Lời này vừa ra, Tần tướng và Tô Kỷ Hi ở bên cạnh nghe vậy, đều quay sang nhìn Sở đạo nhân quỳ trên mặt đất.
Thần sắc trên mặt Tô Kỷ Hi tự nhiên, trong lòng lửa giận ngập trời. Trưởng công chúa rốt cuộc nơi nào tìm thấy thần côn, ngu xuẩn đáng chết. Hoàng Đế cũng không hỏi hắn có dùng đạo pháp hay không, hắn khen ngược, tự mình khai toàn bộ!
Có điều, chuyện ngày đó Nhị hoàng tử mời đạo nhân đến đình Sương Mù làm pháp, cũng chưa tiết lộ cho ông ta biết... Tô Kỷ Hi thu hồi ánh mắt, rũ mắt tiếp tục đứng yên, chuyện không liên quan đến mình. Việc Sở đạo nhân ông ta cũng sẽ không giúp. Hiện giờ, Nhị hoàng tử và Thái Tử suýt nữa trở mặt thành thù, ông ta thân là nhạc phụ của Thái Tử, về tình về lý không nên đứng bên này của Ngọc Lâm. Bằng không, Hoàng Đế cực kỳ bất công sẽ trực tiếp lấy Thượng Phương Bảo Kiếm thọc chết ông ta!
Hoàng Đế đứng lên, đi đến trước mặt Sở đạo nhân, ngồi xổm xuống, ánh mắt như nhìn thần côn nhìn Sở đạo nhân trên mặt đất: "Ngày đó, có phải ngươi ở trong yến Hạnh Hoa sử dụng tà pháp với Thất hoàng tử hay không? Nhưng mà đạo pháp ngươi không tinh, ngược lại bị mây tía của Thất hoàng tử phản phệ, cho nên làm thành bộ dáng như thế?"
Sở đạo nhân há to miệng, hô hấp dồn dập, trong đầu hỗn loạn lại không nói ra lời. Chân tướng ngày đó cũng không phải như thế, nhưng Hoàng Đế nói cũng không khác lắm. Hắn nên thay chính mình biện giải như thế nào?
Hoàng Đế đứng lên, chán ghét liếc nhìn hắn ta một cái. Một cái liếc mắt kia làm Sở đạo nhân cảm thấy hắn chính là thuật sĩ giang hồ gạt người. Sở đạo nhân chính là đồ tôn đồ tử đời thứ ba của Phong đạo nhân. Dù năm đó sư phụ hắn vì tâm thuật bất chính bị trục xuất khỏi núi Tử Hà, đó cũng là đồ đệ của Phong đạo nhân, sư huynh đệ chân chính của Tần vũ nhân! Hiện giờ hắn ở trong mắt Hoàng Đế vậy mà rơi vào hai chữ "Lừa đảo", Sở đạo nhân làm sao có thể nhịn!
Hắn rất muốn kêu to: Ta cũng có bản lĩnh thật!
Nhưng đối mặt với Hoàng Đế Đại Chiêu đầy người kim quang long khí lại không thích chính mình, Sở đạo nhân không thể nhịn cũng phải nhịn.
Hắn kiềm chế tâm thần, quỳ trên mặt đất nhanh chóng cân nhắc lợi và hại một chút: "Hoàng Thượng, tiểu đạo không mưu hại Thất hoàng tử. Ngày đó, tiểu đạo đi yến Hạnh Hoa, ở trong núi giả là vì Cảnh Vương điện hạ bảo tiểu đạo tặng lễ trường thọ cho Hoàng Hậu nương nương. Chỉ là tiểu đạo học nghệ không tinh, khi thay Hoàng Hậu nương nương cầu trường thọ, làm giảm thọ mệnh của chính mình..."
"Ngươi mới vừa rồi còn nói ngươi không sử dụng đạo pháp, hiện giờ lại nói ngươi tặng trường thọ của ngươi cho Hoàng Hậu. Thật đúng là lời toàn để ngươi nói." Hoàng Đế trong lòng giận tái đi, như thế nào sẽ để Sở đạo nhân nói thêm những lời này nữa. Một đạo nhân ngay cả bát tự cũng không biết phê, Trưởng công chúa vậy mà cung phụng hắn giống như đạo trưởng thật sự, thật là mắt bị mù!
Vung tay lên, Hoàng Đế phân phó hai bên: "Kéo tên thần côn này xuống, nhốt vào Đại Lý Tự, chờ đợi sau thu xử lý."
"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, tiểu đạo chính là đồ tôn của Phong đạo nhân..."
Sở đạo nhân bị thị vệ che miệng kéo xuống.
Hoàng Đế ngồi sau bàn sách, lại nhìn thấy bát tự mà Tần vũ nhân phê thay Thất hoàng tử và Quý Lục trên bàn, mở ra bản đồ Đại Chiêu bên cạnh, nói: "Mấy năm nay Ba Thục được Thẩm Mạc Uy cai trị cũng không tệ lắm. Lâm Uyên, lần trước trẫm nói với ngươi muốn cho thất ca nhi nơi nào làm đất phong?"
Tần tướng vừa nghe, vội vàng tiến lên nói: "Bẩm Hoàng Thượng, lần trước ngài cũng nói muốn ban vùng đất Tứ Xuyên cho Thất điện hạ làm đất phong."
Trong lòng lại nghĩ, nếu đưa vùng Ba Thục mà Thẩm Mạc Uy quản lý cho Thất hoàng tử làm đất phong, Thất hoàng tử đây là muốn phát tài!
