Một câu này vừa nói ra, mọi người trong phòng đã thấy Quý Vân Lưu giống như con bướm giương cánh 'bay' ra khỏi gian sương phòng này, vừa chạy nước mắt cuồn cuộn rơi thẳng vào trong bụi bặm: "Tổ mẫu ..."
Quý Thất và nha hoàn Kim Liên của chính mình hai mặt nhìn nhau.
Quý Lục này là bị trúng gió à? Nàng ta chỉ nói một câu mà thôi, che mặt khóc lớn đi tìm tổ mẫu là dụng ý ra sao?
Hồng Xảo trung thành, thấy Quý Vân Lưu chạy ra khỏi sương phòng, lập tức theo sau chạy ra ngoài.
Quý Thất bên này hoàn toàn không hiểu ra sao, mà tứ cô nương Quý Vân Vi lại nghe rõ ràng ý tứ của Quý Vân Lưu. Nàng nói hai năm đều không nhận được phân lệ trong phủ, đó là vì Hà thị khắc nghiệt nàng. Nàng nói nàng mặc một bộ quần áo còn bị tỷ muội nhà mình biến đổi trò đa dạng giễu cợt, đó là vì Quý Thất lòng dạ hẹp hòi. Quý Vân Lưu mượn quần áo đó là vì muốn bảo toàn thể diện cho phủ Thượng Thư, loanh quanh lòng vòng nói với Quý Vân Diệu là muốn lưu lại tình nghĩa tỷ muội này. Hiện tại nói không lấy cớ, vậy là chuẩn bị nói với tổ mẫu, muốn Hà thị giải thích chuyện bị Hà thị khắc nghiệt bạc tháng.
"Thất muội muội, so với lục muội muội, muội chỉ nhỏ hơn mấy tháng mà thôi, nên nhiều tâm trí hơn chút đi." Quý Vân Vi lạnh lẽo nói một câu, nhấc váy bước ra khỏi sương phòng, đi về hướng thượng phòng.
Tống Chi Họa nhấp nhấp miệng, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn gọi nha hoàn của chính mình, cũng đi theo Quý Tứ ra cửa.
"Kim Liên," Quý Thất ngơ ngẩn. Nàng ta nhìn cửa phòng rộng mở, hỏi nha hoàn, "Ngươi có nghe hiểu lời Quý Lục nói? Còn có, tứ tỷ tỷ nói là ý gì?"
Kim Liên nghĩ lại, "Ối" một tiếng, vội vàng nói: "Thất cô nương, chúng ta vẫn nên nhanh đi đến chỗ của lão phu nhân nhìn xem! Không chừng lục cô nương là muốn đến trước mặt lão phu nhân cáo trạng người!"
"Nàng muốn cáo trạng ta cái gì? Nói ta không cho nàng mượn xiêm y?"
"Lục cô nương nói ở thôn trang không nhận được tiền tiêu vặt theo phân lệ đấy ạ!"
"Ý ngươi là, nàng muốn nói mẫu thân ta tự mình lấy đi tiền tiêu vặt trong phủ phân cho nàng, nàng muốn đến trước mặt tổ mẫu tố giác mẫu thân ta?" Quý Vân Diệu tự mình suy đoán xong, cả người chấn động, không nói hai lời, vội vàng nhấc váy chạy ra ngoài.
Chuyện Quý Vân Lưu bị cắt xén tiền tiêu vặt, vì lúc trước trong phủ không người để bụng nàng, trước nay thật đúng là không một người hỏi thăm. Đợi khi Quý Thất chạy đến thượng phòng, Quý Vân Lưu đang được lão phu nhân ôm vào trong ngực vỗ vai, nói nhỏ an ủi.
