Cảnh Vương đang xem Tống Chi Hoạ, đồng thời, sau khi Tống Chi Hoạ hành lễ đứng lên, cũng đang trộm đánh giá Nhị hoàng tử.
Ủng gấm như ý, áo gấm lụa trắng, ngọc bài là bạch ngọc. Trên ngọc kia điêu khắc hoa văn nàng chưa từng thấy qua trong cửa hàng bạc, đai lưng gấm trên eo kia được khảm đều là ngọc bích chân chính...
Trái tim biểu cô nương theo mắt dời lên, từng chút từng chút nảy lên càng thêm mãnh liệt, chỉ cảm thấy trái tim đều sắp nhảy ra khỏi yết hầu. Nàng ở Quý phủ hơn nửa năm, hơn nữa lúc trước ái mộ Ninh Mộ Hoạ, cũng đã trộm đánh giá toàn thân Ninh Mộ Hoạ. Nhưng người trước mắt này ăn mặc so với Ninh thế tử dường như còn phải tinh tế hơn chút!
Hai mắt Tống Chi Hoạ chuyển qua trên mặt Cảnh Vương, lại thấy trong mắt Cảnh Vương lộ ra ý ghét bỏ với chính mình. Từ nhỏ lòng tự trọng của nàng liền rất mạnh, chỉ cần trong ánh mắt một người lộ ra một tia ghét bỏ, nàng lập tức liền có thể nhìn ra.
Chẳng lẽ thật sự như lời gã sai vặt kia, sương mù xem hoa mới cảm thấy đẹp. Tứ hoàng tử đây là không hài lòng dung nhan của nàng, hay là hiện giờ ghét bỏ nàng nghèo kiết hủ lậu... Hối hận rồi?
Tống Chi Hoạ càng nghĩ càng quẫn bách, vội vàng cúi đầu, xoay người tự mình rót một chung trà, nâng trà đến trước mặt Cảnh Vương: "Ngọc công tử, mời uống trà..." Nam tử bên ngoài nàng gặp tới gặp lui chỉ có mấy người như vậy, cũng không biết nên mở miệng như thế nào... Mặc dù không hiểu được nên dỗ nam nhân vui vẻ thế nào, nàng tất nhiên cũng không thể bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Bộ dáng tự ti như vậy của biểu cô nương xác thật làm Ngọc Lâm có một tia cảm giác mới mẻ. Cái loại lạc thú giống như trêu đùa tỳ nữ hèn mọn này đột nhiên sinh ra. Cảnh Vương duỗi tay nâng cằm nàng ta lên, khoé miệng gợi ra ý cười nói: "Bộ xiêm y này của ngươi không tốt, sẽ cộm ngươi. Mỹ nhân cần dưỡng cho tốt, lần sau bổn Vương sai người làm vài bộ tơ lụa cho ngươi."
Không biết biểu cô nương vì những lời này mà mừng, hay bởi vì hai chữ "Bổn Vương" này mà mừng, nước mắt nàng thấm ướt hàng mi, lăn xuống. Nàng mở to con ngươi ướt dầm dề si ngốc nhìn Cảnh Vương một cái, gương mặt đỏ hồng lại nâng chung trà khẽ lặp lại: "Vương gia, mời ngài uống trà..."
Cảnh Vương càng thêm vừa lòng với bộ dáng được cưng chiều mà lo sợ, như hoa lê dính hạt mưa của Tống Chi Hoạ, một tay tiếp nhận chung trà, một hơi cạn sạch...
Tống Chi Hoạ liếc mắt phía sau một cái, Tạ Dục vô cùng có ánh mắt, ngay cả Dao Dao và thị vệ của Cảnh Vương đều bị mang theo ra ngoài.
Cảnh Vương uống trà xong, bỗng nhiên cảm thấy càng thêm miệng khô lưỡi khô, ừm một tiếng, buông chung trà trong tay. Tống Chi Hoạ nhìn hắn, lại rót một chung trà: "Vương gia, ngài còn khát sao?"
"Bổn Vương khát." Cảnh Vương lại lần nữa tiếp nhận chung trà, một ngụm uống hết, ý cười dịu dàng nói: "Bổn Vương không chỉ khát nước, lòng cũng khát..." Nhìn Tống Chi Hoạ đã tự thay chính mình cởi áo, Nhị hoàng tử ôm lấy nàng ta, bỗng nhiên liền cười: "Bổn Vương liền thích ngươi loại không ngượng ngùng này..."
......
Trần Đức Dục đang ở sương phòng phía sau Đại Lý Tự ăn xảo quả, hạ nhân liền chui vào: "Đại gia, trong cung truyền đến thủ dụ của Hoàng Thượng!"
Đại Lý Tự Khanh xoẹt một tiếng nhảy dựng lên: "Nơi nào?"
Thái giám phía sau nâng thánh chỉ đi đến. Mọi người trong Đại Lý Tự phần phật quỳ trên mặt đất nghe thánh chỉ. Thánh chỉ rất đơn giản, nói những ngày gần đây không khí trong kinh không tốt, đạo nhân dùng tà pháp hung hăng ngang ngược, bên ngoài lại có phản tặc, muốn Đại Lý Tự chỉnh đốn không khí trong kinh. Đêm nay đi đến thanh lâu kỹ quán điều tra xem có quan viên triều đình ăn nhậu chơi bời làm lỡ chính sự hay không.
"Điều tra kỹ quán?" Trần Đức Dục thu thánh chỉ, tiễn thái giám đi, cả người đều có chút ngốc.
