Quý Thất đang ở trong phòng Hà thị ô ô khóc lớn, nghe được tin tức Quý Vân Lưu bị hành thích trên đường, lập tức dừng tiếng khóc ha ha cười lên. Bên này nước mắt còn treo trên mặt, đầu kia miệng cười đến lợi đều lộ ra. Thật là ông Trời có mắt! Người này chính là kẻ không có phúc phận, bên này mới vừa được tứ hôn, bên kia đã bị người giết hại! Thật tốt quá, quả thực thật tốt quá! Không chừng Hoàng Thượng không muốn thất tín với người, để chính mình thay Quý Lục gả cho Thất hoàng tử đó!
Thất nương tử không khóc nữa. Nàng lau khô nước mắt, còn bôi phấn lên mặt chính mình, che giấu hai lượt, tính toán vui mừng như vậy đi ra ngoài chờ đợi thi thể Quý Lục! Nhưng nàng lại bị một câu cảnh cáo của Hà thị: Khuê nữ à, con thật đúng là thiếu tâm nhãn! Con không thấy người khác khóc đến mức mắt đều sưng lên sao, con lại còn bôi phấn thơm lên mặt!
Thất nương tử không có biện pháp, rửa phấn mặt, sai Kim Liên véo cánh tay hai cái, ngậm nước mắt, lúc này mới nghẹn ngào chạy đến chỗ cửa trong mà chờ đợi.
Giờ phút này, Ninh Thạch đã sớm kéo Trương ngự y lại đây. Quý Thượng Thư nhìn thấy Ninh Thạch, tự nhiên muốn lại hỏi tình cảnh lúc ấy một phen. Ninh Thạch nhanh nhẹn rõ ràng bẩm báo mọi chuyện, rất nhanh nói rõ chuyện Quý Lục trúng độc, đang cùng Thất hoàng tử tới Quý phủ.
Lão phu nhân không dám chậm trễ, vội vàng sai người mời Trương ngự y đến Yêu Nguyệt Viện chờ trước.
Thời điểm thất nương tử tới, Trương ngự y đều đã đi đến Yêu Nguyệt Viện. Nàng ta chờ ở giữa chúng nữ quyến, tới tới lui lui nghe ngóng, rốt cuộc nghe rõ ràng! Thì ra Quý Tứ lăn xuống núi còn chưa tìm được, Quý Lục ngược lại được cứu, người cứu còn chính là Thất hoàng tử!
Một luồng lửa giận từ đáy lòng nàng bốc lên, đốt tới đỉnh đầu, hốc mắt thiêu đỏ. Vì sao quỷ xui xẻo Quý Lục kia còn chưa chết, thế mà còn là Thất hoàng tử cứu giúp nàng ta! Dưới cơn giận tận trời, thất nương tử rải toàn bộ hoả khí lên người nha hoàn Kim Liên của chính mình. Lão phu nhân thấy nha hoàn dâng trà cho nàng ta đều bị nàng ta ngại nóng quăng ngã trên mặt đất, mặt trực tiếp trầm xuống nói lời đuổi người: "Ngươi trở về đợi trong phòng chính mình trước, nơi này cũng không cần ngươi tới hỗ trợ!"
Trong lòng thất nương tử tức giận, ấm ức, nhưng không có chỗ nào để bày tỏ oán giận. Bất luận kẻ nào trong phòng nàng đều không thể đắc tội, khóc lớn một tiếng, cầm theo vạt áo căm giận rời đi viện này.
Ngọc Hành thúc ngựa chạy như bay, sau khi Ninh Thạch bẩm báo không lâu, hắn liền mang theo Quý Vân Lưu ngừng trước của Quý phủ. Quý Thượng Thư, tam lão gia sớm đã chờ ngoài cửa, thấy Thất hoàng tử liền vội vàng lại đây, sắc mặt nôn nóng: "Thất điện hạ, tiểu nữ, nó, nó..." Ông thấy người được bọc trong áo tím, câu nói kế tiếp cũng không dám hỏi ra miệng. Đứa nữ nhi này mới gọi chính mình là phụ thân không đến mấy ngày, chẳng lẽ mệnh liền phải về Trời?
"Trương ngự y đâu rồi, đã tới hay chưa?" Ngọc Hành ôm người xuống ngựa, đi nhanh hướng về bên trong, bất chấp nửa điểm lễ tiết: "Lục nương tử ngất xỉu trên đường trở về, phải bảo Trương ngự y nhanh chóng lại đây giải độc cứu trị!"
