Quân gia vui mừng không cần phải nói, ngay cả Quý phủ cũng là một mảnh vui sướng. Tam ca nhi Quý phủ đỗ tiến sĩ tam giáp, tứ ca nhi là tiến sĩ nhị giáp, lại thêm tứ cô gia là Thám Hoa lang. Tứ hỷ lâm môn, ngày này trong phủ đồ ăn đều ấn theo khi ăn tết mà bố trí.
Dao Dao sau khi từ chỗ cửa trong biết được chuyện này, nắm khăn, cả trái tim đều lúc kinh lúc rống. Ngay cả thứ tự của tam thiếu và tứ thiếu trong phủ cũng không muốn mở miệng nói với cô nương nhà mình. Chỉ vì báo tin vui của tam thiếu gia, tứ thiếu gia, cô nương nhà mình tất nhiên sẽ hỏi đến Quân Tử Niệm.
Nàng không biết Quân Tử Niệm và cô nương nhà mình có liên quan gì, cô nương nhà mình cố tình chỉ chú ý hắn. Dao Dao đứng dưới hành lang suy tư trăm ngàn lần, Đông Tuyết ôm bạc mà tiền viện thưởng vui mừng đến đây, thấy nàng ấy, cao hứng kêu: "Dao Dao tỷ, tỷ đứng ở nơi này làm gì." Đến gần vài bước, nàng ta giống như hiến vật quý mà vươn đôi tay: "Tiền thưởng của sân chúng ta, còn cả phần của cô nương chúng ta, ta đều cùng nhau lấy tới rồi! Lão phu nhân nói trong phủ chúng ta tứ hỷ lâm môn, đều phải thưởng. Tháng này ta đã nhận tổng cộng hai lượng tiền thưởng..."
"Ê a!" Cửa một tiếng mở ra, Tống Chi Hoạ mặt vô biểu tình bước ra: "Tứ hỷ lâm môn là tứ hỷ nào?"
Dao Dao trừng mắt liếc nhìn Đông Tuyết một cái, vội vàng nói: "Cô nương, ngài như thế nào ra ngoài, như thế nào không gọi bọn nô tỳ vào hầu hạ ngài?"
"Tứ hỷ lâm môn là tứ hỷ nào?" Biểu cô nương hỏi lại một lần.
Đông Tuyết ôm bạc, nghĩ đến phản ứng của biểu cô nương khi nhắc tới tứ cô gia lần trước, run giọng chậm rì rì nói: "Tam thiếu gia đỗ tiến sĩ tam giáp, tứ thiếu gia đỗ tiến sĩ nhị giáp, tứ, tứ cô gia đỗ... đỗ..."
Nàng ấp a ấp úng, biểu cô nương hừ lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ là đỗ Trạng Nguyên đứng đầu?"
"Không, không, không..." Đông Tuyết vội vàng lắc đầu: "Là Thám Hoa! Hoàng Thượng nói tứ cô gia diện mạo anh tuấn, vừa lúc xứng đôi với Thám Hoa lang... Á!"
Dao Dao âm thầm véo Đông Tuyết một chút. Ngu ngốc, cô nói quá nhiều!
Cô nương nhà mình vốn dĩ liền không thể thấy Quân Tử Niệm gặp được chuyện tốt, hiện giờ muốn của cải, người này trong nhà có của cải, muốn văn chương, bụng hắn có văn chương, ngay cả Hoàng Đế cũng khen hắn anh tuấn... Cô nương nhà mình không chừng trong lòng thẹn quá thành giận, liền rải khí giận lên người hai người chúng ta!
Đông Tuyết bị Dao Dao véo một chút, tự giác nói sai lời, lập tức ngậm miệng.
Hai người thoáng ngẩng đầu, âm thầm liếc Tống nương tử, thấy nàng ta chỉ là sắc mặt trắng bệch, rồi nghe được nàng ta bình tĩnh hỏi: "Chuyện mừng thứ tư là gì?"
"Lão phu nhân nói, nói là việc tứ cô nương cùng Quân tam thiếu gia kết thành một đôi." Giọng nói Đông Tuyết thấp như tiếng muỗi, vẫn là một chữ không sót rơi vào tai biểu cô nương.
Cùng Thám Hoa lang kết thành một đôi...
Tống nương tử huơ huơ thân thể, suýt nữa đứng không vững. Nàng ta định xoay người về phòng, liền thấy cửa thuỳ hoa bên kia có một đám người tiến vào. Người cầm đầu chưa tới trước mặt, lời đã ra trước: "Tống tỷ tỷ, ngươi ở trong viện có khoẻ không. Chúng ta đang muốn đến Hoa Hoàn Viện chúc mừng tứ tỷ tỷ đấy."
Nói chuyện đúng là ngũ cô nương Quý phủ. Cô nương con vợ lẽ nhị phòng này hiện giờ là người duy nhất có thể so đo với Tống Chi Hoạ. Từ sau lần trước kiến thức được biểu cô nương này thì ra là nữ tử bề ngoài thanh cao, nội tâm tham lam hư vinh, cả ngày ngũ cô nương suy nghĩ chính là xem nàng ta xấu mặt, vạch trần bộ mặt này.
Ý niệm này đã nảy mầm trong lòng ngũ cô nương, càng phát triển càng cao, ngăn cũng không ngăn được, ngắt cũng ngắt không xong.
Đạp phiến đá xanh trong viện đi qua, đứng trước mặt Tống Chi Hoạ, nàng ấy xinh đẹp cười nói: "Tống tỷ tỷ, ngươi cùng chúng ta đi đến Hoa Hoàn Viện chúc mừng chứ? Sáng nay sau khi tứ tỷ phu được xướng tên ở kim điện, liền lập tức ấn theo quy định được Hoàng Thượng phong cho chức quan đó!"
