Mạnh Phủ thừa quỳ trên mặt đất không lên tiếng. Hắn đã quỳ ở chỗ này mấy canh giờ, hai chân tê dại, đều sắp không chịu đựng nổi.
Hoàng Thượng nghe được Mạnh Phủ thừa tự thú, tự nhiên nổi trận lôi đình. Lục nhi tử mà chính mình chẳng quan tâm này, thế nhưng sẽ sai cữu cữu ruột thịt trộm đề thi?
Thật là lật trời!
"Tạ Phi Ngang?" Trong quá trình ngự lâm quân xuất cung bắt người, Hoàng Đế vào sương phòng sau thư phòng nằm nghỉ. Sau khi nằm chốc lát, lửa giận thoáng yếu đi một chút: "Hội nguyên trong kỳ thi hội kia?"
"Đúng là học sinh."
Hoàng Đế không chút để ý mở miệng: "Thế nào? Sau khi được đề thi đỗ hội nguyên, cảm giác như thế nào?"
Tạ Phi Ngang dập đầu vang thùng thùng: "Hoàng Thượng, Hoàng Thượng minh giám, học sinh chưa bao giờ có được đề thi."
"Chưa bao giờ có được?" Hoàng Đế ném sổ con trên tay vào trán Tạ Phi Ngang: "Không có được đề thi, ngươi ở trong phủ Quỳnh Vương làm cái gì!"
"Học sinh, học sinh ở phủ Quỳnh Vương chuẩn bị cho kỳ thi..." Tạ tam thiếu nằm trên mặt đất, thở mạnh cũng không dám: "Phủ Quỳnh Vương an bình yên lặng, không có người quấy rầy, học sinh liền ở nhiều mấy ngày."
"Một vương phủ còn có thể an bình yên lặng hơn Tạ phủ các ngươi?" Hoàng Đế càng tức giận, ngón tay chỉ đến Lục hoàng tử: "Quỳnh Vương, người quỳ gối bên cạnh ngươi, ngươi có nhận thức?"
Từ khi Ngọc Quỳnh dọn ra khỏi cung, một năm hắn liền không gặp Hoàng Đế mấy lần, cho dù có cũng là yến tiệc gì đó trong cung, xa xa thấy mặt mà thôi. Tình cảm hoàng gia đạm bạc, giờ phút này nghe được Hoàng Đế gọi chính mình, hắn sửng sốt một lát, mới trả lời: "Bẩm phụ hoàng, ông ấy là đại cữu cữu nhà mẹ đẻ của nhi thần."
"Người tới, nói cho Quỳnh Vương nghe một chút những tội trạng mà Mạnh Phủ thừa đã tự mình thừa nhận đó đi!" Hoàng Đế bị bộ dạng ngu xuẩn này của nhi tử nhà mình chọc giận đến mức lửa giận đều bốc cháy: "Nói rõ ràng chi tiết cho trẫm! Trẫm thật ra muốn nhìn hắn biện giải cho chính mình như thế nào!"
Thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng Đế ra tới vài bước, đứng bên người Ngọc Quỳnh, nói ra chuyện Mạnh Phủ thừa tự mình chuốc say Đổng Chiêm sĩ như thế nào, làm sao trộm đề thi ở phủ Chiêm sĩ.
Mạnh Phủ thừa ở một bên nghe được tiếng lảnh lót trần thuật của thái giám, dập đầu giống như muốn đập thành dưa hấu vỡ, máu chảy như suối: "Hoàng Thượng thánh minh, Hoàng Thượng thánh minh. Chuyện này đều là vi thần nhất thời hồ đồ, ghi nhớ thân tình. Vì Lục điện hạ, không màng luật pháp, Hoàng Thượng thánh minh... Xem ở phần vi thần, vi thần tự mình chủ động nhận tội, xin cho vi thần lập công chuộc tội... Vi thần chỉ là bị xui khiến..."
