Tạ Phi Ngang một bụng ấm ức nghẹn ở trong miệng, nhấm nháp hai cái sau đó nuốt xuống, quả thực đau triệt nội tâm.
Thất gia, hóa ra dưới vẻ lãnh tình của ngài là một một lòng nhiệt tình như lửa, trong nhiệt tình bưng một cổ cố làm ra vẻ!
Thì ra ngài chơi trò thật thật giả giả cũng khiến người nhìn không ra sơ hở, phân không ra thật giả... Thật là cao thủ cao thủ cao cao thủ!
Bạn chơi cùng mấy năm, lại chưa bao giờ nhìn thấu, Tạ Tam thiếu vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc: "Đạo nam nữ ở chung, chỉ cần có người chiếm cứ bên chủ động liền có thể được việc. Sau này nếu Quý lục nương tử có chút cảm xúc bối rối, giả dụ như thân thể không khoẻ, dù ngoài miệng nàng nói không trở ngại thế nào, Thất gia vẫn là vẻ mặt dán lên nâng niu nàng, đối với nàng như châu như bảo... Như thế, đợi nữ tử thấy rõ sự thật tình của ngài, khiến nàng động lòng, bách luyện cương cũng có thể hoá thành nhiễu chỉ nhu*..."
*Bách luyện cương hoá thành nhiễu chỉ nhu: Ý chỉ tính tình cứng rắn cường ngạnh cũng có thể trở nên nhu thuận.
(Nguồn: Baike.baidu)
Ngọc Hành ngồi đối diện, nghiêng tai nghiêm túc lắng nghe. Trong lòng nghĩ đến lời giải thích của chính mình cho những lời này: Chỉ cần xuất phát từ lòng chân thành, tâm ý nho nhỏ cũng có thể làm đối phương nhìn thấy, khiến nàng động lòng.
Trong xe ngựa, hai đại nam nhân thảo luận đạo nam nữ xử sự khi ở riêng. Ngoài xe ngựa, các loại náo nhiệt cùng nhau trình diễn.
Quân Tử Niệm bụng có văn chương, hơn nữa trước một ngày thi đã đáp qua đề một lần. Chín ngày trong trường thi này, hắn chỉ là sửa chữa lại đáp án từng trả lời, thêm vào văn thải rồi viết ra mà thôi, ngược lại cũng không uổng sức lực gì. Ra khỏi trường thi, bước chân của hắn còn tính trầm ổn.
Đậu Niệm Bách cũng là người có đáp án đề thi. Người ra khỏi trường thi mà tinh thần còn no đủ, hắn cũng có thể độc chiếm phần đầu kia. Xa xa thấy Quân Tử Niệm sắc mặt tái nhợt, Đậu Niệm Bách ha hả cười, cất bước đi lên, túm chặt người.
Quân tam thiếu đột nhiên không kịp phòng ngừa, lảo đảo một bước, lui về sau một bước thật mạnh, thiếu chút nữa liền té ngửa ra sau.
"Đậu Niệm Bách!" Quân Tử Niệm liếc thấy người tóm lấy chính mình, tức giận nổi lên từ trong lòng, dùng sức chống đỡ thấp giọng cảnh cáo một tiếng: "Trước công chúng, quân tử động khẩu bất động thủ!"
Đậu đại thiếu thấy kết quả này, vô cùng vừa lòng, ha ha cười một tiếng nói: "Quân tam thiếu gia, như thế nào? Xem ngươi vẻ mặt tái nhợt, đề thi này có phải toàn bộ không biết làm hay không?"
Hai nhà Quân, Đậu đều là thương nhân Giang Nam, cùng nghề khinh nhau hèn mọn, từng người coi đối phương là địch. Hơn nữa, thư viện Nam Sơn Hàng Châu là thư viện có thanh danh lớn nhất, tốt nhất Giang Nam, hai người tự nhiên cũng đều đọc sách tại thư viện Nam Sơn.
