Quý Thất thấy trên mặt Tống Chi Hoạ lui đi sĩ diện hão lúc trước ở Quý phủ, lại nhiều thêm vẻ kiên nghị, từ trong tay áo móc ra một thứ cười nói: "Tống tỷ tỷ ngươi nhìn này, đây là cái gì?"
"Đây là cái gì?" Tống Chi Hoạ hỏi.
Quý Vân Diệu cười: "Là thuốc cấm ngày ấy ngươi sử dụng."
"Thất muội muội," Tống Chi Hoạ vội vàng giảm nhỏ giọng, theo bản năng nhìn chỗ mành xe ngựa, cắn răng: "Thứ này ngươi từ nơi nào có được?"
"Là quý nhân muốn giúp chúng ta một tay tặng cho." Quý Vân Diệu ấn thuốc lên tay Tống Chi Hoạ, "Tống tỷ tỷ chỉ cần bỏ thêm một ít vào nước trà của lục tỷ tỷ. Chuyện còn lại sau đó đều giao cho ta tới làm."
Tống Chi Hoạ cầm thuốc, ánh mắt dừng trên mặt Quý Vân Diệu.
"Tống tỷ tỷ mỹ mạo như hoa như vậy, sau này nhất định có thể tìm phu quân tốt. Cái gọi là phu thê nghèo hèn trăm sự bi ai, tin tưởng Tống tỷ tỷ nhất định có thể hiểu rõ." Quý Vân Diệu cười nhạt: "Sau khi chuyện thành, ngân lượng và trang sức lúc trước ta đáp ứng Tống tỷ tỷ tất nhiên không thiếu Tống tỷ tỷ một phân một hào."
Tống Chi Hoạ không nói một lời, chỉ nhìn chăm chú vào Quý Thất.
Quý Thất không sợ nàng ta: "Tống tỷ tỷ, ngươi chẳng lẽ còn tưởng rằng chuyện lúc trước ngươi bỏ thuốc sai người là ta cố ý gây ra? Tống tỷ tỷ ngươi cũng không nên quên mất, lúc trước chính là Tống tỷ tỷ ngươi lấy thuốc, rải thuốc. Giờ phút này nếu trách lên đầu muội muội, tội danh này muội muội cũng sẽ không nhận, muốn cáo trạng Thuận Thiên Phủ thay chính mình giải oan."
"Được, chuyện này giao cho ta." Tống Chi Hoạ nắm chặt chiếc bình trong tay. "Mấy thứ lúc trước ngươi hứa hẹn với ta cũng không thể quên. Nếu quên, ta ngày mai cũng sẽ cáo trạng đến Thuận Thiên Phủ thay chính mình giải oan."
......
Trên đường Thất Bảo, nam nữ lui tới không dứt. Mỗi năm Đại Chiêu có ba ngày lễ dân gian trọng đại của nam nữ, một là Thất Tịch, một là hội hoa đăng mười lăm tháng giêng, còn một ngày là chính là đại hội đạo pháp Tử Hà Quan. Mà tết Khất Xảo là ngày lễ bá tánh Đại Chiêu yêu thích nhất.
Vào ngày Thất Tịch, tiểu nương tử các nhà chỉ cần đi tới đường Thất Bảo, liền sẽ không mang mũ sa nữa.
Một ngày này trị an trong kinh tuần tra cực nghiêm ngặt, thị vệ vẫn luôn qua lại trên đường cái.
Quý Vân Lưu từ trên xe ngựa bước xuống, vừa đi về phía Bát Bảo Lâu cùng Thất hoàng tử, vừa nhìn xem xung quanh.
So sánh với lễ Thất Tịch ở hiện đại, tặng hoa tặng quà ăn cơm dạo phố xem phim hoặc du lịch gia đình, lễ Thất Tịch ở cổ đại hiển nhiên trở nên thú vị hơn nhiều. Phố Thất Bảo này náo nhiệt giống như họp chợ. Nữ tử cổ đại hàm súc, dù gặp được thiếu niên như ý, cũng chỉ trộm liếc mắt một cái, liền vội vàng lướt qua. Nam tử cũng thủ lễ, mắt nhìn thẳng, tuyệt đối sẽ không giống như lưu manh hiện đại, thấy cô nương trực tiếp đến gần huýt sáo gọi người đẹp.
Ngọc Hành thấy nàng tò mò, một đường đi rất chậm, lại mang theo nàng đi vào trong cửa hàng một bên, mua hai đoá sen tịnh đế điêu khắc sinh động như thật.
Đi dạo trong chốc lát, Quý Vân Lưu giao sen tịnh đế lên tay Cửu Nương: "Thất gia, chuyện Tống tỷ tỷ và thất muội muội, chàng tính toán xử lý thế nào?"
Ngọc Hành "À" một tiếng, giải thích: "Chuyện này, ta giao cho Thái Tử xử lý, Thái Tử vỗ ngực đảm bảo với ta hắn tất sẽ xử lý việc này thoả đáng."
Quý Vân Lưu "Hả" một tiếng, chấn kinh một hồi: "Thái Tử vỗ ngực đảm bảo với Thất gia chàng?"
"Ừ." Ngọc Hành phân tích nói: "Chuyện này do Thái Tử xử lý cũng tốt, kết quả như thế nào Quý phủ cũng không trách lên người nàng được. Bởi vậy, ta cũng liền tuỳ Thái Tử đi an bài."
Quý Vân Lưu: ...
Thiếu niên lang, làm phiền ngươi không cần nói hai chữ Thái Tử - địa vị trữ quân cao cao tại thượng, tuỳ tiện giống như tiểu đệ nhà mình. Tuy rằng Thái Tử xác thật giống như thịt chó không lên được mặt bàn!