Thích Chủ bạc bên dưới hì hì hai tiếng, vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nói: "Trần đại nhân, đây chính là một phần công việc rất tốt đấy ạ!"
Chúng nha dịch còn lại sôi nổi phụ hoạ. Còn không phải là một phần công việc tốt đẹp sao! Đi loại địa phương lộ ngực lộ eo này, thường thường còn có thể sờ hai cái, chính là thiên đường nhân gian đó!
Bọn nha dịch hưng phấn vội vàng, rất nhanh liền mang theo người, mênh mông cuồn cuộn hướng về đệ nhất thanh lâu kinh thành, Di Hồng Lâu.
........
Tống nương tử nhìn Cảnh Vương mệt mỏi ngủ bên cạnh chính mình, dù trên người đau đớn cũng không thắng nổi vui sướng trong lòng. Hiện giờ gạo nấu thành cơm, chỉ cần chờ trời sáng, nàng liền có thể gả vào hoàng gia rồi... Mà phu quân nàng lớn lên đoan chính anh tuấn. Sau này nàng nhất định là đối tượng hâm mộ của chúng tiểu nương tử trong kinh.
Chỉ là, còn chưa chờ sắc trời sáng tỏ, biểu cô nương vừa chìm đắm vào cảnh trong mơ của chính mình, liền nghe được bên ngoài có tiếng người: "Thái Tử điện hạ, Vương gia nhà tôi ở bên trong... Ngài để tiểu nhân thông báo trước một tiếng rồi hẵng đi vào ạ..."
"Thông báo cái gì! Ở Di Hồng Lâu còn cần thông báo cái rắm! Ngươi xem nơi này là phủ Cảnh Vương sao!" Thái Tử hừ hừ hai tiếng thoáng nhìn thị vệ một bên. Mấy gã thị vệ lập tức rất có ánh mắt, giá đi gã thị vệ Cảnh Vương mang đến còn đang lải nhải.
"Vương gia, Vương gia..." Tống nương tử nghe được lời bên ngoài, sợ tới mức vội vàng đẩy Cảnh Vương bên cạnh. Cảnh Vương bị rót hai chén thuốc cấm, trước đó sinh long hoạt hổ, không quan tâm muốn Tống nương tử mấy lần. Lúc này dù cực mệt, cũng bị âm thanh bên ngoài đánh thức: "Làm gì, bổn Vương ngủ ở chỗ này, ai dám làm ầm ĩ ở bên ngoài!"
"Rời giường, Vương gia tốt của ta!" Thái Tử một chân đá vào cửa, khiến Tống nương tử kinh hoảng hô một tiếng, rồi vội vàng trốn phía sau Cảnh Vương, dùng chăn che khuất toàn bộ khuôn mặt.
Tống Chi Hoạ vừa nóng nảy vừa xấu hổ lại mừng rỡ. Xấu hổ chính là bị người bắt tại giường, mừng cũng là bị người bắt được trên giường. Nàng đang suy nghĩ dùng biện pháp gì làm nam nhân trên giường cưới hỏi nàng đàng hoàng, Thái Tử điện hạ liền tới rồi. Đúng là trời cao cũng giúp nàng!
"Đại ca, trời còn chưa sáng, huynh lại đây là vì Khỉ La hầu hạ huynh không thoải mái, tới nơi này của ta thay đổi người?" Biểu cô nương xấu hổ nóng nảy, Cảnh Vương lại một chút cũng không vội. Nữ nhân Di Hồng Lâu mà thôi, nơi nào không thể huynh đệ hưởng chung? Cảnh Vương một phen ngồi dậy, khoả thân, liếc nhìn Tống Chi Hoạ rụt ở trong chăn chỉ lộ ra một cái đầu, cười cười: "Lễ vật đại ca chuẩn bị quả nhiên thú vị, còn non lại biết rõ kỹ xảo trong đó... Đại ca không ngại cũng thử xem..."
Biểu cô nương nghe vậy, nháy mắt một khuôn mặt trắng bệch như chết. Đây là, đây là có ý gì? Cái gì gọi là đại ca không ngại cũng thử xem?
"Nhị ca nhi vừa lòng thì tốt rồi..." Thái Tử đạp cửa, lại không hề vòng vào xem gièm pha của bọn họ. Hắn ngồi sau bình phong, vỗ tay hai cái, "Các ngươi lại đây hầu hạ Cảnh Vương mặc quần áo."
Khỉ La và Xuân Liễu từ bên ngoài yêu kiều tiến vào, hành lễ với Thái Tử, vòng qua bình phong, trực tiếp đi về phía mép giường.
Cảnh Vương tuy còn buồn ngủ, nhưng bị Thái Tử làm ầm ĩ như vậy, cũng không có hứng thú gì, xốc chăn lên đã đi xuống giường.
"Vương gia..." Tống nương tử thấy hai nữ tử từ sau bình phong vòng tiến vào, cũng không biết trên mặt chính mình biểu tình ra sao.
Cảnh Vương chưa lên tiếng, khoả thân đứng trên bục gỗ, để Khỉ La và Xuân Liễu chà lau cho hắn. Cúi đầu thấy cổ tinh tế trắng nõn, Cảnh Vương đưa tay liền sờ soạng, một đường sờ vào trong vạt áo. Khỉ La không né không tránh, cười khúc khích hai tiếng: "Điện hạ, hôm nay điện hạ ngài có phải đặc biệt dũng mãnh hay không?"
"Bổn Vương ngày nào không dũng mãnh?" Cảnh Vương cười lên tiếng.
"Vị muội muội này thật là có phúc..." Xuân Liễu tiếp lời cười nói.