Sinh cơ đã bị mượn, chuyện này Quý Vân Lưu mặc dù là thần côn cũng thiếu phương pháp xoay chuyển, chỉ có thể thở dài kiến nghị, so với việc để cây hoè cành khô mục nát vô ích ở chỗ này, còn không bằng lợi dụng lấy nấu thành thuốc. Cây hoè vốn là linh vật, tuy đã bị mượn sinh cơ nhưng vẫn còn linh tính như cũ. Đem nó nấu thành thuốc có lẽ có thể giảm bớt bệnh dịch trên người bọn họ. Trưởng thôn cùng thôn dân nghe vậy, lần lượt hu hu đau lòng khóc lớn.
Tần nhị nương tử đã xem sơ qua phần lớn người trong thôn. Ôn dịch loại bệnh dịch này ngọn nguồn đã lâu, Thái Y Viện trải qua các đời tương truyền, cũng có rất nhiều phương thuốc chữa khỏi và phòng chống. Cũng may tình hình dịch bệnh ở thôn Tiên Gia cũng có ghi lại. Sau khi Tần Thiên Lạc tỉ mỉ vọng, văn, vấn, thiết, viết hai phương thuốc, nghe thấy Quý Vân Lưu nói cây hoè có thể dùng làm thuốc, lại tự mình sửa chữa phương thuốc rồi phân phó thị vệ đi bốc thuốc.
Chuyện bốc thuốc này cũng không phải một thang hai thang, lúc này phải dùng xe ngựa kéo. Mọi việc xử lý xong, trưởng thôn bỗng nhiên mang theo một nữ nhân đến đây, quỳ gối trước mặt Ngọc Hành, rồi dập đầu mấy cái: "Đại nhân, chúng tiểu dân tội đáng chết vạn lần, có việc che giấu đại nhân."
Ngọc Hành không khỏi kỳ quái hỏi: "Các ngươi có chuyện gì giấu giếm?"
Trưởng thôn nói: "Nữ tử này tên là A Thuý. Trượng phu của nàng ta A Đạt, một tháng trước mang theo nhi tử chạy trốn khỏi thôn. Khi đó, A Đạt nói muốn đi bẩm báo chuyện nơi này cho Tuần Án đại nhân..."
Hai tháng trước thôn bị phong toả, một tháng trước chạy trốn...
Ngọc Hành vừa nghe liền hiểu: "Bọn họ cũng bị nhiễm bệnh dịch?"
Nàng kia sám hối mà khóc: "Đúng vậy."
Như thế, Thất hoàng tử càng thêm không thể chậm trễ. Cũng không biết hai người này rốt cuộc chạy đi đâu, thân mang bệnh dịch rồi lây cho người khác, như vậy, lại sẽ có nơi khác bị nhiễm ôn dịch. Hắn để lại mấy người tâm phúc ở quận Giang Hạ, trực tiếp không trì hoãn, thu thập mọi thứ, sai người giục ngựa khởi hành liền đi ngược về kinh thành.
Mấy chiếc xe ngựa trước sau đi theo, từ quận Giang Hạ thẳng hướng mà ra. Dọc theo đường đi có hoa la dơn chỉ đường, đoàn người an bình không có việc gì liền trở lại kinh thành. Trong kinh thành, ngoại trừ Ninh Mộ Hoạ được Hoàng Đế danh chính ngôn thuận đồng ý đi ra ngoài, tất cả những người khác đều là lén lút, giả thần giả quỷ ra tới. Hiện giờ làm sao ra tới, tự nhiên muốn như thế ấy trở về.
Thời điểm trở về, Ninh Mộ Hoạ phong độ nhẹ nhàng ôn nhuận như ngọc chỉ hơi mỉm cười, hoa la dơn lập tức cam tâm tình nguyện, đào tim đào phổi khiến Ninh thế tử chứng kiến đại pháp ảo giác sở trường, giúp đoàn người tránh đi kiểm tra chỗ cửa thành, lặng yên không một tiếng động vào thành.
