Hôm nay gần như toàn bộ nữ quyến Quý phủ đều cùng đi đến phủ Ninh Bá.
Nhị cô nương ngồi trong xe ngựa của đại phu nhân, còn lại tứ, lục và thất nương tử cùng với biểu cô nương ngồi chung một chiếc.
Quý Thất cùng Tống Chi Hoạ ngồi chung một bên, thấy nàng ta đang ngồi êm đẹp, khuôn mặt lại vô duyên vô cớ đỏ bừng, kỳ quái nói: "Tống tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Mặt đỏ như vậy là chỗ nào không thoải mái?"
Tống Chi Hoạ bỗng nhiên hoàn hồn, lọ sứ trong tay áo bị nàng nắm càng chặt, sắc mặt càng thêm đỏ. Nàng xem Quý Lục cùng Quý Tứ ngồi đối diện bởi vì những lời này của Quý Thất đều nhìn qua, xấu hổ giải thích: "Không, ta không có việc gì, ước chừng bởi vì hôm nay càng thêm nóng."
Quý Thất cũng giương mắt liếc nhìn Quý Vân Lưu, nhấp nhấp miệng, không hề mở miệng nói gì nữa.
Lúc trước nàng ta định nửa đường "Trùng hơp chạm mặt" cùng Thất hoàng tử, lại bị mẫu thân nàng kéo sang nhìn thấy tấm lòng chân chính của Thất hoàng tử đối với Quý Vân Lưu. Khi đó nàng nước mắt ròng ròng, không thể tin được Thất hoàng tử vậy mà thật tình thích Quý Lục.
Hiện giờ ở trong viện bị ma ma dạy lễ giáo mà Hà thị dùng số tiền lớn mời về quản nghiêm hơn một tháng, nếu nói chân chính hết hy vọng, Quý Vân Diệu tự nhiên vẫn chưa làm được. Nhưng nếu nói lại nhảy đến trước mặt Thất hoàng tử, trực tiếp nói ra ta là Quý Vân Diệu lời như vậy, nàng cũng không dám.
Mọi người đều không hề mở miệng, trong xe ngựa khôi phục không khí an tĩnh, cứ như vậy một đường đến phủ Ninh Bá.
Tiểu Trần thị đứng ở cửa trong nghênh đón mọi người vào phủ, đã sớm an bài xong chỗ ở.
Trong phủ Ninh Bá có thể nói là "Hoang vắng". Lúc trước sau khi Ninh Bá gia cưới tiểu Trần thị không lâu liền trực tiếp xuất chinh, sau đó được Hoàng Đế cho phép, ngay cả tiểu Trần thị cũng bị Ninh Bá gia mang theo quân xuất chinh. Lúc ấy ngoại trừ một nha hoàn thiết yếu, Ninh phu nhân cũng là giản lược đi theo. Thế cho nên sau khi sinh hai đứa nhỏ, Ninh Bá gia ở biên giới ngay cả nha hoàn thông phòng cũng không có như cũ, càng đừng nói thiếp thị. Sau đó, chiến thắng về kinh, đối mặt với phu nhân trước không chê chính mình, sau theo chính mình vào sinh ra tử, Ninh Bá gia nơi nào còn nổi tâm tư nạp thiếp gì nữa, như cũ cùng tiểu Trần thị tới già, càng là ân ái như lúc ban đầu.
Hiện giờ trong toà nhà ngũ tiến này chỉ có năm vị chủ tử chân chính, thật là phòng viện trống không rất nhiều, tuỳ tiện ngươi chọn lựa tuỳ tiện ngươi ở!
Trần thị trước trò chuyện vài câu với tiểu Trần thị, sau lại cười để tiểu nương tử trong phủ đi gặp Ninh đại nương tử, thêm trang dính không khí vui mừng.