Quý Vân Diệu thấy thế, chỉ cảm thấy nàng đã nhanh mồm dẻo miệng nói xong tất cả mọi chuyện, bèn đi lên uốn gối thỉnh an rồi vội quỳ xuống đất nói: "Tổ mẫu cũng không thể nghe lục tỷ tỷ một người nói bậy. Mẫu thân không cắt xén một phân tiền tiêu vặt của lục tỷ tỷ, mấy năm nay chỉ là giúp lục tỷ tỷ tạm thời tích cóp mà thôi, đợi lục tỷ tỷ trở về Quý trạch ..."
Lời nói vừa ra, ánh mắt chói lọi của cả phòng đều quét lại đây. Quý Vân Diệu lập tức im miệng. Nhưng mà, thời gian đã muộn.
Khuôn mặt Quý lão phu nhân xanh mét, nói: "Hà thị vẫn luôn cắt xén tiền tiêu vặt của lục nha đầu?" Nói, rồi vỗ tay Quý Vân Lưu, "Tiền tiêu vặt và chi phí của con bị Hà thị giữ lại, như vậy tiền tiêu vặt của đám nha hoàn bà tử trong thôn trang thì sao? Ai đưa?"
Hồng Xảo là người thành thật trung hậu, nghe được lão phu nhân nói, bèn lập tức chạy đến trước mặt mọi người, bùm một cái quỳ xuống đất khóc thút thít nói: "Bẩm lão phu nhân, tiền tiêu vặt của bọn nô tỳ vẫn luôn là lục cô nương cho, từ trong của hồi môn của tam phu nhân quá cố chi ra. Mấy năm nay, của hồi môn phu nhân cho cô nương đã bị lấy dùng hơn phân nửa, đợi về sau cô nương xuất giá, chỉ sợ là ..."
Sợ là một gánh của hồi môn đều nâng không ra, đều phải dùng công trung* phủ Thượng Thư chuẩn bị của hồi môn cho nàng!
*công trung: Nghĩa là kho tài sản dùng chung của một phủ.
Trần thị và Vương thị tất cả đều mở to mắt quét về hướng Quý Vân Diệu.
Quý lão phu nhân nắm lấy một chung trà ném về phía bên cạnh nàng ta: "Vô sỉ! Quý gia làm sao lại có đám nghiệp chướng như các ngươi vậy!"
Chung trà vỡ toang ra bên người nàng ta, nước bắn đầy đất. Quý Vân Diệu chỉ cảm thấy trong tai ù ù, trước mắt đen xanh tím đỏ trắng năm sắc đều đủ, sau đó toàn bộ tối sầm, té xíu trên mặt đất.
Trời xanh không có mắt! Thiên Lôi không chuẩn! Các người sao không đánh chết Quý Vân Lưu kẻ làm bậy này!
Quý Thất cô nương bị bà tử véo vào nhân trung* mới từ từ tỉnh lại.
*nhân trung: Rãnh lõm có vị trí từ dưới mũi đến giữa môi trên.
Quý lão phu nhân tuy rằng mới sáng sớm đã nổi giận, nhưng ở nơi thanh tu như núi Tử Hà này, cũng không thể làm gì Quý Thất. Ngược lại, nếu Quý Thất có chuyện xấu gì, nhiều đôi mắt người ngoài như vậy, còn sẽ truyền ra lời nói thanh danh phủ Thượng Thư không tốt. Núi không chuyển nước chuyển, hết thảy vẫn phải đợi trở về Quý phủ rồi xử trí.
"Cô nương, người cuối cùng đã tỉnh!" Kim Liên ngồi bên cạnh giường đất, nước mắt lã chã, "Thật hù chết nô tỳ."
Quý Thất giơ tay lên, Kim Liên lập tức đỡ Quý Thất ngồi dậy.
Quý Vân Diệu mới vừa ngồi dậy, đã trực tiếp lại giơ tay quăng cho Kim Liên một cái tát: "Ngu xuẩn! Ngươi nói ngươi có phải cố ý khiến ta phạm sai lầm lớn trước mặt tổ mẫu hay không? Nếu không phải ngươi nói với ta chuyện mẫu thân ta, ta sao có thể chạy đến chỗ tổ mẫu nói không lựa lời! Rõ ràng Quý Lục cái gì đều không có nói."