Đang nói, có người ở phía sau Ngọc Hành gọi hắn một tiếng. Hai người xoay người nhìn về sau, chỉ thấy một người thân mặc trường bào ánh trăng, eo buộc đai ngọc phỉ thuý, bước nhanh tới.
"Thất ca nhi," Người tới đúng là Thái Tử Ngọc Tranh. Hắn thấy vợ chồng son cùng ra, ánh mắt dừng trên mặt Quý Vân Lưu, lại cuời một tiếng: "A, thất đệ muội!"
Thái Tử ra phủ dù thay đổi xiêm y tầm thường, lễ nghi tôn ti cũng vẫn nên tuân thủ. Ngọc Hành và Quý Vân Lưu từng người hành lễ với Thái Tử.
"Thất ca nhi, tức phụ đệ lớn lên thật đẹp, lại còn lanh lợi!" Thái Tử trước nay nói không lựa lời, lúc này cũng không thay đổi bao nhiêu, nhìn Quý Vân Lưu ha ha cười nói: "Người bán mình chôn mẹ mà nhị ca nhi tìm thấy kia, so với tức phụ đệ kém thật nhiều. Gầy không được mấy cân không nói, mắt kia liền kém xa vạn dặm so với tức phụ đệ."
Ngọc Hành yên lặng nghe, trong lòng nửa điểm vui sướng cũng không có, càng không muốn tiếp nhận đề tài này cùng Thái Tử kề vai sát cánh thảo luận một phen.
Lúc trước hắn còn cảm thấy Thái Tử rộng lượng tin tưởng huynh đệ, chính mình kém hơn. Hiện giờ lại cảm thấy, thân thiết như vậy đúng là có chút quá mức, quá mức đến nỗi đều muốn một đao đâm vào, đâm đến hắn lạnh thấu tim... Lòng người, thật đúng là thứ dễ đổi!
Thái Tử nhìn quen Ngọc Hành mặt quan tài, hoàn toàn nhìn không ra Thất hoàng tử đã hơi tức giận. Hắn vui vẻ bước đi một đường không quay đầu lại: "Thất ca nhi, đệ có điều không biết, hôm nay ta đi Thuận Thiên Phủ đón người mà nhị ca nhi tìm thấy ra ngoài. Chỉ là cô ta vẫn luôn khóc sướt mướt, làm ta thật sự phiền chán..."
Ngọc Hành không thể nhịn được nữa, hoàn toàn không cách nào lại nhẫn nhịn: "Đại ca, việc hôm nay, huynh tính toán xử lý thế nào?"
"À," Ngọc Tranh nghĩ đến chuyện lần này của Thất hoàng tử, giống như tranh công cười hí hửng không ngừng: "Chuyện này đệ liền giao cho ta. Đệ và tức phụ đệ liền ngồi, ngồi trên Bát Bảo Lâu kia. Đúng, chỉ cần ngồi chỗ đó nhìn. Ta sẽ sai người lại đây báo với đệ, nhất định xuất sắc tuyệt luân!"
Có lẽ kế lớn lần này thật sự quá hợp tâm ý Ngọc Tranh, Thái Tử nói xong lời này, lắc lắc tay liền mang theo thị vệ rời đi. Nếu Thái Tử đều bảo đảm chắc chắn như vậy, Ngọc Hành mang theo Quý Vân Lưu trực tiếp bắt đầu phủi tay làm chưởng quầy, không hề quản chuyện của Quý Vân Diệu.
Có thể đặt chỗ trong Bát Bảo Lâu đều là con cháu quan lớn tầng trên, có người đã thành thân, cũng có người là đính hôn, nhưng rất ít người còn chưa có hôn phối. Tiểu nương tử chưa có hôn phối cũng sẽ không ngồi ở nơi này xem người ta đấu khéo tay, mà sẽ đi đài thêu thùa đằng trước tham dự đấu tài.
Ngọc Hành mang theo Quý Vân Lưu ngồi tại lầu hai Bát Bảo Lâu. Quay đầu nhìn lên, Ninh Mộ Hoạ và Tần nhị nương tử đã tới rồi, càng gần một chút chính là Quân Tử Niệm và Quý Vân Vi.
Quân Tử Niệm và Quý Vân Vi còn tốt, hai người cách bàn trà vuông đoan chính mà ngồi. Tần nhị nương tử và Ninh thế tử lại không giống. Ninh Mộ Hoạ bị thương tay phải, Tần nhị nương tử liền tự tay lột quýt cho hắn. Bàn tay mềm màu quýt cam, càng hiện vẻ trắng nuột như hành, khiến người xem mê mẩn.
Một lọn tóc từ sau tai Tần nhị nương tử rơi xuống trước mắt, Ninh thế tử vươn ngón tay trái, ngón trỏ hơi xẹt qua, giúp nàng vén tóc ra sau tai. Ngón trỏ cọ qua gương mặt, khiến nhị nương tử ngừng tay. Nhị nương tử nâng con ngươi đen nhanh liếc mắt xem Ninh thế tử một cái, thấy trong mắt cùng khoé miệng Ninh thế tử đều mang theo ý cười, nàng liền cùng nhau cười.
Làn sóng đồ ăn cho chó thật lớn này cách thật xa bay thẳng tới trong miệng Quý Vân Lưu. Nàng nghẹn một chút, vội vàng thu hồi ánh mắt xem Thất hoàng tử rửa mắt.
Chọc ghẹo chữ này, quả nhiên bác đại tinh thâm!
Một màn này của Ninh thế tử và Tần nhị nương tử, nhìn thấy không chỉ mấy người trên lầu, Tống Chi Hoạ đứng trên đài thêu thùa đối diện cũng thấy.