Ngay cả Dao Dao còn hiểu rõ, biểu cô nương sao có thể không rõ?
Trong lòng Tống Chi Hoạ khiếp sợ, lần thứ ba tim đập không ngừng, dường như không tin vào tai chính mình. Nhưng chuyện này thật sự đã xảy ra! Hoàng Đế sẽ chỉ hôn cho nàng, nàng sẽ được chỉ hôn cho một vị hoàng tử!
"Ngươi, ngươi đứng lên đi, nếu thiếu gia nhà ngươi dùng tính mạng ngươi uy hiếp..." Biểu cô nương hơn nửa ngày mới từ trong tiếng tim đập thình thịch tìm về âm thanh của chính mình. Nhưng giọng nói nàng ta quá mức khẩn trương, dừng một chút, mới khôi phục thái độ bình thường nói: "Nếu vậy, Dao Dao, ngươi liền thu hồi tráp này đi. Chúng ta chú ý lễ thượng vãng lai*, Dao Dao ngươi liền lấy hoa quả ta khắc lại đây, cho vị tiểu ca này mang về, chuyển giao cho thiếu gia nhà hắn."
*Lễ thượng vãng lai: Có qua có lại
Trong lòng biểu cô nương thấp thỏm, cũng không hiểu được chính mình nên lộ ra thẹn thùng hay nên rụt rè, người hoàng gia thích... Nàng chưa gặp qua bao nhiêu khuê tú, đành phải học ngữ khí nói chuyện của Quý Vân Lưu. Nàng hiện giờ hoàn toàn không tin Quý Vân Lưu vì được Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nương nương coi trọng mới chỉ hôn, nhất định là nàng ta từ giữa chơi thủ đoạn gì đó mới có được vị trí Thất hoàng tử phi này.
Gã sai vặt nghe được Tống Chi Hoạ nói như vậy, rất vui sướng, vội vàng đặt tráp lên tay Dao Dao. Dao Dao thu tráp của gã sai vặt cũng không thừa tay đi lấy hoa quả. Biểu cô nương thấy thế, theo bản năng muốn tự tay nhận lấy tráp kia. Bàn tay đưa đến nửa đường, sợ gã sai vặt giễu cợt chính mình bộ dáng nghèo kiết hủ lậu, thu hồi tay, gãi gãi vạt áo: "Ngươi chờ một chút, kết quả đấu khéo tay còn chưa có... Ta liền đi coi thử xem..."
Càng loạn càng nói không ra lời, biểu cô nương buông lỏng tay khỏi vạt áo, đi thẳng về phía trên đài.
Nàng nâng hoa quả, hít sâu mấy hơi, một mực thoáng nhìn nhóm quý nữ phẩy quạt tròn cười không lộ răng nói chuyện với nhau bên cạnh. Chỉ cần đưa hoa quả này đến trên tay vị hoàng tử kia, sau này nàng sẽ càng tôn quý so với nhóm quý nữ này, sẽ khiến những người này đều phải ngước mắt nhìn lên nàng... Nàng tất nhiên không thể giống như Quân Tử Niệm và Ninh thế tử lúc trước, bỏ qua vị hoàng tử này...
Trong lòng Tống Chi Hoạ kiên quyết, vững vàng nâng hoa quả đến trước mặt gã sai vặt.
Gã sai vặt vui sướng tiếp nhận hoa quả: "Cô nương, hôm nay Chức Nữ nương nương gặp gỡ Ngưu Lang, không bằng ngài viết hai chữ cho thiếu gia nhà ta đi, chỉ cần mấy chữ là được. Nếu thiếu gia nhà ta có thể nhìn thấy chữ của cô nương, nhất định sẽ cao hứng hỏng rồi!"
Tống Chi Hoạ đã bỏ công sức trên thể chữ Liễu một phen, lúc này thấy gã sai vặt nói như vậy, không hề rụt rè, ỡm ờ viết một phần "Cầu tiên Hỉ Thước" bảo Dao Dao đưa qua.