Ông dứt lời, quả nhiên nghe được Hoàng Đế trầm ngâm một tiếng nói: "Vậy đưa Ba Thục mà Thẩm Mạc Uy quản lý cho thất ca nhi đi. Lúc trước nó bị ám sát ở núi Tử Hà, tức phụ nó trong nhà... Phỏng chừng cũng không phong phú. Một đôi nhiều tai nạn này, trẫm liền trông chừng nhiều hơn một chút."
Tần tướng lập tức đáp lời nói: "Hoàng Thượng anh minh. Vài ngày trước, Hộ Bộ Trịnh đại nhân còn nói Thất điện hạ thông minh hơn người, đối với việc tài chính có giải thích độc đáo. Ba Thục này phong cho Thất điện hạ, Thất điện hạ nhất định có thể xử lý tốt đời sống dân sinh ở đó, làm bá tánh địa phương an cư lạc nghiệp."
"Ừm, vậy thì tốt." Hoàng Đế đối với biểu hiện của đứa nhi tử này cảm thấy rất vừa lòng.
Tô đại nhân một bên ngậm một búng máu, khó thở.
Hoàng Đế nghĩ cái gì muốn cái đó, hiện giờ thế nhưng còn cảm thấy Thất hoàng tử là bị làm tà pháp, nổi lên lòng thương tiếc. Ông ta như thế nào không thể thương nhiều thêm cho Thái Tử bị vu oan giá hoạ! Thái Tử chính là bị trên dưới toàn triều cười nhạo ngay cả thể diện cũng không có!
Tô Kỷ Hi: "Hoàng thượng, vi thần thật ra cảm thấy Ba Thục đất rộng đường xa, Thất điện hạ vừa muốn đến Hộ Bộ rèn luyện, vừa muốn xen vào Ba Thục xa ở phía Nam, chỉ sợ khó thể..."
Tần tướng nói: "Ý của Tô đại nhân là, phong Ba Thục cho Thất điện hạ là không thích hợp sao?"
Tô Kỷ Hi liếc nhìn Tần tướng một cái, trong lòng thoáng cảm thấy kỳ quái. Người này trước nay Hoàng Đế nói cái gì ứng cái đó, chưa từng có chủ kiến bản thân, trước nay cũng không đứng về phía hoàng tử nào. Hôm nay nghe giọng điệu này, không thể nghi ngờ ông ta là muốn giúp Thất hoàng tử bắt lấy đất phong Ba Thục này?
"Hoàng Thượng, vi thần chỉ cảm thấy Thất hoàng tử sẽ không đủ nhân thủ, không rảnh bận tâm đến việc nông sản của Ba Thục..."
Tần tướng nói tiếp: "Hoàng Thượng, Tô đại nhân nói không phải không có lý..." Tô Kỷ Hi đang vui sướng ông ta tán đồng bản thân, lại nghe Tần tướng nói: "Vi thần cảm thấy, nếu Thất điện hạ không đủ nhân thủ, không bằng Hoàng thượng tìm mấy vị thần tử đắc lực tương trợ Thất điện hạ là tốt rồi. Nếu Thất điện hạ thật sự không cách nào bận tâm công việc Ba Thục, khổ không chỉ bá tánh địa phương Ba Thục, còn có đời sống của Thất hoàng tử chỉ sợ cũng không dễ qua. Hai bên không đẹp như thế luôn là không ổn."
Tô đại nhân quay đầu, không thể tin tưởng nhìn Tần tướng: Tần Lâm Uyên, ngươi đây là đang giúp Thất hoàng tử kéo bè kéo cánh, kết bè kết cánh!
Ánh mắt Tần tướng nhàn nhạt xem ngược lại Tô đại nhân: Ta có phải kéo bè kéo cánh, kết bè kết cánh hay không, ngươi nói không tính, Hoàng Thượng nói mới tính!
Ông quay đầu lại, hành lễ nói: "Hoàng Thượng, mấy ngày trước vi thần vừa lúc đi ngang qua phủ Cẩm Vương, gặp Lục điện hạ. Lục điện hạ hiện giờ dù được Hoàng Thượng chấp thuận mở cửa hàng buôn bán, cũng tìm không được người giúp đỡ không thể bắt đầu, vi thần nhìn đều cảm thấy ưu tư trong lòng."
Tô đại nhân nóng vội chỉ muốn giậm chân.
Tần Lâm Uyên thằng nhãi này giả trang rùa đen nhiều năm như vậy, một sớm nổi lên lại lợi hại gian xảo khó lường như thế, sờ sờ gạt ta nhiều năm như vậy!
Ông ta đang muốn nói cái gì, Hoàng Đế đã mở miệng: "Tần khanh nói ngược lại cũng không phải không có lý. Lục ca nhi vài ngày trước khốn khổ như vậy, trong phủ ngay cả nữ đầu bếp cũng không có, đều là vì đất phong. Nếu chiếu theo Tần khanh nói, tìm mấy người đắc lực, ngươi có người được chọn không?"
Tô đại nhân đành phải ngừng miệng, không nói nên lời.
Tần tướng nói: "Trong nhà Thám Hoa lang kỳ thị hội lần này nguyên bản theo thương, lại vừa vặn, Quân Thám Hoa đính hôn với tứ nương tử Quý phủ... Việc thương mại của Ba Thục thật ra có thể giao cho Quân gia. Quân gia luôn luôn phú quý nhân đức, sau khi có vinh ân này, nhất định cảm kích trong lòng, sẽ không kiếm lợi riêng từ việc thương nghiệp của Ba Thục."
Tô đại nhân xen mồm nói: "Tần tướng quốc vì nước ra sức, trăm công ngàn việc lại có trí nhớ tốt như vậy, thế nhưng ngay cả chuyện Quân Thám Hoa đính hôn với tứ nương tử Quý phủ cũng biết."
Ông ta chính là biến tướng nói cho Hoàng Đế, Tần tướng cùng Thất hoàng tử đã kết đảng