Người này mắt đào hoa ướt át, nước hợp với lông mi thật dài, một đường thấm ướt vào tim Ngọc Hành, sau đó cháy bỏng lên, ở trong lòng hắn rơi xuống dấu vết.
Ngọc Hành nhịn không được, cúi người khẽ hôn khoé môi nàng. Giờ phút này hắn như tắm mình trong gió xuân, chỉ cảm thấy những đau khổ kiếp trước đều không hề có. Nếu không phải trải qua một đời như vậy, một đời này có gặp được người nửa đêm vì lo lắng cho chính mình mà không quan tâm trèo tường vào viện?
Hơn nửa đêm, Quý Vân Lưu trèo tường lại đây tự nhiên không phải vì chàng chàng thiếp thiếp, tuy rằng nàng cũng rất muốn hôn nam nhân một tháng không thấy đến Đông Nam Tây Bắc đều tìm không thấy, chỉ là trước mắt còn có chuyện chính phải làm, nàng cũng chỉ có thể đứng chỗ đó mặc Ngọc Hành chạm khoé miệng, không "Phản kích" trở lại.
Chết tiệt! Nửa đêm nhìn thấy lão công mỹ nhân nhà mình áo ngủ mở rộng còn muốn đi đào tường tìm giấy vàng phá trận pháp.
Đây quả thực là khổ hình so với rau xanh đậu hủ còn muốn tàn nhẫn hơn, thật muốn thả một cái Hàng Long Thập Bát Chưởng diệt Nhị hoàng tử!
Ngọc Hành nâng đầu lên, lại không buông tay hai người ra: "Ta mới vừa rồi gặp ác mộng, ác mộng kia đúng là hai tháng trước... Lúc ta gặp ám sát chết ở chân núi Tử Hà."
Khi hắn nói lời này, ánh mắt cùng âm thanh đều rất lạnh.
Một giấc mộng chân thật như vậy, làm hắn suy nghĩ cẩn thận. Chỉ sợ đời trước, Đồng tướng gả nữ nhi cho hắn cũng đứng bên kia của Nhị hoàng tử, thiết lập bẫy rập ám sát chính mình.
"Khiến ngài gặp ác mộng suốt đêm suy sụp lòng người, chính là bước đầu tiên của người sau màn. Rồi sau đó, vận số của Thất gia ngài xoay chuyển, vận đen từng bước mà đến, hơn nữa tinh thần vô dụng, thật dễ dàng có nỗi lo tánh mạng." Quý Vân Lưu đơn giản thô bạo tổng kết: "Thất gia ngài đừng sợ, đêm nay ta liền cải tạo hắn, khiến hắn thoát thai hoán cốt rồi mới làm đạo sĩ."
Một câu đầu, trên mặt Ngọc Hành vẫn lạnh lẽo, đợi câu tiếp theo, hắn liền nhịn không được cười lên, buông tay nàng ra, vén tóc dài của nàng ra sau tai, Thất hoàng tử cười mềm nhẹ: "Được, nàng liền khiến hắn thoát thai hoán cốt, hối cải làm người mới, một lần nữa làm người."
Quý Vân Lưu từ túi tiền lấy la bàn ra, đứng trong sân bắt đầu tìm phương vị, dẫn đường đi phía trước: "Thất gia ngài thân mang mây tía, đạo nhân bình thường đều không thể dùng phương pháp mượn vận tầm thường thương tổn ngài. Hiện giờ bùa hộ mệnh bị đốt một nửa, trong nhà này nhất định có thêm vào trận pháp."
Ngọc Hành nghe vậy ánh mắt loé loé: "Trước khi ta vào ở, đã phái tâm phúc vào phủ tuần tra. Nơi này đều là đồ vật sạch sẽ, các loại đồ vật đều là người một nhà chuẩn bị. Người trong phủ tuy không phải toàn bộ từ trong cung mang đến, cũng là người có thể tin." Trận pháp này bọn họ là như thế nào bố trí?