Tiểu Trần thị mỉm cười nói: "Hôm nay Đồng đại nương tử, Tần nhị nương tử, Tô tam nương tử đều ở trong phủ. Các ngươi tuổi đều xấp xỉ, ta liền không theo các ngươi qua đó, bớt quấy rầy hứng thú nói chuyện của bọn nhỏ đồng lứa các ngươi."
Nàng nói xong, phân phó nha hoàn phía sau chính mình mang theo mọi người qua viện.
Mọi người đồng thời hành lễ với tiểu Trần thị, rồi theo sau nha hoàn đi đến Hạnh Viên của Ninh đại nương tử.
Dọc theo đường đi, nha hoàn phủ Ninh Bá căn cứ theo tôn chỉ không thể chậm trễ khách khứa, lần lượt giới thiệu một chút các cục cùng hoa cỏ trong phủ. Nha hoàn là người khéo léo, nói cũng sáng tỏ rõ ràng.
Quý nhị nương tử nghe tên những hoa cỏ đó, cười nói: "Vườn của Quý phủ chúng ta so với nơi này, thật là ảm đạm thất sắc."
Quý Tứ nói: "Vườn của phủ Ninh Bá thật sự tốt, vừa yên tĩnh lại sạch sẽ."
Quý Lục cười nói: "Dì đọc sách hiểu lý lẽ, sự vật trong phủ không một thứ không tinh tế, dượng thật đúng là có phúc."
Nhị nương tử lại cười: "Tình nghĩa của dì và dượng bền chắc hơn vàng. Dì không màng nguy hiểm, theo dượng xuất chinh. Dượng thật tình đối đãi với dì, cùng dì một đời một kiếp một đôi người, là giai thoại trong kinh đấy!"
Tình cảm như vậy, khiến bao nhiêu người hâm mộ. Phu quân của mình sau này nếu có thể đối với chính mình như thế, còn mong cầu gì nữa.
Biểu cô nương bên cạnh nghe mọi người đối thoại, nắm khăn tay, không xen miệng nói chuyện.
Ninh Bá gia chỉ có Ninh phu nhân lại không có những thiếp thị khác. Vậy nếu nàng cùng Ninh thế tử có tiếp xúc da thịt... Ninh thế tử có thể cũng sẽ cùng nàng một đời một kiếp một đôi người hay không?
Biểu cô nương theo bản năng lại muốn sờ lọ sứ trong tay. Nàng ta đang nhón tay vào, sau rừng trúc xanh tươi đối diện đột nhiên có hai người đi ra, đúng là Ninh Mộ Hoạ cùng gã sai vặt!
Trong lòng Tống Chi Hoạ thình thịch nhảy dựng, trực tiếp cầm theo lọ sứ ra!
Các tiểu nương tử thấy Ninh thế tử, uốn gối hành lễ, sôi nổi kêu một tiếng Ninh biểu ca.
Đầy mắt biểu cô nương đều là Ninh Mộ Hoạ, nắm lọ sứ lại không có cảm giác, vội vàng theo đó hành lễ.
Ninh Mộ Hoạ sớm đã biết hôm nay người Quý phủ sẽ đến, cười cùng các tiểu nương tử hiện đang ở trước mặt, tự nhiên hào phóng chào hỏi: "Hôm nay bận rộn, nếu tiếp không chu toàn, còn mong chư vị biểu muội bao dung..."
Ngày mai muội muội hắn lấy chồng, hôm nay trong phủ khách khứa đông đảo, Ninh thế tử lại thoáng thăm hỏi các trưởng bối của Quý phủ, cũng liền phải đi phía trước tiếp khách.
Ninh Mộ Hoạ tuy đi rồi, nhưng Tống Chi Hoạ lại cầm lọ sứ đỏ bừng mặt.
Phủ đệ như vậy, phong độ như vậy, dù cho Quân Tử Niệm đỗ Thám Hoa, lại làm sao so được?
Ít nhất, thân phận thừa kế kia, Quân gia đời này cũng không chiếm được!
