Trở lại sân nghỉ tạm tại phủ Ninh Bá, An phu nhân còn ở trong viện, Quý Vân Lưu sai nha hoàn đi vào bẩm báo Trần thị. Sau một lát nàng liền thấy Trần thị dùng lý do không còn sớm trực tiếp tiễn khách.
An phu nhân vừa đi, Trần thị trầm mặt xuống, lạnh giọng hỏi nha hoàn: "Biểu cô nương đâu? Hiện tại người ở nơi nào?"
Chuyện này, Trần thị tuy là cữu mẫu chân chính, rốt cuộc cũng chỉ là cữu mẫu mà thôi. Xử lý không tốt một cái, Tống phủ và Quý phủ trách đều là nàng.
Vì để bản thân không thành Trư Bát Giới soi gương hai mặt đều không phải*, đại phu nhân nhăn mày, nói thẳng: "Ngươi bảo A Nhiên báo chuyện này cho lão phu nhân, hiện tại liền bảo hắn đi!"
*Ý này xuất từ ngạn ngữ "Trư Bát Giới chiếu gương, trong ngoài không phải người", hàm nghĩa làm việc hai mặt cuối cùng không được lòng bên nào cả.
(Nguồn: Baidu)
Nàng nói đến phẫn uất, xử sự sắc bén sấm rền, những người khác trong phòng đều bị tư thế này hoảng sợ.
"Đại tẩu, phát sinh chuyện gì?"
"Mẫu thân, Tống tỷ tỷ làm sao vậy?"
Trần thị một cái chớp mắt từ đầy mặt vui mừng ngã vào mỏi mệt vô biên. Nhưng việc này không thể bày ra ngoài, còn phải áp xuống mới được.
"Không có việc gì, một ít việc nhỏ, ta qua bên kia coi một chút." Nói, đại phu nhân nhấc làn váy định bước ra cửa, đi về phía sân của Tống Chi Hoạ và Quý Thất.
"Đại tẩu!" Nhị phu nhân cùng tam phu nhân, còn có nhị cô nương hai mặt nhìn nhau. Tư thế như vậy, rõ ràng là chuyện rất lớn!
"Chúng ta hiện giờ ở phủ Ninh Bá, mỗi tiếng nói mỗi cử động của chúng ta đều đại biểu Quý phủ, tẩu có việc không thể gạt chúng ta." Tam phu nhân cũng là người khéo mồm khéo miệng: "Nếu chúng ta không hiểu biết, đến lúc đó chọc ra chê cười, chẳng phải càng thêm không xong?"
Trần thị rũ mắt ngẫm nghĩ, Hà thị nói không sai, người ở phủ Ninh Bá, nàng rốt cuộc không thể đảm nhiệm toàn bộ mọi việc: "Chi Hoạ nha đầu kia, cầm ngũ thạch tán ở trong rừng trúc ngoài chính viện, mê choáng gã sai vặt bên người Mộ ca nhi, rồi sau đó cùng hắn ta ở rừng kia làm chuyện... Bị Ninh thế tử vừa vặn bắt được."
"Cái gì!"
"Ngũ thạch tán?"
Mọi người dường như nghe được chuyện chê cười cực lớn, sắc mặt mỗi người đều bị lời này nổ đến phân thành năm sắc.
Tam phu nhân kêu lên: "Thật là làm bậy! Biểu cô nương này cũng quá, quá... Nếu nàng ta vừa ý gã sai vặt bên người Ninh thế tử, nói thẳng với lão phu nhân là được. Ninh thế tử thân phận như vậy không trèo cao được, gã sai vặt bên cạnh y nơi nào còn có thể không có chỗ cho Quý phủ nói chuyện... Hiện giờ náo loạn như vậy là vì cái gì?"
Bỗng nhiên vừa chuyển, nàng ta lại đứng ở nơi đó mắng to: "Nàng không phải coi trọng chính là Ninh thế tử chứ! Đứa yêu tinh hại người này, tự hại mình không đủ, còn muốn tai hoạ Quý phủ!"
Nữ nhi của Trần thị và Vương thị đều đã đính hôn, ngay cả Quý Lục cũng được ban hôn, thanh danh của khuê nữ chính mình nếu bị liên luỵ, về sau muốn tìm một gia đình nhà cao cửa rộng, trong nhà có nề nếp liền càng khó khăn!
Ba vị phu nhân tới nhanh như một trận gió. Khi vào phòng, Tống Chi Hoạ còn chưa kịp thay xiêm y, từng đốm đỏ nằm trên làn da trắng nõn cùng vết bầm véo ra kia, ba người xem đến gần như muốn ngất.
Tống nương tử bọc áo choàng dứt khoát quỳ xuống, đầu cúi thấp, nước mắt rơi trên mặt đất, hỏi nàng ta lại một câu cũng không đáp.
Trần thị lại lạnh giọng hỏi vài câu, biểu cô nương như cũ chỉ khóc cái gì cũng không trả lời. Đại phu nhân đầy mặt u sầu, phất tay để nha hoàn hầu hạ Tống Chi Hoạ tắm gội thay quần áo, tự mình kéo Quý Vân Lưu ra sân: "Lục tỷ nhi, con lại nói đầu đuôi tỉ mỉ cho ta một lần tình huống lúc ấy. Còn có, chúng ta phải đi đến chỗ dì con một chuyến, còn phải xin phủ Ninh Bá ép chuyện này xuống... Ai! Sớm biết như thế, lúc trước không nên xem biểu cô nương kia đáng thương liền đón nàng ta vào trong phủ! Hiện giờ con và nhị tỷ nhi tuy đều đã đính hôn, nhưng chuyện này nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ việc hôn nhân của các con đều gặp trở ngại... Đối với nàng ta, ta thật là, đánh không được mắng không được, trong lòng đều bị nàng ta làm nóng vội ra bệnh!"