Quý Vân Lưu đứng tại trục trung tâm giữa chính viện, lấy ra một lá bùa: "Chúng ta cẩn thận coi một chút, xem người nọ rốt cuộc dùng trận pháp gì." Bố cục cấu tạo phủ Mục Vương đều là xếp đặt theo ý nàng, phong thuỷ tuyệt đối không có Ngũ Hành tương khắc: "Nếu bên ngoài nhìn thấy đều không có vấn đề, như vậy đồ vật không sạch sẽ chỉ có thể giấu ở chỗ tối..."
Ngọc Hành trợn to mắt. Cái gọi là chỗ tối không nhìn thấy, chẳng lẽ khi tu sửa toà nhà này, trong tường hoặc bên dưới trà trộn vào cái gì? Chức vụ lúc trước của Ngọc Lâm hình như vừa lúc là Công Bộ!
Quý Vân Lưu: "Thất gia, ngài trước nhắm mắt lại."
Ngọc Hành không nghi ngờ nàng muốn làm cái gì, thuận theo ý nàng nhắm hai mắt. Khi nhắm mắt, chỉ cảm thấy tay nàng cầm đạo phù giơ lên, rồi sau đó, hắn cảm giác được trên mắt có đồ vật lạnh lạnh xẹt qua...
"Có thể mở mắt rồi."
Sau khi Ngọc Hành mở mắt, lọt vào trong tầm mắt lại là đồ vật càng quái dị so với suy nghĩ của hắn. Đường cong đỏ sậm đan xen trong sân, tơ hồng đan chéo đầu tường, toàn bộ dòng khí các màu trong chính phòng và sương phòng bị hít vào trong miệng đường đan chéo đỏ sậm kia.
"Đây là..." Ngọc Hành vô cùng kinh dị, chứng kiến loại đồ vật này điên đảo nhận thức của hắn. Dù một đời này hắn tin trên đời có thần tiên có quỷ quái, nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng quái dị này, như cũ nhịn không được kinh ngạc vạn phần.
"Khí ngũ sắc cuồn cuộn này chính là dòng khí trên cơ thể người." Quý Vân Lưu tay cầm đạo phù, sóng vai đứng bên cạnh hắn: "Đường đỏ sậm đan chéo kia chính là trận pháp thêm vào mà ra. Nó đang hút toàn bộ sinh cơ và vận số trong phủ Mục Vương. Đây là trận pháp mượn vận Ngũ Hành. Chiếu theo tốc độ này, không quá một năm, người trong toà nhà này đều vận số tan hết mà uổng mạng."
"Ngọc Lâm!" Ngọc Hành nhấm nuốt tên này, thần sắc không tốt. Người này không hoàn toàn đẩy hắn vào chỗ chết, liền vẫn luôn oan hồn bất tán đi theo chính mình!
Quý Vân Lưu vung đạo phù lên, cảnh tượng mới vừa rồi còn hiện ra trước mắt Ngọc Hành chợt toàn bộ biến mất không thấy. Thấy hắn nghi ngờ, Quý Vân Lưu giải thích: "Thất gia không phải người tu đạo, loại cảnh tượng này không thể thấy nhiều, nhìn trộm thiên cơ có ngại cho vận số." Nói xong, nàng lấy ra phấn chu sa đã chuẩn bị tốt vẽ đạo phù trên mặt đất.
Phấn chu sa và cát đá, từ trong bàn tay nàng rơi ra, đều rải vào trên mặt đất, phác hoạ ra một đường ngang một vạch...
"Nguyên thuỷ an trấn, phổ cáo vạn linh. Nhạc độc chân quan, thổ địa chi linh..." Khi chu sa nhỏ xong một bút cuối cùng, Ngọc Hành lại nhìn thấy bộ dáng thiếu nữ trong ngõ nhỏ thành Tây ngày đó. Ngón tay xoay múa như bướm, thủ pháp của nàng rất nhanh, thần thái rất nghiêm trang, nửa điểm cũng không có bộ dáng hai mắt cong cong nhìn chính mình ngày thường.