Ninh Mộ Hoạ xưa nay giỏi giang, không lỡ chính sự, chỉ về phủ tắm gội thay quần áo liền trực tiếp vào cung phục mệnh. Hành trình Giang Hạ lần này chứng cứ sung túc, không chỉ có vật chứng, còn có nhân chứng. Hoàng Đế ngồi trong trong Nam thư phòng nhìn đến chiếc long ỷ bị người nâng vào kia, trực tiếp một chân đá lật ngự án phía trước mặt.
"Tra, điều tra cho trẫm! Rốt cuộc là ai to gan lớn mật như thế, chẳng lẽ hắn còn muốn ngồi trên long ỷ cùng trẫm thống trị giang sơn? Thật là lật trời!" Một núi không thể có hai hổ, song hùng không thể cùng tồn tại. Có người nhìn trộm giang sơn của chính mình, Hoàng Đế sao có thể không tức giận. Ông ta giận dữ suýt nữa liền về trời luôn rồi!
Cung nhân hầu hạ Hoàng Đế lâu như vậy, không người nào từng thấy Hoàng Đế Đại Chiêu phát lửa lớn như vậy, đầy lệ khí như thế, toàn bộ rạp trên mặt đất không dám thở mạnh một tiếng. Lật bàn, ném sổ con, đạp mấy cái ghế, Hoàng Đế rốt cuộc kiềm chế tức giận trong lòng, hỏi Ninh Mộ Hoạ chi tiết trong chuyện quận Giang Hạ.
Ninh Mộ Hoạ không dám lừa gạt, ngoại trừ chuyện ba người Thất hoàng tử tự mình xuất kinh, những chuyện khác hắn chứng kiến tại Giang Hạ toàn bộ chi tiết đầu đuôi nói thật ra. Hoàng Đế thấy sắc mặt Ninh Mộ Hoạ tái nhợt, toàn bộ tay phải không thể nhúc nhích, trong lòng có vài phần thương tiếc. Sau khi cho hắn lui ra, đề bút vung lên, liền viết thánh chỉ thăng hắn thành Thống Lĩnh ngự tiền đới đao từ tứ phẩm.
Quý Vân Lưu theo Tần nhị nương tử đi Tần phủ. Hai người vừa vào viện tắm gội thay quần áo, người chỗ cửa trong liền tới nói, người Quý phủ tới, tính toán đón lục nương tử về phủ. Hai người đang nghĩ, không phải là Quý phủ xảy ra chuyện lớn gì chứ, lại thấy đại nha hoàn của Tần nhị nương tử cười nói: "Cô nương, lục nương tử, ngài đã quên rồi ạ? Ngày mai là tết Khất Xảo, chắc là Mục Vương mời lục nương tử cùng dạo phố Thất Bảo xem các tiểu nương tử đấu tài, người Quý phủ mới đến đón lục nương tử về phủ."
"À!" Quý Vân Lưu thân thể hưng phấn. Nàng suýt nữa quên mất, hình như Quý Thất và biểu cô nương đã thương nghị, ngày mai muốn diễn một vở cho nàng xem!
Tần nhị nương tử thấy nàng nghe được ngày hội Thất Tịch, đôi mắt nửa híp miệng hé lộ răng, dùng khuỷu tay hơi chạm vào nàng một chút, hiếu kỳ nói: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ ngày mai người và Mục Vương muốn học Ngưu Lang Chức Nữ, chắp cánh cùng bay?"
Quý Vân Lưu nhìn nàng ấy, cười: "Ta bấm tay tính toán, hẳn là trong lòng ngươi muốn cùng Ninh biểu ca chắp cánh cùng bay đi."
Tần nhị nương tử hiện giờ thuận lợi đắc ý, đang cùng Ninh thế tử tình nồng mật ý, lập tức cũng không thẹn thùng, gật đầu hào phóng thừa nhận: "Sư cô bà thật là liệu sự như thần."
Quý Lục: ...
Người không biết xấu hổ thật là thiên hạ vô địch.