Chuyện như vậy, cho dù là thần côn cũng không thể tới một thuật nghịch chuyển thời gian. Quý Vân Lưu chỉ có thể an ủi Trần thị vài câu, cùng nàng ấy tới viện của tiểu Trần thị.
Ninh thế tử cũng đã ở đó. Đồng dạng đầy mặt u sầu còn có phu nhân phủ Ninh Bá. Chuyện này nếu phát sinh ở trên người nhi tử nhà mình, tiểu Trần thị phỏng chừng lúc này liền không phải đầy mặt u sầu, mà là trực tiếp cầm lụa trắng treo lên xà nhà, tự mình ngưỡng cổ, đá văng ghế dưới chân, đi gặp thần tiên các đường.
Cưới Tống gia đại nương tử người ngay cả chuyện như vậy cũng làm ra được, còn không bằng treo cổ một phát, tự mình vui sướng sảng khoái!
"Tỷ tỷ, tiền căn hậu quả của chuyện này ta đã biết. Chuyện này... Quý phủ tỷ chuẩn bị tính toán thế nào?"
Trần thị cũng không quanh co lòng vòng: "Giờ phút này ta lại đây, liền muốn muội muội xem ở phần hai nhà chúng ta thường xuyên qua lại, xem ở ngày mai Trân tỷ nhi lấy chồng, xem trên mặt tỷ tỷ ta không biết cố gắng, ép chuyện này xuống, đừng để chuyện này truyền ra..."
Việc này, tiểu Trần thị cũng không có lý do gì để cự tuyệt. Tóm lại là gã sai vặt trong nhà chính mình, tuy rằng đi theo nhi tử lâu chút, rốt cuộc là nô tịch, tống cổ đến thôn trang cũng không phải việc gì khó.
"Còn vấn đề nơi về của Tống đại nương tử..." Trần thị nói tiếp: "Việc này ta còn phải thông báo cho lão phu nhân mới có thể quyết định."
Ninh thế tử đứng một bên tiếp lời: "Dì, Lập Tin năm nay đã hai mươi hai, bốn năm trước đã cưới vợ, trong nhà hiện giờ có hai đứa nhỏ. Nhưng hắn nói đại nam tử đội trời đạp đất, dù hắn bị hạ thuốc là bên bị hại, cũng tất nhiên chịu trách nhiệm việc hôm nay với Tống biểu muội. Còn mong dì trở về bảo Tống biểu muội an tâm chờ đợi, phu nhân của Lập Tin chọn được ngày tốt, sẽ để biểu muội đi đường sáng, nâng vào nhà làm quý thiếp."
Trần thị nghe xong lời này, vừa kinh hoảng vừa xấu hổ... Trên mặt nóng rát cũng không biết nên lộ ra loại biểu tình nào.
Lời này của Ninh thế tử, là muốn sờ sờ bức Tống Chi Hoạ về hướng chết!
Quý Vân Lưu vốn rũ đầu, nghe được lời trực tiếp chặn kín toàn bộ đường lui như vậy, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Ninh Mộ Hoạ một thân quần áo xanh ngọc đứng ở nơi đó. Hôm nay ước chừng vì hắn là chủ nhân muốn đãi khách, quần áo trên người rất rườm rà, bộ dáng giống như con em giàu sang nhà phú quý trong kinh.
Trên mặt hắn thanh đạm, dường như lời vừa rồi là thật tình suy nghĩ vì hạnh phúc về sau của biểu cô nương.
Lúc trước Quý Lục liền nghe Quý lão phu nhân nhắc qua, trong núi Tử Hà là Ninh Mộ Hoạ chính tai nghe nói Trương nhị lang và Trang Tứ có cẩu thả, lúc này mới có chuyện nàng từ hôn. Nàng cũng từng nghe Ngọc Hành nhắc tới Ninh Mộ Hoạ ở Đại Lý Tự mở to mắt nói dối làm chứng, lúc này mới không có những chứng cứ xoay người trên tay Trương nhị lang đó.
Hiện giờ chính mắt thấy hắn ngay cả một đường lui cũng không cho người ta, "Đại pháp cười thọc đao giết người của Ninh bại hoại"... Lục nương tử quả thực đối với hắn vô cùng kinh ngạc!
Nam thần, ngươi quả nhiên là cao nhân có chỉ số thông minh cao, chúng ta cùng nhau cứu vớt thế giới như thế nào?
...........
Hôm sau mọi người chỉ xem như không có việc gì, vui mừng lại nhỏ nước mắt đưa Ninh đại nương tử lên kiệu hoa.
Sau giờ Ngọ ngày đó, Trần thị mang theo nữ quyến liền trở về Quý phủ.
Lão phu nhân hôm qua đã biết được, đồng dạng tức giận lại thất vọng. Bà sai người đến Tống gia, gọi mẫu thân của Tống Chi Hoạ, Tống đại nãi nãi đến nhận người.
Chứng cứ rất rõ ràng, Tống Chi Hoạ muốn chối cãi cũng không đánh mất được.
Lọ sứ là Ninh thế tử tự tay nhặt. Bộ dáng lọ sứ kia, chúng tỷ muội Quý phủ tận mắt nhìn thấy biểu cô nương từng lấy ra, thuốc trong lọ cũng được Tần nhị cô nương phân biệt, chính là thuốc cấm thúc tình so với ngũ thạch tán còn lợi hại hơn một chút.