Quý Vân Lưu vào cung, chẳng qua nửa canh giờ, Thất hoàng tử ở Lâm Hoa Cung liền biết được.
Hắn nghe Ninh Thạch bẩm báo, chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, phân phó người mang xong sách vở, giống như bình thường, đi về phía Quốc Tử Giám ngoài cung.
Trong cung quy củ nghiêm ngặt, dù trong lòng hắn nhớ mong, ở trong cung cũng không thể làm gì được. Hoàng gia thân tình luôn đạm bạc, vừa có nhược điểm, từng chiêu có thể khiến người bỏ mạng.
An phi ngồi trong cung Hoàng Hậu một hồi lâu, lúc này mới đứng dậy uốn gối cáo từ rời đi.
Vừa ra khỏi cung Khôn Hoà, An phi đỡ châu thoa trên tóc mái, lại lạnh lùng liếc nơi chủ điện của Hoàng Hậu trong cung Khôn Hoà một lần, ngồi lên kiệu nhỏ.
"Nương nương..." Nguyễn Quý nhân theo An phi, đi bộ một bên thấp thấp cười một tiếng, nói: "Lục nương tử Quý phủ kia, thần thiếp nhìn yếu như cành liễu, thân thể cũng mềm như bông, không giống người có phúc khí. Có nhà mẹ đẻ như vậy giúp đỡ, sau này con đường phía trước của Thất hoàng tử chỉ sợ không dễ đi."
"Nguyễn Quý nhân," đôi tay An phi đặt lên tay vịn, eo như tùng bách: "Ngay cả Tần vũ nhân còn nói Quý Lục kia và Thất hoàng tử là trai tài gái sắc, ngươi lại từ nơi nào nhìn ra nàng ta không phải người có phúc?"
Nguyễn Quý nhân tự biết nói sai lời, chọc phải An phi đang nổi nóng, cuống quýt cười làm lành một tiếng "Là thần thiếp mắt vụng về" liền không hề nói nữa.
Ánh mặt trời có hơi chói mắt, An phi ngồi trên kiệu nhỏ, cho người bung dù, chậm rãi nhắm hai mắt.
Hôm qua, Nhị hoàng tử phi vào cung tìm nàng, nói Hoàng Hậu cho mời Quý Lục tiến cung ở mấy ngày. Chính mình nếu có thể ở trong cung thầm giúp Cảnh Vương một tay, ân tình này, Cảnh Vương nhất định ghi nhớ trong lòng. Thái Tử là người chính thống của thiên thu bá nghiệp Đại Chiêu, Hoàng Thượng đã qua tuổi bốn mươi, sắp tiến vào độ năm mươi. Tuy ngự y nói Hoàng Đế long thể an khang, rốt cuộc từ chuyện phòng the và việc Hoàng Đế đến tẩm cung chính mình xem ra, thân thể Hoàng Đế cũng là một năm không bằng một năm.
Chính mình mới hơn ba mươi, dù cho không phải độ tuổi như hoa, cũng chưa tới thời điểm an tâm xuống mồ. Dù cho vì địa vị sau này trong cung, về công về tư về tình về lý, chuyện này của Nhị hoàng tử, đều nên giúp đỡ một phen, cho Thái Tử một cơ hội ổn định ngồi lên long ỷ.
An phi ngồi trên kiệu nhỏ suy ngẫm đến khi về tới Vinh Đông Cung mà bản thân ở. Nàng vào phòng, vừa đưa tay để người thay quần áo, vừa không để ý phân phó: "Đi gọi tiểu Anh Tử tới gặp ta."
Quý Vân Lưu ngồi ở nơi đó của Hoàng Hậu đến khi Mặt Trời nghiêng về Tây mới được cho phép rời đi.
Nàng được cung nhân dẫn đường, một đường chậm rãi bước đi trên đường hoàng cung. Nàng gặp qua mấy đợt thái giám cung nữ, xuyên qua một cánh cửa thùy hoa trong cung, giương mắt, liền thấy bên kia, Thất hoàng tử một thân áo tím, đang hướng đến nơi này.
Một người quay đầu vào cửa, một người ngẩng đầu, tầm mắt hai người đối diện giữa không trung.
Ánh mắt, đều ở trên người đối phương, dịu dàng như thế.
