*Nhân trung long phượng: Rồng phượng giữa loài người, ý chỉ người kiệt xuất, tài giỏi giữa những người bình thường.
Quý Vân Lưu đi theo Trần thị hành lễ: "Gặp qua Trang nhị phu nhân."
Nhẹ nhàng thoáng nhìn, liếc đến khuôn mặt của Trang nhị phu nhân, ấn đường sáng sủa, trán rộng đại biểu con cháu hưng thịnh, nhưng sóng mũi gãy, lông mày ngắn, lại là người xem trọng lợi ích coi nhẹ tình nghĩa.
Ánh mắt Trang nhị phu nhân đảo qua trên mặt Quý Vân Lưu, trong mắt thoáng kinh ngạc, đáp lễ với Trần thị: "Đúng vậy, tuy nói Trang phủ có một tòa biệt viện sau núi, nhưng đều tới nơi này, nên Nhược Nhàn nha đầu nói muốn biểu hiện thành tâm với Thiên Tôn, còn không phải là ở tại viện Liên Hoa một đêm cùng ta sao chứ?"
Trang tứ cô nương cũng hành lễ với Trần thị: "Gặp qua Quý đại phu nhân."
Một đám người phía sau lại đây cũng theo bối phận lần lượt hành lễ.
Sau khi hành lễ xong, Trang Nhược Nhàn mới biết vừa rồi, ánh mắt đầu tiên chính mình đã nhìn lầm người! Thì ra, ở bên cạnh Quý đại phu nhân mới là Quý Vân Lưu đính hôn cùng Trương Nguyên Hủ! Chính mình nhìn xem chỉ là bà con nghèo của Quý gia mà thôi! Thật sự hồ đồ!
Chẳng qua, chờ thời điểm biết đến đã muộn. Đây không phải yến hội huân quý, có thể chậm rãi nhai tinh tế nuốt, đây chỉ là một lần 'trùng hợp gặp gỡ' tại hậu viện Đạo gia, ngẫu nhiên gặp được chào hỏi một tiếng rồi phải lướt ngang qua.
Trang tứ cô nương đi ở đằng trước, rất muốn quay đầu lại nhìn kỹ xem Quý Lục này rốt cuộc bộ dáng ra sao? Có điều, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Vừa rồi liếc mắt một cái, chỉ cảm thấy cô nương kia bộ dạng cũng không tệ lắm...
Cũng không tệ lắm? Trang Tứ cô nương vặn vẹo khăn trên tay chính mình, chờ chốc nữa Hủ lang cũng ở trong đại điện Tam Thanh, nếu vừa nhìn dung mạo của nàng bèn nổi lên lòng luyến tiếc từ hôn...
Trang nhị phu nhân nương tay nâng đỡ, nắm lấy tay tứ cô nương. Cái nắm chặt này làm tứ cô nương tĩnh tâm lại.
Phải rồi, Hủ lang đã nói cuộc đời này không phải nàng ta không cưới! Mặc kệ Quý Lục kia ra sao, nàng ta đều không có gì sợ hãi. Nàng ta mới là Trang tứ cô nương dòng dõi thanh quý chân chính.
Trần thị nhìn Trang nhị phu nhân và tứ cô nương trước mặt, cũng đỡ lấy tay Quý Vân Lưu, vỗ nhẹ xem như an ủi: "Đừng sợ, con cứ rộng lòng."
Quý Vân Lưu nhìn bóng dáng thong thả bước đi phía trước, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Vâng."
Trang tứ cô nương phía trước, bước chân vừa gấp lại mạnh, thân nhẹ chân nặng, cả đời này chỉ sợ sẽ giống như đi đường, con đường phía trước khó đi. Trang tứ cô nương muốn thành đôi với Trương Nguyên Hủ? Thôi, nàng ta về sau qua ngày thế nào, cũng không liên quan tới nàng.
Quý đại phu nhân cúi đầu, thấy dáng vẻ không rõ của nàng, chỉ thầm than một hơi, nha đầu ngốc này thật ra lòng dạ rộng rãi. Nói nàng rộng lòng, nàng thật đúng là rộng rãi!