Ánh trăng sáng dịu rơi trên gương mặt bạch ngọc, khí thế tục trên người thiếu nữ đảo qua mà đi, chỉ còn lại đầy người thanh thoát xuất trần. Không biết là phù dung lay động trên nước biếc, hay là thược dược độc nhất giữa vạn tùng xanh. Mặt như đào yêu, chim sa cá lặn đã không hình dung được, hoạ xuất từ mắt, mắt xem thành hoạ? Trong tranh có người, trong người có tranh? Trong lúc nhất thời đã hoàn toàn phân không rõ...
.......
Trong một toà nhà cách phủ Mục Vương không xa, một đạo nhân mặc đạo bào nhìn tơ hồng một sợi nối tiếp một sợi đứt ở trước mắt, chấn động: "Đây là có người đang phá trận pháp!"
Lão giả áo bào vàng nói: "Nhị gia có nói, bên cạnh Thất hoàng tử có người hiểu đạo pháp. Không cần hoảng loạn, ngươi tính xem người nọ sẽ dùng bao nhiêu canh giờ phá trận pháp này."
"Sư phụ, người tính được sư huynh gặp nạn, chẳng lẽ sư huynh hiện giờ bị nhốt trong Đại Lý Tự, chính là người này phá hư hay sao?"
"Sư huynh ngươi học nghệ không tinh liền tự mình xuống núi vào kinh, để nó nếm chút khổ sở cũng nên làm." Đạo nhân đạo bào vàng kết hai ấn thủ, cười cười: "Lại để ta xem xem, trong kinh ngoại trừ Tần Tư Tề lão thất phu kia, còn có người nào hiểu đạo pháp!"
Tiểu đạo nhân thấy sư phụ hắn thi triển thuật đạo pháp, rất nhanh gọi tiểu đồng ngoài cửa tới: "Ngươi đến phủ Cảnh Vương nói cho Cảnh Vương, người y hoài nghi làm pháp, hiện giờ đang ở phủ Mục Vương. Hiện tại liền đi, có thể bắt cả người lẫn tang vật!"
Sư phụ tuy miệng nói sư huynh học nghệ không tinh, nhưng trong xương cốt vẫn rất quan tâm sư huynh, bằng không cũng sẽ không tính toán được sư huynh có nguy hiểm, ban đêm liền vào kinh. Trước kia trong kinh có Tần sư thúc, sư phụ chính là khinh thường vào kinh. Nguyên nhân chính là như thế, tiểu đạo nhân mới muốn phủ Cảnh Vương bắt lấy người biết đạo pháp kia, khiến Cảnh Vương cứu giúp sư huynh trong nhà lao Đại Lý Tự của hắn.
.......
Trong phủ Mục Vương, chu sa đỏ dưới chân Quý Vân Lưu và Ngọc Hành như có linh lực, một giọt một giọt toàn bộ bay lên giữa không trung, ngay cả Thất hoàng tử không có đạo pháp cũng xem thấy rõ ràng.
"Các an phương vị, bị thủ đàn đình, thái thượng hữu mệnh, sưu bổ tà tinh..." Dưới cái nhìn của Ngọc Hành, đạo phù chu sa bay vút lên tựa như một con cự long, đối diện với miệng trận pháp vừa rồi.
Dù không nhìn thấy, hắn cũng có thể đoán được cục diện "Hai hổ tranh chấp" nhất định vô cùng kịch liệt. Hắn đang tập trung tinh thần chờ ở một bên, bỗng nhiên thấy ngón tay Quý Vân Lưu dừng lại, có chút kinh hoảng lên tiếng nói: "Khoá hồn trận?"
"Vân Lưu..." Ngọc Hành thấy thần sắc nàng không đúng, tức khắc lên tiếng dò hỏi, còn chưa nói xong, liền bị nàng đẩy ra khỏi đạo phù vẽ từ chu sa này: "Thất gia, ngài đi xa một chút, nhanh rời khỏi sân này!"