Ngọc Hành cong khoé miệng chậm rãi cười.
Cung nhân dẫn đường nhún người hành lễ, Quý Vân Lưu cũng uốn gối hành lễ.
Xung quanh rất an tĩnh. Ngọc Thất nâng bước, từng bước một đi về phía hai người.
"Nàng hiện tại làm gì ở nơi này?" Thất hoàng tử chậm rãi nói.
Quý Vân Lưu nhàn nhạt cười nói: "Vừa mới từ Khôn Hoà Cung của Hoàng Hậu nương nương ra ngoài, đúng lúc ở nơi này gặp gỡ điện hạ ngài."
Ngọc Hành nhìn cửa thùy hoa, đây xác thật là đường đi thông tới cung Khôn Hoà của Hoàng Hậu.
Hắn đứng bên cạnh nàng, dời vài bước: "Ta đưa nàng trở về."
Quý Lục mỉm cười: "Được."
Hai người sóng vai đi tới. Nói là sóng vai, ở trong cung, Quý Vân Lưu vẫn cố ý chậm lại nửa bước đi theo bên cạnh Ngọc Hành, miễn để lại nhược điểm miệng lưỡi gì đó.
"A nương có nói với nàng gì không?" Giọng nói Ngọc Hành thanh đạm, người khác không nghe ra tình cảm dư thừa gì, nhưng Quý Vân Lưu lại nghe ra tấm lòng của hắn: "Hoàng Hậu nương nương và ta nói chút việc nhà, sau đó gặp An phi nương nương và vài vị nương nương khác..."
Sắc mặt Ngọc Thất khẽ biến, ánh mắt ngưng lại, rồi nhàn nhạt "Ừm" một tiếng: "Nàng mới vào cung, nếu ẩm thực không quen, sai người báo cho Ngự thiện phòng là được. Nếu muốn ăn cái gì, cũng sai người báo cho Ngự thiện phòng."
Quý Vân Lưu lên tiếng, ở trong đầu tỉ mỉ suy nghĩ một lần lời của Ngọc Hành.
Hắn vẫn luôn nhắc đến ẩm thực, nhắc đến Ngự thiện phòng, trong cung âm mưu quỷ kế đông đảo, bạn trai sống hai đời này so với chính mình tự nhiên rõ ràng hơn chút. Hiện giờ nhắc tới nhắc lui đều là Ngự thiện phòng, ước chừng muốn chính mình chú ý sự an toàn của đồ ăn?
Ngọc Hành một đường tiễn người đến cửa cung Di Hoà. Khi Quý Vân Lưu đứng ở cửa cung nhún người thi lễ với hắn, Ngọc Hành nghiêng người một cái, cản trở tất cả tầm mắt cung nhân phía sau, đưa tay nắm lấy tay nàng.
Xúc cảm truyền đến sự ấm áp từ Ngọc Thất.
Nhìn mắt đào hoa như sao trời kia, Ngọc Hành nói nhỏ cực nhẹ nhàng: "Vân Lưu, đường dưới chân, bắt đầu rồi."
Dứt lời, chờ không kịp người đối diện nói gì đó, hắn buông tay, lộ ra ý cười dịu dàng, xoay người đi đến cửa thùy hoa hướng Nam.
Thất hoàng tử tuy ở trong cung, nhưng không tính ở trong hậu cung, cách hậu cung một bức tường cao. Rốt cuộc trong hậu cung toàn bộ đều là nữ nhân của Hoàng Đế, sau khi hoàng tử lớn lên chút, cũng không thể tùy ý tiến vào.
Quý Vân Lưu đứng ở cửa cung giương mắt xem hắn. Thiếu niên vì tuổi còn nhỏ, dù cho mỗi ngày luyện võ, bóng dáng thon dài như cũ. Bầu trời hoàng hôn khiến bóng dáng thiếu niên kéo càng dài, gió thổi tới, tay áo rộng theo gió mát, hơi tung bay lên.
Chỉ dựa vào tư thế đi đường của hắn, cũng có thể nhìn ra tình cảm mãnh liệt cùng khát vọng đầy cõi lòng của người này.
Hắn nói, đường dưới chân, bắt đầu rồi.