Đậu đại thiếu không quen thấy nhất chính là Quân Tử Niệm. Cùng xuất thân từ nhà thương nhân, từ nhỏ liền một bộ thanh cao. Đều là người thân đầy hơi tiền, khác nhau năm mươi bước và một trăm bước mà thôi, ra vẻ cái gì mà ra vẻ?! Ra vẻ là có thể giả vờ chính mình không phải người xuất thân từ nhà hạ lưu?!
Sau khi Đậu đại thiếu tóm lấy một phen, buông tay ra, tự mình vỗ vỗ hai tay, giống như trên người Quân Tử Niệm đầy tro bụi: "Quân tam thiếu, từ nhỏ đến lớn ngươi vẫn luôn tỷ thí với ta, không bằng chúng ta lại thêm một lần thi hội này, xem thứ tự trên bảng của ngươi và ta ai trước ai sau, như thế nào?"
Quân Tử Niệm không chút nào che giấu sự chán ghét của chính mình với Đậu Niệm Bách: "Không có hứng thú!" Hắn lạnh lùng liếc hắn ta một cái, nâng bước tiếp tục đi về phía ngoài cửa.
"Ha ha, Quân Tử Niệm ngươi không phải sợ chứ?" Đậu đại thiếu ở sau cười ha ha: "Phu tử thư viện Nam Sơn không phải nói ngươi làm văn vô cùng có kiến giải sao? Như thế nào, lần này vậy mà tỷ thí với ta cũng không có hứng thú?"
"Thiếu gia, thiếu gia..." Xa xa, Cố Hạ thấy Quân Tử Niệm một thân áo đơn, mang theo gã sai vặt nhà mình, từ trong đám người chen vào: "Tam thiếu gia!"
Khoa cử đóng cửa khảo thí ước chừng chín ngày. Một sớm cá chép nhảy long môn, hoàn toàn dựa vào chín ngày này. Quân Tử Niệm tuy so với người thường tốt hơn một chút, cuối cùng không thể so với Tạ Tam cùng Đậu đại lang sĩ tử có đáp án như vậy.
Gã sai vặt vừa đến, tay hắn vừa đặt lên, không để ý tới Đậu đại thiếu, phất tay bảo gã sai vặt mang chính mình trở về trên xe ngựa.
"Đại thiếu gia!"
Gã sai vặt của Đậu đại thiếu ở đằng trước cũng chen người xông tới.
Khi đỡ lấy Đậu Niệm Bách, Đậu thiếu gia mắt thoáng nhìn: "Đỗ Thành đâu, đi đâu vậy?"
Đỗ Thành... Đỗ Thành vì trêu chọc phụ nữ có chồng cách vách, còn to gan lớn mật muốn giết hại nam nhân của người phụ nữ kia, bị Đại Lý Tự bắt lại, hiện tại đang đợi trong nhà lao rồi!
Gã sai vặt Đậu gia há miệng thở dốc, muốn nói, lại nuốt lời này trở vào.
Bọn họ ở kinh thành trời xa đất lạ, hơn nữa bọn họ chỉ là gã sai vặt, nơi nào có năng lực lớn như vậy, còn có thể đến Đại Lý Tự khơi thông. Cho nên Đỗ Thành bị bắt, bọn họ chạy vạy mấy ngày, không có đầu mối, đành phải chờ Đậu đại thiếu ra khỏi trường thi lại nói.
"Đỗ Thành đâu, chết ở chỗ nào rồi?" Trong lòng Đậu đại thiếu bỗng nhiên có dự cảm không lành, các ý niệm hôi hổi dâng lên, sự lạnh lẽo dưới chân vẫn luôn vọt tới lòng bàn tay, lạnh giọng hỏi lại một lần.
"Thiếu gia, Đỗ Thành, vì phạm tội... Bị bắt vào Đại Lý Tự."
"Đại Lý Tự? Ngươi xác định Đỗ Thành bị bắt vào chính là Đại Lý Tự?" Tuy Đậu Niệm Bách háo sắc, rốt cuộc không ngốc. Hắn vô cùng rõ ràng biết được điểm khác nhau giữa Thuận Thiên Phủ và Đại Lý Tự. Một là nha môn cho bá tánh bình thường, một là nơi xử lý quan viên trong kinh cùng việc phạm pháp cung đình!
