Phòng này thật sự rất nhỏ, hai bên trái phải là giường đất, giường đã được trải nệm, ở giữa chỉ dựng một tấm bình phong lớn, cả tủ quần áo đều chỉ có một cái, nằm ở giữa tường Bắc.
"Phòng như vậy còn không bằng nơi ở của hạ nhân trong phủ chúng ta đâu." Kim Liên thấp giọng nói một câu với Quý Vân Diệu. Sau khi nói xong, trong lòng cũng có chút bồn chồn.
Các cô nương ngủ là giường đất, vậy bọn họ cũng chỉ có thể ngủ trên mặt đất. Còn có một gian nhĩ phòng bên cạnh thượng phòng, còn không phải để mấy bà tử thô sử và đầu bếp nữ ngủ sao? Nhưng trên mặt đất là phiến đá xanh như vậy, phải trải sợi bông dày bao nhiêu mới không cộm thịt đây!
Tuy Quý tứ cô nương là tiểu nương tử hiểu rõ lý lẽ, nhưng rốt cuộc cũng ở gia đình giàu có, nuông chiều từ bé đến lớn, thấy chỗ ở như vậy cũng hơi nhăn mày, đủ thấy điều kiện gian khổ.
Quý Vân Lưu thật ra không có thần sắc thất vọng gì. Nhiều người lên núi nghe đại hội như vậy, dù ở cổ đại có tòa nhà cao ốc, nhưng nếu một người một phòng tổng thống, thì toàn bộ núi Tử Hà này đều không đủ cho người ở. Lên núi ở phòng như vậy là chuyện dùng đầu ngón chân đều có thể nghĩ đến!
Đều là cô nương, ở chỗ này rửa mặt cũng không chú ý nhiều lắm, mở bình phong ra một chút, nâng thùng nước tới rồi từng người tắm rửa. Ngày này, mỗi người đều gió bụi mệt mỏi. Nếu không tắm, ngày mai thân thể thối có thể trực tiếp hun chết cô nương phu nhân khác, vậy thật là tiếng xấu lan xa.
Có lẽ là mong chờ đại hội đạo pháp ngày mai, cũng có lẽ thật sự bị tứ cô nương mắng sợ, thất cô nương không làm chuyện xấu, không tranh cãi với Quý Vân Lưu gì nữa, tắm rửa cơm nước xong, bèn sớm lên giường đất chính mình ngủ rồi.
Đồ ăn chay nơi này, Quý Vân Lưu ăn thật vô vị. Sau khi ăn cơm xong, nhìn sao trời bên ngoài, biết ngày mai đúng là thời khắc Thất tinh sáng nhất, nàng cũng chuẩn bị nằm lên giường đất đi vào giấc ngủ. Nhưng còn chưa xoay người, lại thấy sao Thiên Xu không thể hiểu được lại loé lên một cái rồi tối xuống, Quý Vân Lưu ngẩn ra.
Sao Thiên Xu trong Đạo gia chính là sao Tham Lang. Sao Tham Lang đại biểu sát khí rất mạnh, cá tính xúc động. Sao Tham Lang này đột nhiên loé sáng là đại biểu sự việc có biến!
Mắt nhíu lại, nàng vươn tay trái nhanh chóng bấm đốt tay một lần. Trong lòng đọc thầm thời đại, theo thứ tự đi qua các đốt ngón tay, ngừng trên "Xích khẩu".
Xích khẩu: Lục súc đa tác quái, bệnh giả xuất Tây phương, quan phi thiết nghi phòng, hành nhân hữu kinh hoảng. *
*Xích khẩu: Một quẻ trong "Lục nhâm thời khóa", bấm tay tính quẻ. Dịch ra có nghĩa là: Dù cố tránh nhưng e có việc cần đưa đến gặp quan lại, có thể tranh chấp, người đi đường e có chuyện kinh hoàng, xem lành dữ cho người bệnh e rằng khó qua khỏi.
