Nhị hoàng tử phân phó, Trương Hoà tự nhiên lên tiếng đáp ứng.
Ngọc Lâm ngẫm nghĩ, lại nói: "Bên cạnh Quý Lục kia có nha hoàn trong phủ chúng ta, tên gọi là gì... Hình như là Thanh Thảo. Ngươi báo chuyện các ngươi muốn phối hợp với Quý Thất cho nha hoàn kia, bảo nàng ta ở Quý phủ cũng âm thầm giúp đỡ Quý Thất và biểu cô nương một phen..."
Sau khi rời khỏi thư phòng, Trương Hoà không chút cẩu thả, lập tức làm thoả đáng chuyện Nhị hoàng tử đã phân phó, không một kẽ hở!
Thanh Thảo nhận được tin Trương Hoà phái người đưa tới, cũng bị doạ si ngốc trong chốc lát. Nàng nắm khăn, vòng qua vòng lại trong vườn phía trước, bỗng nhiên thấy ngọc bội mà trước đó không lâu lục nương tử thưởng cho nàng đang treo trước ngực. Nàng ổn định lòng dạ, quay đầu liền nói cho Quý Vân Lưu chuyện Quý Thất và biểu cô nương, thêm cả Nhị hoàng tử muốn làm hại nàng ấy.
Từ khi sáng tỏ lập trường của chính mình cho lục nương tử, đãi ngộ của nàng trong Yêu Nguyệt Viện tốt hơn không ít so với khi nàng còn ở phủ Cảnh Vương. Như lục nương tử nói, Cảnh Vương phi là Vương phi, lục nương tử sau này cũng là Vương phi, vì sao ngốc nghếch muốn đi theo Cảnh Vương phi chứ?
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, lời này nàng đã hiểu!
Quý Vân Lưu ngồi trên giường nhìn Thanh Thảo tới mật báo, ngược lại thêm mấy phần tò mò: "Biểu cô nương và thất nương tử có nói muốn dùng loại phương pháp nào khiến ta thất trinh thất đức không?"
Ừm, quả thật là người thiện bị người khinh, ngựa hiền bị người cưỡi, hổ không phát uy liền bị hai người tìm đường chết xem thành mèo Hello Kitty!
Thanh Thảo quỳ trên mặt đất nâng đầu lên: "Phương pháp thật ra còn chưa tiết lộ cho nô tỳ biết. Có điều nô tỳ suy đoán, khiến một nữ tử thất trinh thất đức, ước chừng chính là các loại thủ đoạn như vu oan giá hoạ có tình lang..."
Quý Lục "À" một tiếng: "Vậy lại vất vả ngươi một chút, về sau qua lại với Khuynh Vân Viện nhiều hơn, nghe một chút xem thất nương tử rốt cuộc là dùng loại phương pháp nào khiến ta... Ừm, thất trinh."
Thanh Thảo được thưởng cho một thỏi bạc, lui xuống.
Quý Vân Lưu ngồi trên giường, lật "Đại Chiêu Đồ Chí", phân phó Cửu Nương, bảo nàng ấy báo cho Thất hoàng tử chuyện mà Thanh Thảo đã nói.
Xét thấy dưới sự thông tuệ sáng suốt của Thất hoàng tử, sự kiện đình Sương Mù lần trước thành công viên mãn. Lần này, Quý Lục tính toán lại để Ngọc Thất thuận buồm xui gió ra tay. Có bạn trai làm mưa làm gió làm chủ cho ngươi, chính mình vẫn là tiếp tục ăn no chờ chết đi thôi. Đầy tay sạch sẽ có lợi cho tu hành đạo pháp.
Cửu Nương tự nhiên là người có khả năng. Không quá nửa ngày, tính toán cùng quan hệ của Quý Thất và Tống Chi Hoạ, còn cả Cảnh Vương, liền bày trên bàn sách của Thất hoàng tử.
Cái gọi là lặp lại thành thói quen, thói quen thành tự nhiên. Sau khi Ngọc Hành nhìn tờ giấy nhỏ Tịch Thiện truyền đến, "Bụp" một tiếng, lại bẻ gãy một cây bút lông sói.
Đám tiểu nhân nhảy nhót lung tung này, tới tới lui lui làm việc, chuyện đứng đắn không làm, mỗi ngày ở đằng kia muốn khiến Quý Lục thất trinh thất đức. Chẳng lẽ chính mình không nhận ra người, không xứng với Quý Lục, nhất quyết phải khiến nàng hồng hạnh xuất tường mới sống yên ổn?
Được thôi, lần trước là Cảnh Vương phi, lần này lại là thất nương tử Quý phủ và biểu cô nương bị đuổi ra phủ, thật là phủ Cảnh Vương sắp vong, các loại yêu nghiệt ra hết... Một khi đã như vậy, vậy cột lấy Cảnh Vương và bọn họ một đường, sống chết đều cùng một chỗ mới tốt!
"Ta nghe lục nương tử nói, Tống biểu cô nương gì kia bị đuổi ra khỏi Quý phủ là bởi vì nàng ta rải một lọ thuốc cấm cho gã sai vặt bên người Ninh Mộ Hoạ, ở trong vườn cùng gã sai vặt kia cởi hết, lăn thành một đoàn?"