Nhìn Tống Chi Hoạ không phụ kỳ vọng của chính mình, tay nắm khăn run run, ngũ cô nương cười càng vui vẻ: "Chúng ta đều là tỷ muội Quý phủ, tự nhiên cũng cần đi chúc mừng tứ tỷ tỷ."
Nhị cô nương một bên lên tiếng cười nói: "Tam thiếu Quân gia và tứ muội muội còn chưa thành thân, ngươi ngay cả tứ tỷ phu cũng gọi rồi, cẩn thận để người nghe xong muốn nói ngươi không có quy củ."
Ngày đại hỉ, ngũ cô nương cũng không chú ý nhiều lắm. Nàng chính là muốn cố ý nhắc tới trước mặt Tống Chi Hoạ, xưng hô này sao có thể lược bỏ: "Nhị tỷ tỷ, tứ tỷ phu và tứ tỷ tỷ ngay cả hôn kỳ cũng định rồi, nạp chinh đều xong, ta tự nhiên nên gọi là tứ tỷ phu rồi." Nàng chuyển mắt xem biểu cô nương, vươn tay kéo lấy tay nàng ta: "Tống tỷ tỷ, chúng ta mau đi Hoa Hoàn Viện nhìn một cái đi. Nghe nói hôm nay tứ tỷ phủ chỉ là sai người báo tin mừng, liền bảo người tặng cho tứ tỷ tỷ một chiếc lược, lược kia còn là làm từ gỗ trầm hương! Thật là... Gỗ trầm hương quý trọng như vậy, lược này chính là duy nhất trên thế gian đó!"
Nhị cô nương cười nói: "Xác thật trân quý, ta chưa từng thấy qua lược trầm hương lớn như vậy."
Trầm hương trân quý, chính là dược liệu cực phẩm. Nhà bình thường có thể có được một ít hương liệu trầm hương đã là hiếm có, chỉ có hoàng gia mới có thể làm ra đồ vật khắc từ gỗ trầm hương. Những đồ này giá trị ngàn vàng, từ nhà thương nhân đưa tới, cũng có thể nhìn ra nam tử yêu thích coi trọng nữ tử.
Từng đợt gió cuốn lại đây, thổi bay cây cối hoa cỏ các màu trong viện.
Biểu cô nương hốt hoảng lung lay mà đứng, chỉ cảm thấy trước mắt toàn bộ trời đất quay cuồng. Từ lục phủ ngũ tạng của nàng ta dâng lên một luồng khí, dòng khí nóng kia một đường theo yết hầu, nôn ra một ngụm máu đỏ tươi.
"Tống tỷ tỷ!"
"Cô nương!"
Tống Chi Hoạ vô duyên vô cớ đứng dưới hành lang phun ra máu rồi hôn mê, doạ một đám người bên cạnh.
Nhị cô nương khi ra khỏi sân trong lòng vẫn còn sợ hãi. Ngũ cô nương trở về viện chính mình, cười lạnh tanh, phân phó nha hoàn bên người chính mình đi tìm hiểu cẩn thận, đợi chút xem tình huống trong viện của biểu cô nương.
Chuyện biểu cô nương lại hộc máu trong ngày đại hỉ cũng truyền tới trong tai lão phu nhân cùng Trần thị.
Hai người còn đang thương lượng chuyện Quý Vân Lưu sắp về phủ, còn có một ít chuyện vụn vặt sau này tứ cô nương thành thân, nghe hạ nhân vừa bẩm báo như thế, lão phu nhân liếc nhìn Trần thị một cái, thở dài phức tạp khó phân biệt: "Chi Hoạ nha đầu này... Phỏng chừng chính là tâm bệnh!"
"A nương, biểu cô nương như vậy... Chuyện này nếu để nhị đệ muội biết được, hoặc để tứ tỷ nhi biết được..." Trần thị lập tức nghe hiểu hai chữ tâm bệnh là ý gì. Lúc trước lão phu nhân thật tình thay nàng ta suy xét, chính mình người cữu mẫu này, cũng thật sự vì nàng ta mà tìm người, nhưng thái độ nàng ta kiên quyết liền cự tuyệt. Hiện giờ xem người ta phú quý một bước lên mây, lại mắc tâm bệnh hộc máu như vậy. Người như thế, ở lại Quý phủ chỉ sợ là muốn ở ra tai hoạ!
"Phụ thân nó thời trẻ té ngã gãy chân, rồi sau đó Tống gia liền bắt đầu gia đạo sa sút... Ai, Chi Hoạ đứa nhỏ này cũng là vì kiến thức quá ít, lòng dạ nó lại cao như thế..." Lão phu nhân đầy mặt ưu sầu: "Ngày đó cũng là ta sai. Khi đó ta cũng chưa thăm dò rõ ràng mọi thứ trong nhà Quân Tử Niệm này, liền tìm Chi Hoạ tới hỏi ý kiến nó... Quân gia nhà như vậy, chỉ sợ khi đó phủ chúng ta đi tìm người cầu hôn, hơn phân nửa cũng là không thành..."
Lão phu nhân dừng lại hồi lâu, quyết định nói: "Chi Hoạ bên đó liền để ta đi nhìn một cái đi."
Quý Vân Lưu nhận được tin tức hai vị ca ca nhà mình đỗ tiến sĩ nhị giáp, cũng là danh chính ngôn thuận xin phép Hoàng Hậu, muốn về Quý phủ.
Quý phủ càng tốt, lực giúp đỡ về sau của Thất hoàng tử càng lớn. Hoàng Hậu mỉm cười gật đầu, lại thưởng rất nhiều đồ vật, cùng nhau cho xe ngựa trong cung mênh mông cuồn cuộn đưa nàng trở về.