Thân thể Ngọc Hành ngưỡng về sau, tay lật nghiêng làm gã sai vặt kia chụp vào không khí. Hiện giờ, hắn đã không để người khác dễ dàng đến gần người.
Gã sai vặt thấy không bắt được tay Ngọc Hành, trực tiếp quỳ xuống đất "Thịch thịch thịch" dập đầu: "Xin vị thiếu gia này cứu mạng!"
"Chuyện gì hoảng thành như vậy?" Tịch Thiện thăm dò nói: "Làm sao vậy, cứu cái gì?"
"Thiếu gia nhà ta, thiếu gia nhà ta vốn dĩ muốn lên núi thưởng thức cảnh, lại không cẩn thận một chân giẫm hụt, hiện giờ sắp ngã xuống vách núi bên kia rồi!" Gã sai vặt nước mắt chảy ròng ròng, toàn bộ tay đều đang run lên, ngay cả chân đều rách ra, "Ta ở nơi này tìm hồi lâu cũng không tìm thấy người giúp đỡ... Ta một đường chạy, chạy đến nơi đây, cầu xin hai vị đi cứu thiếu gia nhà ta..."
Cứu người quan trọng, tất cả những người có thể ở trên núi này hôm nay đều là người thân phận bất phàm, Tịch Thiện tóm chặt tay hắn, nâng hắn dậy: "Ngươi đừng vội vàng, nói kỹ lưỡng cho chúng ta biết thiếu gia nhà ngươi ở nơi nào?"
Gã sai vặt trở tay bắt lấy tay Tịch Thiện đã kéo hắn chạy về phía trước: "Ở bên kia, thiếu gia nhà ta chống đỡ không được bao lâu, nhanh lên nhanh lên, chúng ta phải nhanh chóng qua đó..."
Khi Tịch Thiện chạy đi quay đầu xem Ngọc Hành, thấy hắn cũng sải bước theo hai người bọn họ đi tới, cũng không biết nên kêu gã sai vặt kia chậm một chút hay nên kêu thiếu gia nhà mình nhanh một chút. Tuy cứu người quan trọng, nhưng bảo vệ thiếu gia nhà mình càng quan trọng. Tuy núi Tử Hà hộ vệ nghiêm ngặt, nhưng cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Khoảng cách càng kéo càng lớn, chạy ước chừng nửa nén hương, gã sai vặt phía trước bỗng nhiên hơi giơ tay, kêu lên: "Tới rồi, ở chỗ này!" Thân thể Tịch Thiện nhoáng lên, chỉ cảm thấy cánh tay nổi lên một cơn đau đớn, rồi sau đó đã bị kéo đến một chỗ sườn dốc quăng ra ngoài. Ánh mắt đọng lại, hai bóng người màu đen từ trước mắt bọn họ đảo qua, thẳng đến phía sau.
Có thích khách!
"Thất gia!" Dù Tịch Thiện phản ứng rất nhanh, thời điểm cánh tay đau xót đã biết có biến, vẫn bị kéo lấy cánh tay không tránh thoát được. Bước chân hắn xoay tròn, muốn hướng về đường phía trong rồi vòng trở về, nhưng bị một chân đá qua, thả người rớt xuống, Tịch Thiện bị đá xuống một chỗ trên núi, không có gì cản trở nên lăn thẳng xuống. Hắn có công phu, độ dốc của núi Tử Hà không lớn, Tịch Thiện vừa che chở phần đầu tận lực tránh đi một ít đá sỏi lăn xuống núi, trong lòng lại vô cùng nóng nảy.
Sơ ý rồi!
Ngày hôm kia, thiếu gia nhà hắn vừa mới diệt một ổ tặc phỉ, Tần tướng lộ ra tin tức, nói 'Phụ tá như Gia Cát Lượng sống lại tại huyện Tùng Ninh' chính là một cái bẫy được đào tốt. Chuyện này rõ ràng là có người muốn mượn tay Tần tướng diệt trừ thiếu gia nhà mình. Trong núi Tử Hà không thể mang vũ khí, ngay cả nhân thủ đều không thể mang nhiều, còn không phải nơi tốt nhất để xuống tay!
Hắn vì sao lại không có lòng đề phòng, hiện tại lưu thiếu gia nhà mình một mình ở trên đỉnh núi nên làm thế nào cho phải? Nếu thiếu gia có bất trắc gì, hắn chết một vạn lần đều không đủ tạ tội!
Ngọc Thất thấy hai gã thích khách hướng thẳng về phía chính mình, Tịch Thiện lại nháy mắt không thấy, đôi mắt co rụt lại, ánh mắt trở nên cực độ lạnh băng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nhị ca tốt của hắn vậy mà có can đảm xuống tay ở núi Tử Hà trăm năm thanh tu này! Thật là ăn gan hùm mật gấu, có gan tày trời!
Không kịp để Ngọc Hành nghĩ nhiều, ba bóng người kia cũng đã đến trước mặt hắn. Thích khách còn dứt khoát hơn, một câu vô nghĩa cũng không có, một thân quần áo xanh, mặt che vải bố trắng đã tung chưởng hướng đến hắn.
Ngọc Hành chợt loé sang trái, tránh một chưởng của thích khách kia. Đời trước, hắn mười lăm tuổi bị tập kích suýt chút đã bỏ mạng, rồi năm năm sau đó, cũng mời võ sư đến dạy hắn công phu. Dù hiện tại trở về thân thể mười lăm tuổi, chiêu thức chân tay vẫn tồn tại rõ ràng trong đầu như cũ. Tuy lực đạo tay chân không linh hoạt nhanh nhẹn bằng năm nhược quán, nhưng cũng không phải là người tay trói gà không chặt.