Đây là đường đoạt đích, chân chính bắt đầu rồi sao?
Ánh áo tím dưới hoàng hôn, thiếu niên mây tía thêm vào người, bóng dáng nghiêng ở phương Đông, có ý tử khí đông lai.
Tường cao ở phía trước, tỏ vẻ phía trước có khó khăn.
Người này bước đi thong dong, ý rằng không nơi nào sợ hãi.
Mây tía như giao long cưỡi mây, tường long ngao du giữa trời, cuồn cuộn từ phía Đông tới, thế không thể chống đỡ.
Khoé mắt Quý Vân Lưu hơi cong, trên mặt lộ ra một tia ý cười.
Thiếu niên lang, một quẻ này không cần tính lại, dáng vẻ thong dong của ngươi đã quyết định, ngươi là người thắng lần này!
Ngọc Hành vào chính điện Lâm Hoa Cung, Ninh Thạch liền vội vàng lại đây bẩm báo: "Thất gia, Đỗ Thành kia giết hại Trần Khang, đã bị bắt nhốt vào Thuận Thiên Phủ!"
Trần Khang chính là nam nhân què chân của Thẩm Tam Kiều, người thông đồng thân mật của Đỗ Thành!
"Lần này liệu có thể tuyệt không sơ suất, chứng cứ vô cùng xác thực?" Ngọc Thất giang hai tay, vừa để thái giám cởi bỏ áo ngoài, vừa chậm rãi hỏi Ninh Thạch.
"Thẩm Tam Kiều bẩm lại, ít nhất Đậu Niệm Bách này, Cảnh Vương không giữ nổi."
"Ừm," Thất hoàng tử thay đổi một chiếc áo ngoài, tâm tình rất tốt: "Việc này cần chặt cái đuôi của chúng ta sạch sẽ, không thể để Cảnh Vương bắt lấy nhược điểm."
"Vâng."
"Còn có một chuyện, cho người lưu ý thức ăn của Di Hoà Cung. Ngự thiện phòng đưa ra, đều không thể sơ ý." Đôi mắt Ngọc Thất vừa chuyển: "Lại bảo Tịch Thiện đi thăm dò, những ngày gần đây có ai tiến cung gặp An phi Vinh Đông Cung."
Di Hoà Cung đúng là cung điện mà hôm nay Quý lục nương tử vào ở. Mỗi người đều biết, Hoàng Hậu và An phi chỉ là hoà khí mặt ngoài mà thôi. Hiện giờ Quý lục nương tử tiến cung ở mấy ngày, không thiếu được phải đề phòng An phi một chút. Ninh Thạch lại lên tiếng lần nữa, liền lui ra ngoài.
Trong cung nhiều người tai mắt cũng nhiều. Sau khi Quý Lục và Ngọc Thất tách ra, An phi liền thu được thái giám bẩm báo: Thất hoàng tử và Quý lục nương tử gặp nhau trên đường ra khỏi Khôn Hoà Cung, Thất hoàng tử còn tự mình tiễn Quý lục nương tử trở về Di Hoà Cung.
An phi nghe được bẩm báo, tay cầm quả vải ngừng lại, khoé môi gợi lên, cười lạnh một tiếng: "Hôm qua, khi Cảnh Vương phi nói với bổn cung Thất hoàng tử một lòng say mê Quý Lục kia, bổn cung còn không tin. Nghe như vậy, Thất hoàng tử thật ra phẩm vị độc đáo, thích loại tiểu nha đầu này."
Cung nhân đứng trái phải bên cạnh, đều không dám ra tiếng.
Chỉ có Quế ma ma đi theo bên người An phi hồi lâu nói tiếp: "Cảnh Vương phi cũng nói, Thất hoàng tử và Quý Lục kia ở núi Tử Hà từng bị thích khách cùng nhau mang ra ngoài ở chung một đêm, có lẽ là đêm đó, Quý Lục sử dụng thủ đoạn gì đó, bắt được trái tim của Thất hoàng tử. Tóm lại, Thất hoàng tử cũng chỉ là thiếu niên mười lăm, mười sáu thôi."
