Ngọc Tranh là bị Hoàng Đế truyền chỉ tiến cung hỏi chuyện.
Thích khách ngoài phủ Trưởng công chúa liên quan đến hoàng quyền, Hoàng Đế cực kỳ coi trọng. Nhưng Hoàng Đế thấy Thái Tử chậm chạp chưa tra ra nguyên do gì, sáng nay lại nghe xong manh mối mà Quý Vân Lưu cung cấp, trực tiếp liền sai người mời Thái Tử vào cung.
Thái Tử nhìn quen quá nhiều mỹ nhân thế gian, thật ra lại chưa thấy qua mỹ nhân to gan đến mức ở hoàng cung liền nắm tay cùng Thất hoàng tử.
Thái Tử thấy tay áo rộng của hai người giao ở bên nhau, thấy thế nào đều giống như một bộ bộ lưu luyến, Ngọc Tranh ha ha cười nói: "Thất ca nhi, trước đó vài ngày bổn cung nghe nói ngươi được a cha tứ hôn cho một nữ tử nhà nông, dù cho trong lòng ngươi không vui như thế nào, phẫn hận a cha tứ hôn, cũng không thể làm ra chuyện ở trong cung liền túm lấy một thiếu nữ thanh xuân không bỏ."
Thái Tử đã làm quá nhiều chuyện ngu xuẩn, nói bậy nói bạ há mồm liền ra. Tổng quản thái giám một bên mồ hôi tuôn rơi, trong lòng đều nghẹn ra máu!
Vì Thái Tử làm quá nhiều chuyện ngu xuẩn, trước nay Tổng quản phải làm việc cẩn thận, thay Thái Tử thu thập tàn cuộc.
Hắn sớm được tin tức trong cung, Hoàng Hậu mời Quý lục nương tử vào cung ở mấy ngày, còn tốn chút bạc để thấy miêu tả Thất hoàng tử phi ngày sau. Nghe được Thái Tử nói, hắn vội vàng liền muốn tiến lên nói cho Thái Tử: Người này không phải Thất hoàng tử túm lung tung, đây là nữ nhi nhà nông được Hoàng Đế tứ hôn kia!
Thái giám còn chưa đi đến trước mặt Thái Tử, Ngọc Hành đã buông tay Quý Vân Lưu ra, sớm một bước chắp tay hành lễ: "Đại ca minh giám, thiếu nữ ta túm lấy không bỏ trong miệng đại ca không phải người khác, đúng là vị hôn thê phụ hoàng tứ hôn cho ta."
"Hả?" Thái Tử chất phác quay đầu, dùng mắt dò hỏi thái giám bên cạnh.
Thái giám chậm rãi gật đầu, một khuôn mặt khổ sở.
Một phen động tác, Quý Vân Lưu cũng đến trước mặt Thái Tử nhún người hành lễ.
"A ha ha," Thái Tử hiểu nhất chính là pha trò sau khi nói sai: "Thất ca nhi, mặc dù người này chính là vị hôn thê của ngươi, ngươi cũng không thể ở trong cung làm theo ý mình... Ai, chuyện này thật ra cũng không nên trách ngươi, ai bảo tức phụ ngươi lớn lên xác thật quá đẹp, ngươi không kiềm chế được, cũng là hiển nhiên."
Khoé miệng Ngọc Hành giật giật, lời phản bác cũng không thể nào nói được!
Thái Tử xưa nay tuỳ theo ý mình, lời thô tục lời tao nhã há miệng liền ra, người không có nửa điểm tâm cơ, trong đầu chứa đều là hồ nhão. Nếu hắn so đo lý luận với Thái Tử, chính là không phân thóc đậu, ngu dốt vô tri giống hắn ta!
Thái Tử không biết tâm trí Ngọc Hành không muốn ngu xuẩn cùng chính mình, mắt hắn xoay chuyển trên mặt Quý Vân Lưu vài lần, thấy tóc đen của nàng dưới ánh mặt trời phiếm ra ánh vàng, sắc mặt càng thêm mượt mà trắng sáng, lại hì hì cười nói: "Thất ca nhi, tức phụ ngươi xác thật rất đẹp! Tuyệt thế độc lập! Người như vậy, Quý phủ làm sao bỏ được đưa đến thôn trang, Trương nhị lang có phải choáng váng hay không, vậy mà đành lòng từ hôn, đem mỹ nhân chắp tay nhường người? Là ta, ta liền luyến tiếc!"
Người trong lòng chính mình bị Thái Tử đùa giỡn trước mặt mọi người, Ngọc Hành không thể nhịn nữa, không cần lại nhẫn nhịn: "Thái Tử điện hạ, Quý lục nương tử là người được phụ hoàng tự tay viết thánh chỉ ban hôn, được nhị ca tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người tại phủ Trưởng công chúa, nàng là thê tử danh chính ngôn thuận sau này của ta, thất đệ muội của Thái Tử điện hạ ngài, đây chính là chuyện thiên hạ đều biết. Mấy lời vừa rồi của Thái Tử điện hạ, chính là bất mãn với việc phụ hoàng tứ hôn, bất mãn với việc nhị ca tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người?"
Ngọc Hành nâng đầu lên, buông đôi tay đang thi lễ, ánh mắt lạnh buốt nhìn thẳng người trên kiệu nhỏ: "Nếu Thái Tử điện hạ có bất luận nghi ngờ gì, không ngại đi hỏi phụ hoàng, như thế nào?"