Gã sai vặt nâng hoa quả ôm thư, cao hứng đến nỗi bước chân cũng lâng lâng đi rồi. Đi mãi đến khi rẽ vào một ngõ nhỏ, Tạ Dục ghét bỏ ném hoa quả ném thư đi, rồi sau đó từ trong tay áo lấy ra một khối ngọc bội cùng một phong thư khác, phân phó xa phu đang chờ ở một bên: "Đánh xe ngựa ra đây, đi theo sau ta là được..." Tạ Dục đợi một lát, rồi cầm ngọc bội và phong thư đi ra ngoài.
Bên này, biểu cô nương thấy gã sai vặt kia đi xa, rụt rè kéo Dao Dao tới chỗ thưa người. Thấy xung quanh không có người, nàng duỗi tay trực tiếp mở tráp kia ra.
Hồng bảo thạch bên trong toả sáng lấp lánh, dưới ánh trăng càng đẹp đẽ tráng lệ chiếu vào mắt.
Dao Dao xem đến ngây ngốc: "Cô nương, bộ trang sức này cũng thật đẹp. Mang trên người nhất định cực kỳ xứng với cô nương, làm cô nương yêu kiều động lòng người."
Biểu cô nương hệt như không nghe thấy, duỗi tay vào trong nâng ra một chiếc trâm phượng hoàng nạm hồng bảo thạch lớn nhất, ngơ ngác cắm lên trên đỉnh đầu chính mình: "Ta tất nhiên không thể bỏ qua người tốt như thế..."
"Cô nương, phía dưới còn có một phong thư..." Dao Dao duỗi tay liền muốn lấy thư.
"Cẩn thận chút, đừng làm hỏng những món trang sức này!" Biểu cô nương vội vàng ngăn cản, bất chấp tháo trâm trên đầu xuống, đưa tay liền lấy phong thư, mở ra. Thể chữ phía trên nhiệt tình hữu lực, viết chính là: Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt giai nhân hề giai nhân bất tri*?
*Hai câu này lấy ý từ bài "Việt nhân ca" - Khuyết danh.
Biểu cô nương xem thư xong, áp vào ngực... Dường như thấy được chính mình sau này trở thành hoàng tử phi.
"Cô nương!" Tống nương tử đang tự mình say mê, âm thanh của gã sai vặt vừa rồi lại vang lên, "Cô nương, tiểu nhân tìm được ngài thật tốt quá!"
Xem thư tình bị bắt lấy tại chỗ, Tống Chi Hoạ khiếp sợ. Thư này nắm trong tay, không giấu được, giải thích lại nói không nên lời. Bộ trang sức rực rỡ trong tráp kia giờ phút này còn cắm trên đầu chính mình đây!
"Cô nương, thiếu gia nhà ta thấy thư của cô nương, thật sự đặc biệt vui vẻ, sợ cô nương ngài... Sai tiểu nhân lại tặng một khối ngọc bội đến đây..." Gã sai vặt hệt như không thấy thần sắc xấu hổ của Tống nương tử, đôi tay nâng ngọc bội lên, bên dưới lại có một phong thư.
Dù sao đã bị nhìn thấy, nếu chính mình làm Vương phi nhà hắn, nào còn cần để ý cái nhìn của một gã sai vặt. Tống Chi Hoạ nắm lấy phong thư, giống như nắm thuốc an thần, trực tiếp đưa tay lấy ngọc bội và phong thư kia, mở ra.
"Thiếu gia nhà ngươi mời ta ngắm sao?" Nhìn hai lần, biểu cô nương cắn môi, "Thiếu gia nhà ngươi mời ở nơi nào?"
"Là Tinh Nguyệt Lâu." Gã sai vặt trả lời, "Cô nương, thiếu gia nhà ta thật lòng, chỉ muốn mời cô nương đi coi sao Chức Nữ nương nương chút mà thôi..."
"Ta hỏi ngươi, ngươi phải nói thật với ta, nếu không nói thật, đợi lát nữa tới trước mặt thiếu gia nhà ngươi, ta tất nhiên làm thiếu gia nhà ngươi không tha cho ngươi. Ngươi một gã sai vặt nô tịch hèn mọn, nếu bị đánh chết cũng chỉ có thể chịu..." Biểu cô nương nắm hai phong thư, trong lòng chắc chắn: "Ngươi và ta, ở trong mắt hiếu gia nhà ngươi, ai nặng ai nhẹ, ngươi có hiểu rõ ý của ta?"
