không nghe thấy. Có điều Thẩm đại công tử Thẩm Ôn Lịch chỉ ở một bên. Dù hắn chưa nghe thấy lời của Quý Vân Lưu, nhưng nghe thấy lời của Thất hoàng tử.
Thẩm Ôn Lịch quay đầu liếc nhìn hai người ôm nhau một cái, ánh mắt ngừng trên đầu ngón tay của Quý Vân Lưu. Trên đầu ngón tay kia có bột phấn màu đỏ. Đây hình như là phấn chu sa. Vị Quý biểu muội này, hoá ra thật sự biết thuật đạo pháp. Còn nữa, hoá ra vị Quý biểu muội này lớn lên xinh đẹp yêu kiều như thế...
Phòng chính ở chính viện Thẩm phủ đã sập nên Thẩm phu nhân đưa mọi người đến sương phòng.
Mọi người dường như bị trận sập đổ này dọa sợ, ngay cả lục nương tử ngày thường khôn khéo lanh lẹ, dù được Thất hoàng tử buông xuống vẫn không quan tâm mà nắm lấy góc áo Ngọc Hành không bỏ, rất giống một cô con dâu nuôi từ bé cực kỳ nghe lời.
Ngọc Hành kéo tay nàng từ chỗ góc áo về, thấy miệng vết thương trên cổ tay, nhíu mày lại hỏi: "Vì sao bị thương?"
Quý Vân Lưu nhìn thoáng qua, "À" một tiếng nói: "Vừa rồi nóng đầu, nhất quyết phải đua máu với người ta..."
"Đua máu?" Mày Ngọc Hành nhíu càng chặt. Trong lòng hắn hiểu rõ, miệng lại không nhịn được: "Người nọ là mèo hay là chó... Kẻ không đáng giá một văn tiền như vậy cũng đáng để nàng đua máu với người ta?" Nói xong, hắn từ bên hông móc ra kim sang dược mang theo bên người, đổ lên miệng vết thương rồi lấy khăn tay ra giúp nàng băng bó.
Thẩm đại nhân trên mặt dính đầy tro bụi. Ông ta nửa nằm nửa ngồi trên ghế, nhìn hai người ở đối diện đằng kia thân mật băng bó sờ tay nhỏ, gian nan mở miệng nói: "Lục tỷ nhi... Cổ trong bụng ta... Đã, đã giải trừ rồi sao?"
"Cữu cữu đừng lo lắng, kim tằm chủ đã chết, con trong bụng ngài cũng không chịu được bao lâu. Chỉ cần mỗi ngày nuốt ba thứ là hùng hoàng, tỏi và xương bồ với nước, sau bảy ngày sẽ có thể khỏi hẳn." Quý Vân Lưu nói, "Nếu cữu cữu lo lắng thì dùng củ năng cắt miếng phơi khô mài thành bột mịn, mỗi sớm bụng rỗng uống kèm nước sôi cũng có thể phòng cổ."
"Tốt tốt tốt." Gương mặt than chì của Thẩm đại nhân nháy mắt bộc phát ra ánh sáng rực rỡ, "Thật sự là quá tốt! Lục tỷ nhi, con là đại ân nhân của ta!" Nói xong, ông ta bảo Thẩm phu nhân đỡ dậy, run chân chắp tay thi lễ thật sâu để cảm ơn, tỏ vẻ rằng nếu Quý Vân Lưu cần đến, ông ta nhất định tuyệt không từ chối. Rồi sau đó, Thẩm Mạc Uy lại dặn dò người chứng kiến trong nhà, nếu tiết lộ việc hôm nay ra ngoài nửa câu, ông ta nhất định không buông tha.
......
Thanh Ly và Tịch Thiện đi tìm Ninh Mộ Hoạ, kết quả như thế nào còn chưa biết. Ngọc Hành thấy tinh thần Quý Lục không tốt nên không ở lại lâu, trực tiếp đưa người trở về. Chờ ngồi lên xe ngựa, hắn lại do dự vấn đề dẫn người về phủ Mục Vương hay là về Quý phủ. Thành thân thật là chuyện làm hai người đều bớt việc!