Nhưng thích khách là cao thủ công phu ngàn dặm mới tìm được, bọn họ thay phiên trình diễn vung chưởng tung cước đã đủ khiến Ngọc Hành ăn đủ. Hắn không thể chống lại, đành phải vừa đánh vừa lui, một đường lui về chỗ đỉnh núi vừa rồi.
Thích khách hiển nhiên không ngờ rằng Thất hoàng tử này công phu lại lợi hại như thế, vậy mà có thể một đường tránh thoát những chiêu thức này. Ba người nhìn nhau, cảm thấy nếu tiếp tục kéo dài nhất định sẽ xảy ra chuyện. Lập tức, tất cả đều thu tâm thần, kẻ cầm đầu còn rút một mảnh vải bố xanh từ trong ngực ra.
Quý Vân Lưu ngồi hơn nửa canh giờ dưới tàng hoa hạnh, đợi bánh hoa quế đều đã ăn sạch, tính thời gian nếu kéo dài tiếp, Trương nhị lang cũng sắp lên tới. Một khi đã như vậy, là thời điểm nên trở về. Gió mát ào ào rung động đưa theo chút âm thanh đến đây. Nàng vừa nâng mắt, ban ngày ban mặt trên đỉnh núi phía trước, cảnh tượng mấy người đánh nhau kịch liệt xa xa lọt vào tầm mắt.
Khinh công bay nhảy, nội công gào thét trong tiểu thuyết võ hiệp thật ra không có, nhưng bóng dáng mấy người đánh nhau cũng giống như mãnh xà, qua lại tự nhiên, hành động trên tay càng nhanh lẹ giống như toát ra hoa lửa*.
*hoa lửa: Là tia lửa xẹt ra khi kim loại chạm nhau.
Nheo mắt lại, rồi nàng nhìn xem lần nữa. Người trang phục trắng bị đám người áo xanh vây công còn không phải là thiếu niên mây tía, ấn đường biến thành màu đen mới vừa gặp qua.
Thiếu niên lang, bổn đại tiên nể tình phần quan tâm kia của huynh, có lòng tốt nhắc nhở huynh đến rừng hoa đào trốn một lát, huynh không nghe, hiện tại có hại ở trước mắt rồi đấy! Xứng đáng!
Quý Vân Lưu cong lưng, chân nhỏ bước ra, tính toán lặng yên không tiếng động rời khỏi 'hiện trường giết người' này. Bốn người trên đỉnh núi đánh nhau kịch liệt, hết sức chăm chú, nếu không nhìn kỹ, cũng nhìn không thấy một nữ tử nho nhỏ trong biển hoa này.
Bước chân vừa nâng lên, phía sau một giọng nói to lớn vang dội thét lên: "A a a a ------ nhanh, người nhanh tới đây!"
Giọng nói vô cùng rõ ràng, truyền toàn bộ sau núi, chấn động một đám chim chóc bay lên.
"..."
Quý Vân Lưu trượt chân, lao thẳng tới trên ghế đá, suýt chút nữa một đầu máu chảy đầm đìa đâm chết bản thân. Bóp chết ta đi*!
*Chỗ này mình chém, do cụm 勒个大槽 mình không hiểu nghĩa được, bạn nào có biết thì chia sẻ cho mình nhé. Cảm ơn mọi người.
Sao lại quên mất, bên người nàng còn một "ống loa" kéo chân sau!
Tốc độ của Quý Vân Lưu nhanh như chớp, xoay người nhổ cây trâm trên đầu nàng ấy xuống, kéo chiếc khăn trong lòng ngực ra rồi nhét vào miệng nàng ấy, dưới chân đá một cái, cả người Hồng Xảo đều bị đá vào hang động bên trong núi giả: "Đi tìm người trèo tường thôn trang hôm trước!"
Trở lại Quý trạch, vẫn nên sớm gả nàng ấy cho người xứng đôi mới tốt, bằng không chết trong chốn nhà ở thâm sâu như vậy, cũng là một mạng người.
Giọng nói như tiếng chuông lớn vừa vang lên khiến ba gã thích khách đang đánh nhau đều quay đầu lại, trong đó có một gã tay đã vươn đến trước cổ Ngọc Hành, thấy Ngọc Hành còn đang phản kháng, lập tức giũ mảnh vải bố, bột phấn trắng bên trong bay vào trong mũi miệng của hắn.
Toàn thân Ngọc Hành run rẩy, lắc đầu, đã cảm giác toàn thân đều mất đi tri giác, trực tiếp ngã gục trên mặt đất. Thời điểm hắn ngã xuống, thấy dưới sườn núi, Quý Vân Lưu nâng hai tay qua đỉnh đầu, từ dưới tàng hoa hạnh đi ra: "Tráng sĩ, thủ hạ lưu tình, ta chỉ là một nữ tử yếu đuối, ta tự nguyện quy phục."
Thích khách thấy Quý Vân Lưu, đầu mày đều không động một chút. Đợi ở nơi này đã đủ lâu, cho dù có người nửa đường nhảy ra, cũng chỉ có thể trách nàng xui xẻo, muốn cùng vị Thất hoàng tử này xuống địa phủ.
Một người vác Ngọc Hành lên, một người nhảy xuống sườn núi, khiêng Quý Vân Lưu lên đầu vai, ba người chợt chạy về hướng chân núi không người.
Hồng Xảo nhào vào hang động trong núi giả, quả thực muốn khóc mù hai mắt này. Nàng ấy sao lại ngu xuẩn như vậy, sao lại điên đảo không biết nặng nhẹ như vậy, hét to ra ngay tại chỗ! Cô nương vì cứu nàng, tự mình đi ra ngoài bị những thích khách đó bắt đi, nàng ấy dù bồi thường mệnh này đều không đủ trả cho cô nương nhà mình!