"Thiếu gia nhà ta, ngài ấy... Cô nương, ngài ngài..." Gã sai vặt hoảng sợ ngẩng đầu. Sau một lát, bùm một tiếng quỳ xuống: "Cô nương tha mạng, tiểu nhân nhất định không dám không nói lời thật..."
"Thiếu gia nhà ngươi họ gì?"
"Họ..."
"Nói thật!"
"Thiếu gia nhà ta họ Ngọc..."
"Trong nhà đứng hàng thứ mấy..."
"Thứ tư..."
"Thiếu gia nhà ngươi thích nữ tử thế nào?"
"Thiếu gia, thiếu gia... Thiếu gia chán ghét những tiểu thư khuê các nũng nịu xấu hổ, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng đó."
"Thiếu gia nhà ngươi vì sao lại thích ta?"
"Cô, cô nương..." Gã sai vặt ngẩng đầu, mím môi. Sau một lát, hắn cắn răng nói: "Cô nương, tiểu nhân cảm thấy ngài chính là quý nhân. Tiểu nhân nói thật với ngài, từ trong Bát Bảo Lâu nhìn đài thêu, dưới ánh trăng... Mơ hồ mông lung kia, chỉ cảm thấy người không giống người, là tiên nữ hạ phàm... Nhưng nếu, nếu thiếu gia nhà ta nhìn người thật, cô nương thật sự... Cũng chưa chắc sẽ đối với cô nương ngài..."
Dao Dao chân nhỏ đá qua: "Ngươi đây là ý gì? Ngươi là nói thiếu gia nhà ngươi nếu thật sự thấy cô nương nhà ta, những thứ đưa tới lúc trước đều là giả?"
Gã sai vặt nói: "Cô nương, chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng... Tiểu nhân nhìn ngài thật sự là quý nhân, mới nói thật... Nói vậy cô nương cũng có thể đoán được thiếu gia nhà ta là người hoàng gia. Nếu cô nương biết được, tất nhiên cũng biết thiếu gia nhà ta dạng mỹ nhân nào chưa từng gặp qua... Lúc trước chỉ cảm thấy xa xa xem cô nương, yêu thích mới mẻ... Nhưng mà nhìn gần... Có lẽ, có lẽ..."
Dao Dao bực mình, Tống Chi Hoạ lại không. Nàng ta vươn chân, một cước đá vào trên người Tạ Dục: "Ngươi lại nói, nếu ta đáp ứng thiếu gia nhà ngươi hẹn ngắm sao, cùng thiếu gia nhà ngươi... Cùng thiếu gia nhà ngươi làm việc phu thê, thiếu gia nhà ngươi liệu có cho ta danh phận?"
--------
*Việt nhân ca" - Khuyết danh.
Kim tịch hà tịch hề?
Khiên chu trung lưu,
Kim nhật hà nhật hề?
Đắc dữ vương tử đồng chu.
Mông tu bị hảo hề,
Bất tý cấu sỉ.
Tâm kỷ phiền nhi bất tuyệt hề,
Đắc tri vương tử.
Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi,
Tâm duyệt quân hề quân bất tri.
Dịch nghĩa
Đêm nay là đêm nào?
Đưa thuyền trôi giữa dòng.
Hôm nay là hôm nào?
Được cùng vương tử trên thuyền.
Thật lấy làm xấu hổ,
(Vương tử) không trách mắng thiếp (vì thân phận).
Trong lòng thấy phiền muộn không dứt,
Được biết vương tử.
Núi có cây, cây có cành,
Lòng mến thích chàng rồi, chàng không hay.
Dịch thơ
Đêm nay đêm nào chừ,
Đưa thuyền theo dòng.
Hôm nay hôm nào chừ,
Được cùng vương tử thuyền chung.
Xấu hổ làm sao chừ,
Người không mắng mỏ.
Lòng muộn phiền mà không dứt chừ,
Được quen vương tử.
Núi có cây chừ cây có cành,
Lòng mến chàng chừ chàng biết chăng.