An phi lẳng lặng nghe, cầm một quả vải trong suốt, để vào trong miệng. Sau khi chậm rãi nha nuốt, phun ra hạt, vừa rửa tay vừa phân phó: "Quế ma ma, ngươi liền sai tiểu Anh Tử làm việc theo lời dặn, ngược lại để ta mở rộng kiến thức xem bảo bối trong lòng Thất hoàng tử nhìn trúng này, rốt cuộc có chỗ nào hơn người."
..............
Đỗ Thành cuộn người trong địa lao Đại Lý Tự, dựa vào mặt tường gạch xanh lạnh băng, sợ tới mức toàn bộ sắc mặt tái nhợt, sức lực, dũng khí, tất cả đều sớm tản đi không còn.
Hắn hồi tưởng chuyện trước khi bị nha dịch Thuận Thiên Phủ bắt được.
Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, Thẩm Tam Kiều quyến rũ như cũ. Trải qua hai ngày làm việc nam nữ, khiến can đảm của hắn càng tăng cao. Vì thế, hôm nay nam nhân của Thẩm Tam Kiều vừa ra ngoài, hắn trực tiếp vào phòng nàng, chuẩn bị lên giường trong nhà nàng cùng nàng làm việc nam nữ kia.
Chỉ là vừa mới cởi quần áo, nam nhân của Thẩm Tam Kiều đẩy cửa mà vào, cầm côn trong tay liền đánh về phía Đỗ Thành.
Ban đầu, Đỗ Thành chột dạ còn ôm đầu chịu mấy côn, nhưng nghe được tiếng khóc ô ô của Thẩm Tam Kiều, tiếng chửi rủa thậm tệ khó nghe của Trần Khang, trong lòng một đoàn lửa giận liền trực tiếp cuồn cuộn bốc lên.
Chẳng lẽ hắn còn đấu không lại gã nam nhân Trần Khang què này hay sao!
Một chiêu đẩy ngược qua, nam nhân của Thẩm Tam Kiều trực tiếp bị Đỗ Thành đẩy ngã đập vào tường, một cú liền đâm vỡ đầu chảy máu!
Một đầu máu me của Trần Khang doạ Thẩm Tam Kiều liên tục kêu lên sợ hãi.
Đỗ Thành còn chưa kịp phản ứng lại, đông đảo nha dịch Thuận Thiên Phủ nối đuôi nhau mà vào. Bọn họ giống như có chuẩn bị, đã thương lượng tốt, liền bắt giữ hắn tại chỗ.
Dưới sự dồn ép uy hiếp, không có kẻ có dũng khí.
Dưới sự bức cung của nha môn, Đỗ Thành tự nhiên rất nhanh đã khai ra sự thật. Hắn cảm thấy nhận tội vô tình đả thương người, cũng sẽ không sao. Cũng không biết vì sao, lại biến thành Đại Lý Tự tiếp thu án này.
Đại Lý Tự phán quyết quan lại triều đình, vì sao việc này của chính mình, lại do Đại Lý Tự xử quyết?
Quỳ gối trên sàn nhà lạnh băng của Đại Lý Tự, Đỗ Thành vẫn chưa phản ứng lại, tội đả thương người này, vì sao liền chuyển giao đến Đại Lý Tự xử lý.
"Thẩm Tam Kiều, ngươi nói Đỗ Thành lấy quyền thế ức hiếp ngươi, buộc ngươi cẩu thả với hắn, ngươi lấy chứng cứ từ đâu?" Trần Đức Dục ngồi trên chủ đường, vẻ mặt nghiêm túc.
Thẩm Tam Kiều bộ dáng khóc thút thít giống như ngày thường ở trong lòng ngực Đỗ Thành, tự thuật nói: "Đại nhân, dân nữ là bị ép buộc. Đỗ Thành thừa dịp dân nữ ra ngoài mua thức ăn, cưỡng ép kéo dân nữ vào phòng hắn, bắt dân nữ làm những việc thiên lý không dung đó... Xong việc, Đỗ Thành liền ép buộc dân nữ, nói thiếu gia nhà hắn chỉ cần ra khỏi trường thi, khoa cử yết bảng, nhất định nằm trong số mấy người đứng đầu. Hắn còn nói, nói Đậu đại thiếu gia, trong vòng hai năm nhất định có thể làm quan lớn trong triều, nếu dân nữ không chịu theo hắn, hắn liền, hắn liền..."