Ngọc Hành nhìn Quý Vân Lưu mơ màng sắp ngủ, biết nàng là vì tiêu hao quá nhiều đạo pháp. Lúc trước khi Tần vũ nhân cầu mưa tại Giang Hạ, hắn cũng đã thấy tình huống này trên người ông ấy. Ngọc Thất trầm ngâm một tiếng rồi trực tiếp đưa người về phủ Mục Vương, thuận đường bảo Thẩm phủ phái người bẩm báo cho Quý phủ, lấy cớ là: Thẩm phu nhân và lục nương tử trò chuyện với nhau rất vui vẻ nên giữ lục nương tử ngủ lại Thẩm phủ mấy ngày.
Thủ đoạn để người gánh nồi, một đời này Thất hoàng tử cũng dùng càng thêm thuận tay lưu loát!
Xe ngựa dừng lại tại cửa trong phủ Mục Vương. Ngọc Thất trực tiếp ôm người vào phòng ngủ tại chính viện của bản thân. Hắn đặt người trên giường, ngồi ở đầu giường nhìn Quý Vân Lưu tìm một vị trí thoải mái nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, mới đứng dậy rời khỏi phòng ngủ đến thư phòng nghe Tịch Thiện trở về bẩm chuyện.
"Thất gia, sau khi tiểu nhân và Thanh Ly ra khỏi Thẩm phủ, trên đường quả nhiên gặp được hai kẻ ngăn cản. Tiểu nhân thấy hai gã thích khách kia thân thủ cũng không tồi, liền tách ra khỏi Thanh Ly, để hắn đi bẩm báo cho Ninh thế tử. Tiểu nhân đi trước đến toà nhà thành Tây bên kia thăm dò tình huống..." Tịch Thiện đứng sau bàn, kể lại kỹ càng tỉ mỉ.
Tịch Thiện tránh tại đầu hẻm nhất định phải đi qua ở thành Tây, đếm kỹ càng người vội vàng đi qua nơi đó. Vì hắn biết người hạ cổ cho Thẩm đại nhân là nữ tử trẻ tuổi Miêu Cương, bởi vậy cũng đặc biệt lưu ý nữ tử không phải người kinh thành. Quả nhiên trời xanh không phụ người có lòng, thật đúng là để hắn chờ được người phải đợi.
"A Y kia lớn lên trắng nõn sạch sẽ, vóc dáng nho nhỏ..." Ngay lúc này nhưng Tịch Thiện vẫn muốn đánh giá dung mạo vị ngoại thất mà Thẩm đại nhân yêu đương vụng trộm, "Lớn lên xác thật có vài phần tư sắc..." Thấy Ngọc Hành nheo mắt nhìn chính mình, Tịch Thiện vội vàng nói đến trọng điểm, "Thất gia, tiểu nhân thấy trên người thị vệ dẫn A Y đi có đeo thẻ bài. Thẻ bài kia bị tiểu nhân nhìn thấy rất rành mạch rõ ràng!"
Ngọc Hành quả nhiên mở to mắt, tay phải đặt trên mặt bàn gõ bàn thúc giục Tịch Thiện nói tiếp. Tịch Thiện cũng không vòng vo, nói thẳng: "Thị vệ kia là người phủ Kỳ Vương!"
Trong lòng Ngọc Hành trầm xuống, nhưng trên mặt không hiện ra thần sắc kinh ngạc gì. Hắn nắm tay thành quyền nhìn chặn giấy đằng trước. Sau khi yên tĩnh nửa ngày, hắn mới mở miệng: "Ngươi có nói toàn bộ những việc này cho Ninh Mộ Hoạ không?"
Kỳ Vương chính là hoàng thúc ruột của hắn. Đời trước, hắn từ đầu tới cuối đều chưa từng nghĩ đến, hoá ra vị hoàng thúc này có ý với ngôi vị Hoàng Đế...