Lúc này, Quỳnh Vương rốt cuộc nghe ra đường lối trong đó: "Phụ hoàng, ngài muốn nói đại cữu cữu là bị nhi thần xui khiến đi trộm đề thi hội, lại tìm tới Tạ tam lang, đưa đề thi cho hắn ta, để hắn đỗ được hội nguyên?"
"Cái gì gọi là trẫm nói, chẳng lẽ là trẫm bảo ngươi làm ra chuyện không màng luật pháp này hay sao!" Hoàng Đế giận tím mặt, lửa giận thiêu lông mày: "Ngươi ở Quốc Tử Giám đọc sách nhiều năm như vậy, đọc ra cái gì đây!"
"Phụ hoàng, phụ hoàng..." Quỳnh Vương sợ hãi: "Chuyện này không phải nhi thần làm, nhi thần bị oan uổng..."
"Bị oan uổng?" Hoàng Đế cười lạnh một tiếng: "Cữu cữu ruột nhà mẹ đẻ của ngươi vì sao ai cũng không oan uổng, chỉ oan uổng một mình ngươi!"
Lục hoàng tử bò dậy, run run rẩy: "Xin ngài minh giám! Nhi thần nếu, nếu có thể khiến đại cữu cữu trộm đề thi, cũng không đến mức, cũng không đến mức..."
"Cũng không đến mức cái gì!"
Lục hoàng tử khẽ cắn môi, phun ra toàn bộ chua xót trong đầu chính mình một năm này: "Cũng không đến mức trong phủ nhi thần ngay cả nữ đầu bếp đều không mời nổi, còn khiến tam lang Tạ gia mang theo nữ đầu bếp tới phủ nhi thần nấu ăn!"
Quỳnh Vương xác thật bị ghẻ lạnh lâu rồi, nhưng hắn không phải thật sự ngu xuẩn. Nếu hôm nay hắn không phủi sạch mọi chuyện, về sau đừng nói nghèo, phỏng chừng ngay cả than nghèo cũng không có tư cách, phải chịu đau khổ lao ngục của Đại Lý Tự!
"Trong phủ của ngươi ngay cả nữ đầu bếp cũng không mời nổi? Trong phủ của ngươi làm sao ngay cả nữ đầu bếp cũng không mời nổi!" Hoàng Đế nghe được việc này, quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng. Rồi sau đó ông ta nghĩ lại, cơn giận từ trong lòng nổi lên. Thân là một vị Vương gia đường đường, nói chính mình ngay cả nữ đầu bếp đều không mời nổi, đây không phải là chói lọi đánh vào thể diện hoàng gia sao?!
"A cha," Trong lòng Quỳnh Vương chua xót, nói ra thuận miệng, khổ sở này liền càng danh chính ngôn thuận, nước mắt theo lời nói trào ra: "A cha, nhi thần không nói sai, nhi thần nói từng câu đều là thật. Ngài có thể gọi thất ca nhi tới hỏi một chút. Trong phủ của nhi thần không chỉ không mời nổi nữ đầu bếp, ngay cả người hầu tu bổ hoa cỏ trong viện cũng không phát nổi tiền tháng bị nhi thần trao tay bán ra ngoài..."
Một năm này, Lục hoàng tử không chỗ oán giận, không chỗ than khổ, càng thêm không cách nào đem đất phong này vung tay, trả lại cho Hoàng Đế làm bản thân ông tự lăn lộn. Tới tới lui lui, tim hắn đều sắp hao gầy ra bệnh.
Hiện giờ nhân thời cơ rất tốt này, hắn chuẩn bị trực tiếp giở trò ngang ngược phá giải tội tiết lộ đề thi trước mắt, còn muốn lui trả đất phong về!
Mẹ nó thân phận hoàng tử, nghèo khổ như vậy, không cần cũng được!