Ngọc Hành hỏi nhàn nhạt, bút gãy cũng ném thong dong phóng khoáng, trên mặt nửa điểm tức giận cũng không có. Nhưng Tịch Thiện lại biết, đây là dấu hiệu chủ tử nhà hắn cực kỳ tức giận. Hắn không dám chậm trễ, vội vàng nói: "Đúng vậy, hiện giờ xem ra biểu cô nương kia thật là chết không hối cải. Quý phủ đại nhân đại nghĩa áp chuyện này xuống như vậy, nàng ta thế mà còn nghĩ ra chủ ý ghê tởm như vậy đi hại người. Hiện giờ lại bị Cảnh Vương nghe xong, Cảnh Vương còn muốn âm thầm tương trợ, thật là quá mức âm độc!"
Ngọc Hành nói: "Thu thập đầy đủ chứng cứ biểu cô nương và gã sai vặt bên cạnh Ninh Mộ Hoạ lăn thành một đoàn, từng phần chi tiết. Hơn nữa, chính thê của gã sai vặt, khiến nàng ta viết một phong thư nạp thiếp, để nàng ta chuẩn bị chút 'tiền bạc mua thiếp'."
Tịch Thiện lấy đủ dũng khí hỏi: "Thất gia, ngài đây là tính toán đưa biểu cô nương Quý phủ cho gã sai vặt của Ninh thế tử làm thiếp sao?"
Ngọc Hành khinh miệt cười: "Đưa cho gã sai vặt làm thiếp? Người như vậy, ta tội gì làm nàng ta phá hư hoà thuận nhà người ta. Khiến nàng ta đi cùng Cảnh Vương rắn chuột một ổ, để nàng ta hưởng hết vinh hoa phú quý mới tốt."
"Vậy tìm kiếm chứng cứ nàng ta và gã sai vặt lăn thành một đoàn..." Tịch Thiện vừa mới mở miệng, lập tức sợ hãi cả kinh hiểu rõ. Thất hoàng tử hẳn là muốn hai người ác độc Cảnh Vương và biểu cô nương gom thành một đôi, sau đó mới tuồn ra ngoài chuyện biểu cô nương và gã sai vặt lăn thành một đoàn, chính thê gã sai vặt tới cửa nạp thiếp.
Đường đường Cảnh Vương, đầu tiên là chính thê tư thông với Thái Tử, sau là thiếp thất trong nhà lăn thành một đoàn với gã sai vặt nhà khác, thê tử gã sai vặt tới cửa nạp thiếp... Tịch Thiện cảm thấy, nếu hắn là Cảnh Vương, đều phải tìm nhà xí, tự mình dìm chết mới không bị người phát hiện mà giễu cợt vạn năm!
Khi Tịch Thiện chuẩn bị lui ra khỏi thư phòng, lại nghe được giọng nói quạnh quẽ của Thất hoàng tử: "Nếu ngươi không lấy được chứng cứ của biểu cô nương tại phủ Ninh Bá, ngươi liền đi tìm Ninh Mộ Hoạ. Trực tiếp nói với hắn, ngày đó lục nương tử Quý phủ thiện ý nhắc nhở hắn, giúp hắn trốn khỏi ý định ghê tởm của biểu cô nương. Hiện giờ nàng lại bị biểu cô nương ghi hận trong lòng, muốn cùng Cảnh Vương trả thù, hỏi hắn nên bồi thường như thế nào."
Tịch Thiện nghe được Thất hoàng tử phân phó, hôm sau liền đi tìm chứng cứ. Hắn tìm đến phủ Ninh Bá, cũng không quanh co lòng vòng, nói cho Ninh Mộ Hoạ những lời mà Ngọc Hành dặn dò, một chữ không sót, ngay cả giọng điệu đều bắt chước giống như đúc.
Ninh thế tử nghe vậy, lạnh mặt, không biết là tức giận Thất hoàng tử hay là tức giận biểu cô nương, vô cùng tàn nhẫn bảo gã sai vặt Lập Tin viết hoàn chỉnh lời khai chi tiết rõ ràng. Không chỉ viết toàn bộ lời khai cho Lập Tin ký tên biểu thị chân thật, Ninh Mộ Hoạ còn tự mình ra tiền túi, chuẩn bị năm mươi lượng "Tiền bạc mua thiếp" cho Lập Tin.
Lập Tin cầm năm mươi lượng bạc trắng, thật là dở khóc dở cười. Biểu cô nương Quý phủ, trong mắt thế tử gia nhà mình, cũng chỉ giá trị năm mươi lượng bạc. Không biết biểu cô nương kia gặp được, sẽ có cảm tưởng gì. Ước chừng sẽ lại rải một lọ thuốc cấm đi...
Tịch Thiện cầm chứng cứ của phủ Ninh Bá nơi này bẩm báo cho Thất hoàng tử. Thất hoàng tử tự mình đi phủ Tần tướng, cùng Tần tướng nói muốn lời khai mà Tần nhị nương tử tận mắt nhìn thấy.
Tần tướng hớn hở cười nói: "Thất điện hạ, chuyện này nếu là truyền ra, chuyện tiểu nữ nhà hạ thần trước mặt mọi người bị thế tử phủ Ninh Bá đỡ lấy đã không thể giấu được."
Ánh mắt Ngọc Hành giật giật: "Ý Tần tướng gia là..."
Tần tướng cười càng vui sướng: "Không dối gạt Thất điện hạ ngài, hạ thần nhìn Ninh Mộ Hoạ người nọ thật ra không tồi. Tiểu nữ nhà hạ thần cũng tới tuổi thành hôn..."
Da đầu Thất hoàng tử có chút tê dại. Gần đây bản thân hắn gặp đào hoa, tìm người trong lòng, ngược lại cùng chữ tình này rất có duyên. Hiện giờ, Tần tướng sẽ không phải muốn hắn đi làm mai chứ?