Đó chính là chuyện lớn cả đời! Nha đầu, đại bá mẫu ta chỉ nói ngoài miệng như vậy mà thôi!
Quý Thất cảm thấy, nếu nàng ta không đi theo bên người Quý lão phu nhân, hiện giờ, sẽ phải cười to ra tiếng tại chỗ. Sảng khoái! Nghĩ đến Quý Vân Lưu và Trang Nhược Nhàn, hai nữ nhân tranh một chồng, cuối cùng còn thảm bại, nàng ta bèn muốn ngửa đầu cười to!
Quý Tứ và Tống Chi Họa cũng đã nghe qua chuyện lung tung rối loạn kia giữa Trang tứ cô nương và Trương Nguyên Hủ. Giờ phút này thấy Quý Vân Lưu nhìn Trần thị với vẻ mặt ngốc nghếch, cả hai đều thở dài trong lòng. Quý Lục, cũng quá đáng thương. Mẹ đẻ không ở thế gian, cha ruột chẳng quan tâm, mẹ kế lại khi dễ nàng, hiện tại ngay cả vị hôn phu đều sắp không có.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, Trang gia hẳn đã nhìn trúng Trương Nguyên Hủ. Bằng không xảy ra chuyện này, người bình thường nào không phải đều muốn giấu cô nương nhà mình đi, sao còn nghênh ngang đưa tới Tử Hà Quan nghe đạo pháp, còn muốn vừa lúc ngẫu nhiên gặp được người đính hôn với nhị lang Trương gia?
Đó là vì bọn họ đoán chắc Quý Vân Lưu là người dễ khi dễ!
Đoàn người trước sau tới trắc điện của đại điện Tam Thanh. Nam nữ có khác, tuy nơi Đạo gia thanh tĩnh, chúng sinh bình đẳng không khác biệt, nhưng nơi này quy củ nên có vẫn có.
Trắc điện có cửa nhỏ nối thẳng đến đại điện Tam Thanh. Giờ phút này, so với hôm trước khi ba người Ngọc Thất lại đây, bên trong đại điện lại có khác biệt. Tượng thần Tam Thanh như cũ, nhưng trên phiến đá xanh trong điện đã đặt thêm đệm hương hồ, ở giữa lấy mấy tấm bình phong ngăn cách, xem như cách phòng nam nữ.
Nữ quyến từ phía bên phải tiến vào đại điện, khách nam thì tiến vào từ điện nhỏ bên trái, mỗi người đều ngay ngắn trật tự. Trong điện rất nhiều người đã chờ, thời điểm nữ quyến Quý gia đến, những người khác đều đã tới rồi.
Người tuy nhiều, mọi người đều tự giữ thân phận, kính trọng thần tiên, nhìn thấy đối phương cũng chỉ hơi gật đầu đã có thể biểu thị ý kính trọng, sẽ không liếc mắt đánh giá làm ầm ĩ.
Ngồi xuống tại vị trí chính mình, đợi một lát, rồi nghe được một giọng không phải nữ cũng chẳng phải nam từ thái giám, "Hoàng Hậu nương nương đến -------"
Mọi người đứng dậy quỳ xuống đất nghênh đón.
Hoàng Hậu Trang thị được người đỡ, một thân cung trang trên có thêu đôi vân nhạn, tay áo rộng sắc hương trầm, đầu đội mũ dạng khuôn tròn, bên ngoài điểm phỉ thúy vẽ hoa điền*, từ cửa chính điện Tam Thanh cất bước vào.
*hoa điền: Vẽ hoa trên trán, đây là một lối trang điểm các các mỹ nhân thời xưa.
Theo sau nàng ấy hai bước chính là đương kim Thất hoàng tử Ngọc Hành.
Trang Hoàng Hậu từng bước trầm ổn đi đến cạnh đệm hương bồ lớn trong đại điện, sau đó quỳ gối, hướng về Tam Thanh hành đại lễ thăm viếng. Mọi người đi theo phía sau, tất cả đều quỳ gối trên đệm hương bồ cung kính chắp tay.