"A cha... Ngài cần phải xét rõ, trong phủ nhi thần đó là... Đó đều là thể diện hoàng gia ạ! Phàm nhi thần có chút bạc, cũng sẽ tu sửa vương phủ cho tốt. Nhưng hôm nay, hiện giờ cửa lớn phủ Quỳnh Vương của nhi thần, sơn đã bong tróc, nhi thần cũng chưa có bạc quét lại..."
Lục hoàng tử vừa nói, vừa cởi quần áo.
Hoàng Đế nhìn Ngọc Quỳnh tóm lấy đai lưng kéo lung tung, kinh ngạc trợn to mắt. Hắn đây là muốn làm cái gì! Trong ngự thư phòng, chẳng lẽ hắn còn muốn làm ra chuyện dâm loạn cung đình, bại hoại đạo đức hay sao?
"A cha, ngài xem!" Lục hoàng tử khóc sướt mướt. Hắn đã bị người đẩy đến bên vách đá, chẳng lẽ còn phải vui mừng nhảy xuống hay sao? Hắn nếu không quản không màng, hắn phải một lòng lấy lẽ phải tự chứng minh trong sạch!
Ngọc Quỳnh cởi bỏ đai lưng, kéo áo ngoài ra, lộ ra áo lót bên trong, tóm lấy một góc khóc lớn nói: "A cha, ngài nhìn một cái xem xiêm y bên trong của nhi thần. Xiêm y này đều là được gã sai vặt trong phủ chắp vá! Nhi thần vì mặt mũi hoàng gia, mỗi ngày đều thật cẩn thận, chua xót này nuốt trong bụng đã một năm. Nhi thần thật sự ai cũng không dám nói... Nếu nhi thần thật sự có bản lĩnh kia, xui khiến đại cữu cữu đánh cắp đề thi khoa cử trong phủ Chiêm sĩ, nhi thần dù không thể cơm no rượu say, ít nhất cũng có thể qua ngày phú quý của Vương gia..."
Tạ Phi Ngang quỳ trên mặt đất, hơi ngẩng đầu lên, giương mặt nhìn Lục hoàng tử quỷ khóc sói gào mà mắt choáng váng. Người xuất thân hoàng gia quả nhiên ghê gớm! Trước mặt một bộ sau lưng một bộ, thật là làm thế nào cũng học không được!
Tạ Phi Ngang thấy Lục hoàng tử khóc đến thở hổn hển, quỳ lên trước vài bước, chính mình tiếp lời thay Ngọc Quỳnh khóc ròng nói: "Hoàng Thượng, ngài minh giám. Lục điện hạ và học sinh thật sự không có trộm đề thi hội... Học sinh ở Quốc Tử Giám được Lục điện hạ chiếu cố, thấy Lục điện hạ có khi còn trộm mang đi đồ ăn từ Quốc Tử Giám về nhà, liền mang theo nữ đầu bếp đến ở phủ Quỳnh Vương. Chuyện này, chuyện này, a cha, ông ông học sinh đều biết được... Học sinh, học sinh... Học sinh thấy phủ Quỳnh Vương cỏ dại mọc thành cụm... Không, là thanh tĩnh an ổn, liền ở tạm trong phủ Quỳnh Vương mấy ngày, được Lục điện hạ và Thất điện hạ chỉ điểm, lúc này mới có vận may đứng đầu trong kỳ thi hội... Hoàng Thượng, ngài cần phải xét rõ!"
Chỉ cần Lục hoàng tử thoát tội, chính mình cũng là vô tội!
Nghĩ thông suốt tầng này, Tạ tam thiếu khóc càng thêm ra sức, quả thực tê tâm liệt phế, ruột gan đứt từng khúc. "Hoàng Thượng, ngài chính là quân chủ thánh minh, nếu tin vào lời ác ý của tiểu nhân, trị tội Lục điện hạ, đây là muốn sống sờ sờ bức chết Lục điện hạ trung thành tận tâm đối với ngài và Đại Chiêu!"