Biết ngày mai là Thất Tịch, Quý Vân Lưu cũng không có tâm tư ở lâu tại Tần phủ, thu thập một phen, ngồi xe ngựa liền về Quý phủ. Tần nhị nương tử thì "Uyển chuyển" phái người đi "Vô tình" tiết lộ cho Ninh thế tử ngày mai là Thất Tịch.
Quý Vân Lưu trở lại Quý phủ, việc đầu tiên chính là bảo Hồng Xảo đưa Thanh Thảo đến. Thanh Thảo mấy ngày gần đây ở Yêu Nguyệt Viện ăn được uống được, cuộc sống sinh hoạt trôi qua rất không tồi. Lúc trước nàng nghe nói việc đình Sương Mù, càng không muốn làm việc cho Cảnh Vương. Cảnh Vương ngay cả chính thê nhà mình đều có thể đẩy cho Thái Tử vì lợi ích, còn có chuyện gì không làm được? Bọn họ những hạ nhân nho nhỏ này, nào sẽ được Cảnh Vương xem như con người?
Thanh Thảo toàn tâm toàn ý ở chỗ Cảnh Vương thăm dò tin tức. Khi Quý Thất còn ở Quý phủ, cũng từng đến chỗ nàng ta biểu lộ thân phận một hồi. Việc này, thời điểm ban đầu Quý Vân Diệu tự nhiên sợ hãi. Chân trước nàng ta mới thương nghị mưu kế cùng Tống Chi Hoạ, sau lưng đã bị người biết được. Làm chuyện trái lương tâm luôn sẽ chột dạ, nàng ta sao có thể không sợ hãi?
Thanh Thảo tâm tư tỉ mỉ khéo léo, cũng không phải người lương thiện đoan chính gì. Nói đến âm mưu quỷ kế, giống như bán chén bát trong tiệm chum vại, một bộ một bộ, nói đến Quý Vân Diệu từ hoài nghi chuyển thành bị thuyết phục. Hoá ra trên đời này không có ác độc nhất, chỉ có càng ác độc hơn. Thanh Thảo dùng ra đòn sát thủ, khiến Quý Thất cực kỳ bội phục: "Thất nương tử, không nói gạt ngài, ngũ thạch tán lúc trước biểu cô nương dùng cho Ninh thế tử đúng là Cảnh Vương điện hạ sai người đưa đến. Bằng không biểu cô nương làm sao mua được loại thuốc cấm này từ trên phố... Chuyện này chỉ cần ngài cùng Cảnh Vương điện hạ đồng mưu, Cảnh Vương điện hạ nhất định trợ giúp ngài một tay."
Quý Vân Diệu quả nhiên động lòng. Sau đó, dù cho bị lão phu nhân buộc dọn ra khỏi Quý phủ, cũng sẽ âm thầm sai người tới tìm Thanh Thảo bàn bạc.
Thanh Thảo hiện giờ thấy Quý Vân Lưu, không hề giấu giếm, khai ra hết thảy âm mưu của Quý Vân Diệu và biểu cô nương: "Cô nương, thất nương tử tính toán để Tống nương tử mời ngài đến nơi không người, mời ngài uống trà nói chuyện, lại cho một gã nam tử phá hư thanh danh của ngài. Còn về Cửu Nương, nàng ta chuẩn bị dùng mấy gã lưu manh dẫn dắt rời đi..."
Tiểu nương tử lớn lên trong khuê phòng kiến thức hạn hẹp, chỉ có chút kinh nghiệm sống, tới tới lui lui dựa vào chỉ là một chiêu như vậy. Quý Vân Lưu nghe xong diệu kế của Quý Thất, nháy mắt giống như than lửa hừng hực bị người rót một chậu nước lạnh, thất vọng không thể miêu tả. Nàng xua tay cho Thanh Thảo lui xuống, rồi sai người bẩm báo cho Ngọc Hành, để Thất hoàng tử toàn quyền xử lý cái bẫy nhàm chán không thú vị này.