Điểm qua nhang thơm, Trang Hoàng Hậu mới chậm rãi xoay người nhìn về phía mọi người, mở miệng nói: "Chư vị và ta đều đến nghe đạo pháp, nơi thanh tĩnh không cần có đại lễ này, đều ngồi đi."
Sau khi tạ ơn, lúc này mọi người mới đứng dậy, không tiếng động theo sau Hoàng Hậu ngồi xuống.
Hoàng Đế bận việc triều chính, mỗi ba năm mới có thể đến Tử Hà Quan một lần. Ngược lại, Hoàng Hậu mỗi năm sẽ tự mình đến, mọi người cũng thành thói quen, bởi vậy trên mặt vẫn là dáng vẻ như thường.
Trong lòng kích động ước chừng cũng chỉ có những ca nhi tỷ nhi lần đầu tiên lại đây, nhưng đều đã nghe trưởng bối nhà mình dặn qua, một ngày này tuyệt đối không thể xảy ra bất luận sai lầm gì, cho nên cũng không có người ngẩng đầu tìm tòi nghiên cứu, liếc một cái xem rốt cuộc Hoàng Hậu nương nương có dung nhan thế nào.
Rất nhiều tiểu nương tử nghe nói hôm nay đương kim Thất điện hạ theo Hoàng Hậu lại đây, không khỏi ngẩng đầu muốn xem vị Thất hoàng tử dáng dấp như họa đã nghe nói kia một chút.
Nhiều người, trắng trợn táo bạo rốt cuộc không có mấy người, thất cô nương Quý Vân Diệu cũng chỉ hơi giương mắt thoáng nhìn qua nửa dung nhan. Chỉ nửa khuôn mặt này cũng có thể biết, người này nhất định vô cùng tuấn mỹ.
Hôm nay là hôm nào, lại thấy được nhân trung long phượng như vậy. Thất cô nương lòng tràn đầy kích động, đôi tay giao nhau nắm lại nhanh chóng rũ đầu xuống.
Hoàng Hậu và người một phòng ngồi trên đệm hương bồ trong đại điện Tam Thanh chờ Tần vũ nhân đến.
Một nén hương qua đi,
Thời gian một chén trà nhỏ qua đi,
Một canh giờ đi qua...
Mọi người rốt cuộc từ thong dong ban đầu trở nên lo âu.
Đạo gia chú trọng ngày hoàng đạo, ngày tốt giờ lành, Tần vũ nhân chủ trì đại hội đạo pháp đã tám năm, chưa bao giờ chậm trễ, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Hậu giao nắm đôi tay, nhíu mày thấp giọng dặn dò công công bên cạnh một tiếng, sau đó mọi người dư quang thoáng nhìn thấy vị công công kia một đôi ủng đen nhanh chóng đi ra khỏi đại điện Tam Thanh.
Ánh mắt Ngọc Thất nhìn thẳng tượng thần Tam Thanh phía trước, trong lòng nhớ tới lời thiên cơ biến ảo ngày hôm trước của tiểu đạo sĩ.
Là thiên cơ gì làm Tần vũ nhân bế quan suốt hơn nửa tháng vẫn còn chưa suy tính ra? Thiên cơ này và chuyện hắn trở về thế gian có thể có quan hệ gì hay không?
Mọi người ước chừng lại đợi thời gian nửa chén trà nhỏ.
Thái giám lúc trước dẫn một tiểu đạo sĩ tiến vào. Tiểu đạo sĩ quỳ xuống đất hành đại lễ với Hoàng Hậu trước, rồi đứng lên xoay người về hướng mọi người đang ngồi, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Chư vị đạo hữu, gia sư Tần vũ nhân bế quan còn chưa ra, đại hội đạo pháp lần này vì có nguyên nhân mà dời lại, xin mời chư vị ở tạm trên núi Tử Hà mấy ngày, nếu gia sư xuất quan, nhất định trước tiên bẩm báo."