Mọi người đứng dậy lại đi về trước.
Quý Vân Lưu liếc đến khí đen từ sau thổi tới, mang theo Quý Tứ đi lên trước vài bước. Rồi nàng quay đầu lại, thấy biểu cô nương khí đen đầy người cầm lọ sứ, nhẹ giọng nói: "Tống tỷ tỷ, thứ ngươi cầm trên tay là cái gì? Là thân thể không thoải mái, đại phu kê thuốc sao?"
Khí đen trên người vị tỷ tỷ này càng thêm dày đặc, suýt nữa cũng phải làm chết đuối bản thân. Rốt cuộc là chấp niệm gì, khiến nàng ta càng thêm luẩn quẩn trong lòng?
Tống Chi Hoạ lúc này mới phát hiện chính mình theo bản năng cũng cầm ngũ thạch tán ra, bỗng nhiên nhét vào nói: "Ừm, ừm, đại phu kê thuốc, ta chỉ là sợ ném mất mà thôi..."
Quý Vân Lưu nhìn kỹ thuật diễn sơ hở chồng chất của nàng ta, như suy tư gì. Biểu cô nương này không phải là coi trọng Ninh thế tử, muốn bỏ thuốc linh tinh đi?
Quý Lục hồi tưởng tướng mạo cùng nhân khí trên trán của Ninh Mộ Hoạ, ngược lại cũng không tính quá đen. Hôm nay hắn cũng không thấy được có tai ương lớn gì.
Thôi, vận mệnh định sẵn đều có Trời định, nàng cũng không có khả năng vận mệnh mỗi người đều chặn ngang một chân, thuận theo tự nhiên đi.
Quý Tứ không nghĩ nhiều như vậy. Nghe thấy biểu cô nương tuỳ thân mang thuốc, liền thật tình nhắc nhở nàng ta vài câu phải chú ý thân thể. Chỉ là ngươi có lòng tốt, người ta lại không nhận tình của ngươi. Tống nương tử chỉ cảm thấy người này là đang châm chọc nàng gia đình bình dân tật xấu còn rất nhiều...
Nha hoàn đằng trước thấy Thế tử gia trong phủ cũng đã chào hỏi, nhân tiện liền nói nhiều một chút sinh hoạt hằng ngày của Ninh thế tử, ngay cả sân của y là ở phía sau bụi trúc xanh cũng nói ra.
Tống nương tử lần lượt ghi nhớ đường từ sân chính mình ở đến vườn. Khi nha hoàn nói đến chuyện về Ninh Mộ Hoạ, nàng càng là một chút cũng không để sót.
Quý Thất một đường không nói. Ngoài cuộc tỉnh táo, thật đúng là khiến nàng ta nhìn ra một ít chi tiết nhỏ không tầm thường của Tống nương tử.
............
Rất nhanh, mọi người tới Hạnh Viên của Ninh đại nương tử.
Ninh đại nương tử vì là cô nương duy nhất trong phủ, trình độ được cưng chiều không chút nào kém so với công chúa. Hạnh Viên này phía trước phía sau cộng lại, so với chính viện mà lão phu nhân Quý phủ ở còn phải lớn hơn.
Dù nha hoàn nói đã đến Hạnh Viên, nhưng rốt cuộc vẫn đi gần một khắc mới đến thượng phòng Hạnh Viên. Tống nương tử nhìn Hạnh Viên nước chảy qua núi đá, hoa cỏ quý giá tràn đầy này, tâm tư vốn dĩ đã áp xuống lại lần nữa trở nên quay cuồng.
Cùng xưng hô là đại nương tử, khuê phòng của Tống nương tử nàng tại Tống phủ, ngay cả sương phòng cho nha hoàn người ta cũng không bằng.
Đều nói Thiên Đạo công bằng, thật ra Thiên Đạo làm sao từng công bằng?