Ở đây có thể hiểu quẻ này ý chỉ là quẻ xấu.
Ngày mai.. Sợ rằng có việc không nên.
Không nên sao? Quý Vân Lưu ngẩng đầu lại nhìn Thất tinh trong bầu trời đêm lần nữa, lắc lắc đầu. Hiện giờ, chuyện trên triều đình thì có quan hệ gì với nàng đâu? Chuyện mà cả năm hào cũng không liên quan, nàng vừa rồi lại kích động cái gì!
"Cô nương?" Ánh nến như hạt đậu, tim nến ảm đạm, cách ngọn đèn dầu, Hồng Xảo trông về phía nàng, "Muộn rồi, người còn không ngủ sao?"
"Ngủ." Quý Vân Lưu cũng không hề để ý tới quẻ vừa rồi, nằm trên giường đất, để Hồng Xảo dém góc chăn cho nàng.
Cũng không biết đại hội đạo pháp ngày mai còn có thể cử hành như thường hay không? Nếu không thể cử hành như thường, vậy còn phải ở chỗ này ăn thêm nhiều ngày rau xanh đậu hủ.
Ác, quá tàn nhẫn! Rau xanh đậu hủ quả thực là khổ hình tàn nhẫn nhất trên thế giới! Cuộc sống này căn bản vô pháp tốt đẹp mà qua!
Màn đêm nặng nề, trong hành cung của Nhị hoàng tử Đại Chiêu, Ngọc Lâm nhận được tin thuộc hạ bẩm báo, nói ba mươi mốt người của bọn họ mai phục tại huyện Tùng Ninh toàn quân bị diệt.
"Toàn bộ đều chết?" Mắt Ngọc Lâm âm trầm, nện chung trà xuống, "Ngay cả một tử sĩ cũng không sống sót trở về?"
"Vâng!" Trương Hòa đúng sự thật bẩm báo, "Thất gia cũng không đi đến huyện Tùng Ninh, ngược lại theo Trang lục công tử và Tạ tam thiếu đến Tử Hà Quan, trước mắt ở tại biệt viện núi Tử Hà. Nhị gia, lần này, là chúng ta thất sách."
Ngọc Lâm tức giận đến mức trực tiếp cầm chung trà trong tay ném về phía mặt tường. Mảnh sứ văng khắp nơi, bức tường trắng bị nước trà nhiễm thành một mảng xanh lá.
Phát giận xong rồi, hắn quay đầu hỏi người một bên: "Hồng tiên sinh, lúc trước chính là ngươi nói với ta, lần này bắt ba ba trong rọ, dù không thể lấy mạng Ngọc Hành cũng có thể chặt đứt cánh tay trái phải của hắn. Hiện tại sao lại thế này? Hắn không chỉ không có chuyện gì, người còn ở Tử Hà Quan du ngoạn đấy! Ngược lại, người chúng ta phái đi tất cả đều chết sạch!"
Phía sau hắn còn có một người, già mà nhỏ gầy. Người nọ nghe thấy Ngọc Lâm nói, từ nơi ánh đèn chiếu không tới đi ra, nhìn Trương Hòa: "Hình như ngày mai núi Tử Hà có đại hội đạo pháp?"
"Phải." Trương Hòa đáp lời.
Ngọc Lâm nói: "Hồng tiên sinh, ngươi tính toán bước tiếp theo nên như thế nào? Ngươi cảm thấy người giết sạch tử sĩ của chúng ta, có phải chính là Ngọc Hành phái đi hay không?"
Ông Hồng nhìn Ngọc Lâm, chậm rãi thở dài: "Xem ra là chúng ta coi thường Thất hoàng tử."
Ngọc Lâm vô cùng phẫn hận, một chưởng chụp trên bàn sách, ngẫm nghĩ: "Ngọc Hành làm sao biết được hành trình huyện Tùng Ninh kia chính là bẫy rập?"