Thái Tử bị khí thế thong dong lạnh lẽo nghiêm túc như vậy của Thất hoàng tử chấn kinh tới rồi. Hắn ngồi trên kiệu nhỏ, xê dịch mông, há miệng thở dốc, lại xê dịch mông, mở miệng nói: "Thất ca nhi, cái kia... Cái gì kia... Ngươi cũng biết đại ca ta vẫn luôn bộc tuệch, lời vừa rồi đều là thuận miệng nói, thất ca nhi tuyệt đối không thể cầm lời nói đến chỗ phụ hoàng cáo trạng. Đại ca là thấy ngươi lôi kéo tay tiểu nương tử không bỏ mới... Mới có lời nói vừa rồi!"
Ngọc Hành đứng ở nơi đó, không kiêu ngạo không siểm nịnh, duỗi tay về sau, nhẹ nhàng kéo Quý Vân Lưu tới sau chính mình, bản thân che khuất toàn bộ tầm mắt nhìn xem của Thái Tử: "Thái Tử điện hạ, sắc trời không còn sớm, thần đệ đưa Quý lục nương tử hồi cung trước."
Nói xong, hắn vươn tay hơi nắm lấy tay Quý Vân Lưu liền đi về phía trước.
Đối với việc nếu Thái Tử đi ngự tiền cáo trạng, nói chính mình ở trong cung kéo tay Quý Vân Lưu, Ngọc Hành cũng không sợ. Từ sau khi sống lại một đời, hắn mọi chuyện cẩn thận, xem ở lâu dài. Buổi sáng thấy thái độ của Hoàng Đế đối với hai người bọn họ, sau khi cân nhắc xong lợi và hại, mới có chuyện tuỳ tâm mà làm nắm tay như hiện giờ.
Thái Tử lại trộm xem hai người rời đi lần nữa, quay đầu thấp thấp cảm thán một tiếng: "Tuy rằng thất ca nhi lớn lên tuấn tú, bộ dáng xứng đôi với tiểu nương tử kia, nhưng nghĩ đến mỹ nhân khuynh thành như vậy sắp trở thành thất đệ muội của ta, ta vẫn là ẩn ẩn không nỡ!"
Thị vệ thái giám một bên đều không dám tiếp lời này ở trong cung, trong lòng mỗi người nói: Vị mỹ nhân nào ngươi bỏ được?
Đường trong cung rất dài lại yên tĩnh, Thái Tử ngồi trên ghế, một tay chống cằm lầm bầm làu bàu: "Bổn cung thật sự đã lâu không thấy nữ tử thoát tục không nhiễm son phấn như vậy. Ai, La Tường, ngươi có cảm thấy Quý lục nương tử kia thấy bổn cung, không hề có ý sợ hãi hay không?"
Thái giám La Tường không dám ứng tiếng, nhưng bị Thái Tử chỉ tên gọi họ lại không thể không đáp: "Nô tài mới vừa rồi không dám giương mắt xem Quý lục nương tử. Nhưng chiếu theo cảnh tượng Thất hoàng tử và nàng ta cầm tay trong cung xem ra, Quý lục nương tử nhất định cũng không phải loại người ngượng ngùng này."
"Người thuần khiết như hoa sen bạc, tính tình nếu có thể nhiệt tình như lửa, người như vậy..." Thái Tử nghĩ đến bộ dáng mỹ nhân trong ngực chính mình sau này, trong lòng kích động, suýt nữa ngay cả hồn đều bay đi. Hắn nghĩ lại, rồi than một tiếng: "Ai, vì sao hiện tại mới biết được thế gian có nữ tử mỹ lệ như vậy! Ai, vì sao chính là thất đệ muội của ta chứ!"
Bên này, Ngọc Hành mang theo Quý Vân Lưu, hai người rẽ ngoặt, lúc này mới mở miệng: "Thái Tử trong đầu tất cả đều là suy nghĩ bậy bạ, nàng đừng xem lời của hắn ta là thật."
"Tự nhiên sẽ không." Quý Vân Lưu cười cười.
Đầu óc và miệng mọc trên người người khác, chính mình bị người suy nghĩ bậy bạ, không có biện pháp ngăn cản, theo hắn ta so đo, trừ phi thật sự nhàn rỗi không có chuyện làm.
"Thất gia," Quý Vân Lưu nghĩ ngợi, lại hỏi: "Thái Tử nhìn tai dài mặt vuông, tuy bụng không có bao nhiêu văn vẻ cùng mưu lược, dạy dỗ đàng hoàng, ngược lại cũng không mất đi một thanh niên hàm hậu. Vì sao hiện giờ liền biến thành cả đầu óc đều là... Ặc, suy nghĩ bậy bạ?"
Ngọc Hành nhìn tường cao phía trước, đạm mạc cười cười: "Chuyện này phải đi hỏi huynh đệ ruột thịt của Thái Tử, nhị ca tốt của ta."
Đời trước, hắn chỉ cảm thấy Thái Tử và Nhị hoàng tử cùng một ổ, tất cả đều là lòng lang dạ sói, ở trước mặt ngươi diễn vui mừng, sau lưng có thể làm ra chuyện thọc ngươi một đao. Hiện giờ sống lại một đời, lấy tâm tư người đứng xem, hắn dần dần nhìn ra kỳ quặc trong đó. Chỉ sợ Ngọc Lâm không phải thật tình tương trợ đại ca tốt của chính mình, mà muốn phục tùng mệnh trời, thay Thái Tử bước lên vị trí chính thống!