Thẩm Tam Kiều vừa khóc vừa nói, thật sự sinh động, thật sự uất ức.
Trần Đức Dục làm Đại Lý Tự Khanh hơn mười năm, ngoại trừ Hoàng Đế, hiếm khi nể tình người khác, lời trên công đường này cũng hỏi vô cùng có kỹ xảo.
Dù cho ông ta không hỏi, Thẩm Tam Kiều tự nhiên cũng sẽ nói ra tất cả mọi thứ nên nói. Đậu Niệm Bách hối lộ Chiêm Sĩ phủ như thế nào, tìm người làm bài thi giùm ra sao, lại làm thế nào chuẩn bị lót đường làm quan trong triều cho chính mình nói ra vô cùng rõ ràng!
Tuy rằng nàng nhìn yếu đuối, khi nói ra những hành vi phạm tội này, nói chính mình hoàn toàn sạch sẽ, kể ra tính xấu của bọn họ, kể đến là nhanh nhẹn!
Nha dịch một bên từ ban đầu đồng tình nàng, dần chuyển thành đồng tình Đỗ Thành. Tham lam mỹ mạo của nữ nhân không được, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ... Kia cũng không buông tha cho ngươi đâu!
Thẩm Tam Kiều đang nói đến có ba thư sinh bần hàn thay Đậu Niệm Bách làm bài thi, đầu này, liền có người đánh trống kêu oan!
Thư sinh kia bị mang lên công đường, đứng ở một bên run rẩy: "Đại nhân, đại nhân... Học sinh oan uổng, học sinh chỉ là nhất thời tham tiền bị mê hoặc tâm hồn thôi..."
Thư sinh có công danh tú tài, vốn gặp quan liền không cần quỳ, nhưng giờ phút này, người này nói xong liền quỳ sát xuống đất mà khóc: "Đại nhân, học sinh chỉ là làm thay người một phần bài thi mà thôi. Người nọ, người nọ vậy mà phái người tới đuổi giết học sinh..."
Đỗ Thành thấy thư sinh này, mặt cũng trắng toát, thân thể như lá rụng trong gió thu, vẫn luôn không ngừng run rẩy. Hắn tự nhiên nhớ rõ người này, chính là người làm bài thi thay thiếu gia nhà hắn!
"Vì sao ngươi làm một phần bài thi liền có người đuổi giết ngươi?"
"Bởi vì thích khách kia nói, tiểu nhân thay Đậu đại thiếu gia nhà bọn họ làm, đúng là đề thi khoa cử lần này! Đậu đại thiếu gia sợ học sinh tiết lộ ra ngoài, liền muốn giết học sinh diệt khẩu!"
Trần Đức Dục hỏi, thư sinh trả lời, một hỏi một đáp, rất nhanh khiến sự tình rõ ràng.
Thư sinh bị người ra giá cao, làm một phần đề thi. Hắn sau khi làm xong, liền lấy tiền, lại không nghĩ, vừa ra kinh thành đạp thanh đã bị người trực tiếp đuổi giết, một đường từ ngoài thành đuổi tới trong thành. Hắn vì sợ hãi liền tới Đại Lý Tự cúi đầu nhận tội.
Đỗ Thành nghe được thư sinh trả lời, chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm ầm rung động, rất muốn nhào lên, bóp cổ thư sinh nói: Ngu xuẩn! Nếu thiếu gia nhà ta muốn giết ngươi, vì sao còn muốn nói tên họ cho ngươi, chính mình là Đậu đại thiếu gia, ngươi ngày đó viết chính là đề thi hội hiện giờ! Người đuổi giết ngươi lúc này rõ ràng không phải thiếu gia nhà ta, mà có người dùng ngươi làm thương thay thế!
Trần Đức Dục tự nhiên cũng nghe ra chỗ kỳ quặc trong đó. Chuyện này chỉ sợ là có người có lòng, nương việc thư sinh, tới tố giác tội tiết lộ đề thi lần này!
Vừa lúc, mặc kệ phía sau màn rốt cuộc là ai, tiết lộ đề thi chính là trọng tội trước mắt. Ông ta vẫn là tìm hiểu nguồn gốc, điều tra xong việc này bẩm báo cho Hoàng Đế!