Ông Hồng nhìn Ngọc Lâm không nói. Bị nhìn như vậy, Ngọc Lâm bèn tỉ mỉ hồi tưởng chỗ mấu chốt trong đó. Sau hồi lâu, thân thể hắn bỗng run lên: Chỉ sợ nơi này của bọn họ có nội gián!
Nhưng biết được kế hoạch huyện Tùng Ninh chỉ có vài người như vậy.. Ngọc Lâm quay đầu chậm rãi xem Trương Hòa nửa quỳ trên mặt đất. Trương Hòa là đới đao hộ vệ của hắn, đi theo hắn thật lâu, hình như đã chín năm rồi, chín năm.. Còn sẽ phản bội chính mình sao?
Ông Hồng cũng theo Ngọc Lâm nhìn xem Trương Hòa nửa quỳ trên mặt đất, sau đó tay đặt lên lưng ghế Ngọc Lâm đang ngồi, nhẹ giọng nói: "Một kế không được thì lại dùng một kế, đại hội đạo pháp cũng là thời cơ tốt nhiều người mắt tạp."
"Thời cơ tốt?" Ánh mắt Ngọc Lâm nhíu lại, "Ý của ngươi là.."
Ông Hồng gật đầu: "Lần này, Thất hoàng tử nhất định sẽ không nghĩ đến. Ở núi Tử Hà, trước mắt bao người, chúng ta sẽ xuống tay."
Trương Hòa khiếp sợ ngẩng đầu. Ý tứ Ông Hồng là, ngày mai, bọn họ muốn hạ sát thủ, giải quyết Thất hoàng tử ở núi Tử Hà? Nhưng đó là đạo quan hoàng gia! Ngày mai trên núi nhiều người như vậy!
Ngọc Lâm thật ra không thèm để ý chuyện trên núi nhiều người, hắn nghĩ chính là vấn đề khác: "Hai gã hộ vệ bên người Ngọc Hành nên tách ra như thế nào?"
Ông Hồng nói: "Nhị gia, đến lúc đó, chỉ cần tách một hộ vệ ra khỏi Thất gia là được rồi."
Một lời khiến Ngọc Lâm tỉnh ngộ. Trong Tử Hà Quan, tiên hoàng đã từng hạ lệnh, trước mặt thần tiên không thể xúc phạm, không thể đeo đao thương tiến vào, số nha hoàn và gã sai vặt bên người cũng hạn định chỉ một người. Điều này cũng nhắc nhở Ngọc Lâm, nếu muốn hạ sát thủ trên núi Tử Hà, cần phải vạn vô nhất thất, tuyệt đối không thể để chút dấu vết liên lụy đến trên đầu chính mình. Bằng không, đồng thời với tội danh mưu hại hoàng tử, còn tội thêm một hạng, coi rẻ quy củ tiên hoàng định ra!
Ông Hồng tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Ngọc Lâm, đi về phía trước hai bước, quay đầu nói: "Ngược lại, dẫn dắt người bên cạnh Thất gia rời đi là chuyện có thể, nhưng lần này, chúng ta cần thiết không thể lại xảy ra bất luận sai lầm gì." Dừng chút, hắn nói tiếp, "Nếu cục diện lúc trước ở huyện Tùng Ninh thật là Thất hoàng tử phá toạc, như vậy Nhị hoàng tử ngài và y đã xé rách da mặt. Ngày mai, dù cho chuyện này thất bại, cũng không coi là rút dây động rừng, chỉ mất mấy người mà thôi. Sai những tử sĩ đó làm sạch sẽ lưu loát chút, nhược điểm này cũng sẽ không lưu lại."
Ngọc Lâm nghĩ lại, vẫn cảm thấy không ổn như cũ: "Ngày mai trên núi Tử Hà người đến người đi, nếu gọn gàng dứt khoát ra tay ở trên núi.. Rốt cuộc tiểu Thất cũng học qua công phu hai năm, nếu ở trên núi Tử Hà xảy ra mạng người, sợ rằng phụ hoàng.."