Đậu Niệm Bách quá kinh ngạc, cho nên không khống chế tốt âm lượng của chính mình. Tuy không phải kêu to hét lớn, rốt cuộc làm Quân Tử Niệm phía trước nghe được rõ ràng.
Hắn hơi quay đầu, nghi ngờ liếc nhìn Đậu Niệm Bách một cái, xoay chuyển tròng mắt rồi quay đầu đi tiếp.
Gã sai vặt bên cạnh Đậu Niệm Bách còn chưa kịp nói cái gì, mấy vị Đại Lý Tự Thừa lạnh lùng nghiêm túc thẳng hướng về phía bọn họ đi đến. Bọn họ đẩy Quân Tử Niệm đằng trước ra, đến trước Đậu Niệm Bách, mặt không có biểu tình: "Ngươi chính là đại lang Đậu gia? Đại Lý Tự Khanh Trần đại nhân có vụ án, mời Đậu đại lang đến Đại Lý Tự, mời ngươi tương trợ Đại Lý Tự kiểm chứng."
Đậu Niệm Bách nhìn Đại Lý Tự Thừa hung thần sát ác, bất an nói: "Chuyện gì muốn ta, muốn ta đến Đại Lý Tự?"
Cửa trường thi không chấp nhận ồn ào ầm ĩ. Đại Lý Tự Thừa không đợi Đậu Đại lang hỏi lại, trực tiếp che miệng hắn, hai người giá hắn lên, một đám người bước nhanh mà đi.
Ban đầu Cố Hạ bị trận thế này doạ nhảy dựng, còn tưởng rằng những người này là đi về phía thiếu gia nhà mình. Hiện giờ, vừa thấy người ác có ác báo, thở phào, cười hì hì với Quân Tử Niệm: "Thiếu gia, chúng ta phải trở về sớm chút, nghỉ ngơi cho tốt. Thiếu gia còn phải chuẩn bị hôn sự đấy ạ!"
"Hôn sự?" Quân Tử Niệm có chút ngốc: "Hôn sự của ai, phải chuẩn bị hôn sự cho ai?"
"Tự nhiên là tam thiếu gia ngài rồi!" Cố Hạ cười đến cả đôi mắt đều không thấy: "Khi thiếu gia tham gia thi hội, đại lão gia thay thiếu gia làm chủ, hợp bát tự cùng tứ nương tử Quý phủ, ngay cả nạp chinh đều xong, hôn kỳ hai nhà định ở mồng mười tháng mười hai năm nay ạ!"
"Ta, ta, ta, ta cùng với Quý tứ nương tử?" Quân tam thiếu lặp lại một lần, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa cũng phải ngây ngốc rồi!
Hắn ngửa đầu trông về trời xanh, có một loại xúc động ngửa mặt lên trời thét dài. Ngắn ngủi chín ngày, a cha hắn thế nhưng, thế nhưng ngay cả lễ nạp chinh đều xong, cả hôn kỳ cũng đã định ra, đây không phải đang nằm mơ chứ?
"Đúng vậy, tứ nương tử Quý phủ!" Cố Hạ liền biết thiếu gia nhà mình sẽ là phản ứng này. Hắn lại khẳng định nói: "Đại lão gia bảo thiếu gia hai ngày này nghỉ ngơi cho tốt. Qua hai ngày lại đến cửa Quý phủ thăm viếng nhạc phụ cùng nhạc mẫu tương lai của thiếu gia ạ!"
Chín ngày thi hội không khiến Quân Tử Niệm ngất đi, mấy câu ngắn ngủi như vậy, lại khiến hắn nghe đến hôn mê. Hắn treo trên người Cố Hạ, choáng váng, tìm không thấy Đông Tây Nam Bắc: "Cố Hạ, mau, mau đưa ta trở về!