Kim Liên vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, khóc ròng nói: "Cô nương minh giám, nô tỳ dù có một vạn lá gan, cũng không dám khiến cô nương phạm vào sai lầm trước mặt lão phu nhân ạ! Thật sự là, thật sự là lục cô nương kia..."
Thật sự là Quý Lục kia quá biết diễn tuồng, quá gian xảo có tâm cơ, thật sự là cô nương nhà mình quá ngốc, ngốc vượt quá người thường. Thì ra, nàng không tìm cớ chính là không tranh cãi với cô nương nhà mình. Nhưng những lời này, nàng ta chỉ có thể ngẫm lại trong lòng mà thôi, tuyệt đối không thể nói ra.
Quý Vân Diệu nhấc chân muốn một chân đá qua, đã nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, người kia quy củ gõ hai cái, sau đó nói: "Thất cô nương, lão phu nhân muốn ngài đi ra ngoài cùng nhau dùng đồ ăn sáng."
Nghe xong lời của Chu ma ma bên người lão phu nhân, nàng ta mới nhớ tới nơi này nhà ở đơn sơ. Vừa mới tỉnh lại không đến một lát, đã bị người biết, vậy lời vừa rồi hẳn cũng bị người khác nghe rõ.
Quý Vân Diệu hoàn toàn không có biện pháp khác, giờ phút này, nàng ta bực không được giận không được tức không được, càng thêm không thể lao ra ngoài xé Quý Vân Lưu tóc bay tứ tán, dấu móng tay đầy mặt. Nàng ta đành phải nuốt xuống toàn bộ máu vọt tới yết hầu, nắm tay Kim Liên nói: "Nhanh giúp ta đổi một bộ xiêm y, chỉnh trang sơ qua một lượt!"
Việc nhỏ không nhịn, sẽ loạn mưu lớn! Thấy Kim Liên tay lật hòm xiểng đang tìm quần áo, Quý Vân Diệu ổn định tâm thần, lại hỏi: "Lục tỷ tỷ vừa rồi khóc lớn chạy ra, không phải nói việc mẫu thân ta, vậy nói gì với tổ mẫu?"
Kim Liên hơi dừng tay, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Lục cô nương nói đêm qua gặp ác mộng, mơ thấy mỗi ngày ở trong đạo quan làm bạn cùng rau xanh đậu hủ, không có gà vịt thịt cá để ăn, trong lòng rất lo lắng..."
"Roẹt!"
Quý Vân Diệu trực tiếp xé rách khăn thêu trên tay.
Tốt lắm, hay cho Quý Vân Lưu ngươi, tiểu thư khuê các tốt đẹp ngươi không làm, lại cứ muốn đổi tính đi chơi tuồng! Hiện giờ tổ mẫu bực ta hiếm lạ ngươi, ta ngược lại muốn nhìn ngươi củ tỏi này rốt cuộc có thể giả dạng làm thủy tiên hay không?
Đồ ăn sáng được dùng ở phòng bếp phía đông. Tất cả đạo sĩ trong Tủ Hà Quan đều ăn chay kiêng đồ ăn mặn, nữ quyến các nhà ở chỗ này cũng đều ăn chay giống vậy.
Lão phu nhân nhìn Quý Vân Diệu cụp mi rũ mắt đi vào, lạnh lùng thở ra một hơi, nói: "Ăn cơm thôi, lại không dùng cơm, đại hội đạo pháp đều sắp chậm trễ."
Lúc này, Quý Vân Diệu tiến vào, hai đầu gối quỳ trên mặt đất, lập tức thành khẩn nói: "Tổ mẫu, Vân Diệu biết sai rồi, ngài đánh cháu mắng cháu đều được, cũng không thể chọc bực thân thể chính mình..."