"Trương ngự y đã chờ ở Yêu Nguyệt Viện, Thất điện hạ, mời đi bên này!" Quý Thượng Thư nghe được người chỉ là ngất xỉu, không phải về trời gặp tiên nhân trên kia, thở phào một hơi, vội vàng đi trước dẫn đường. Mắt thấy chính mình khộng theo kịp bước chân của Thất hoàng tử, ông hô lên: "Nhị Phúc, Nhị Phúc, chân cẳng ngươi nhanh nhẹn chút, nhanh dẫn đường cho Thất điện hạ!"
Đi qua cửa trong, lão phu nhân và Trần thị đều chờ ở bên kia. Nhưng bọn họ thấy Thất hoàng tử bế ngang người, trên mặt lạnh lẽo, một bước không ngừng, cho dù có lòng dò hỏi, cũng đều không dám lên tiếng, chỉ ở một bên nhún người.
Ngọc Hành thấy vẻ mặt lo lắng của lão phu nhân, rốt cuộc không có chẳng quan tâm, dừng lại, nói với bà: "Lão phu nhân yên tâm, Quý lục nương tử không quá đáng ngại, chỉ cần giải độc là được."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Lão phu nhân buông xuống trái tim đang treo ở cổ họng, phân phó Nhị Phúc: "Nhanh dẫn Thất điện hạ đi tìm Trương ngự y!"
"Thất điện hạ!" Vương thị nắm khăn, quỳ xuống trước Ngọc Hành. Nàng biết chặn ở nửa đường như vậy không hợp lễ nghĩa, nhưng nàng không có biện pháp. Mới vừa rồi nàng nhìn lại, không thấy tứ tỷ nhi nhà mình, nghĩ đến Quý Vân Vi có khả năng gặp nạn, nàng đau lòng đến mức đều sắp không thể hít thở: "Ta, tứ tỷ nhi của ta, tứ tỷ nhi lắng xuống triền núi, hiện giờ người, còn chưa tìm được người sao?"
"Nhị phu nhân cũng yên tâm." Thất hoàng tử sau khi sống lại một đời gặp gỡ Quý Vân Lưu, ở bên nàng lâu rồi, cũng học được loại bản lĩnh trợn mắt nói dối trấn an người khác này: "Mới vừa rồi lục nương tử gặp được Tần vũ nhân trong núi Tử Hà. Ông ấy sau khi cứu giúp lục nương tử, trong lòng lục nương tử nôn nóng, lại xin Tần vũ nhân bốc một quẻ cho tứ nương tử trong phủ. Quẻ kia là quẻ đại cát, Tần vũ nhân nói Quý tứ nương tử lần này nhất định có thể bình an trở về."
"Thật sự? Thật sự là quẻ đại cát?" Nhị phu nhân ấp úng nghe xong, lẩm bẩm tự nói. Nàng quỳ xuống đất dập đầu liền tục nói lời cảm tạ. Thất hoàng tử là hậu duệ quý tộc hoàng gia, nhất định sẽ không lừa nàng! Tần vũ nhân là cao nhân đắc đạo, ông ta nói tứ tỷ nhi không có việc gì, liền nhất định không có việc gì!
Trần thị biết được hai đứa tỷ nhi đều sẽ không có việc gì, cũng là vừa khóc vừa cười, nắm tay lão phu nhân và nhị phu nhân an ủi lẫn nhau một phen.
Ngọc Hành thoát khỏi đoàn người, sải bước đi về phía Yêu Nguyệt Viện. Nếu không phải xem mặt mũi Quý Vân Lưu, sau này còn phải lui tới cùng Quý phủ, mấy người lão phu nhân, nhị phu nhân này, hắn nhất định sẽ không để ý tới!
Nhị Phúc dẫn đường, hai người một trước một sau đi lên hành lang thông đến Yêu Nguyệt Viện. Ngọc Hành đi đường gấp rút, Nhị Phúc đằng trước thấy Thất hoàng tử nện bước như bay, dẫn đường ở trước đều là chạy chậm mà đi.
Kim Liên và thất nương tử vừa mới vào cửa trong, giờ phút này liền gác trên đường nhất định phải đi qua nếu muốn tới Yêu Nguyệt Viện. Kim Liên xa xa thấy Nhị Phúc, bắt lấy khăn nhảy lại đây, thấp giọng bẩm báo với Quý Thất: "Cô nương, tới, Thất điện hạ, tới rồi!"
Quý Thất luống cuống tay chân sửa sang lại trang phục cho chính mình. Nàng đứng ở chỗ ngoặt, muốn tạo một cảnh ngẫu nhiên gặp được với Thất hoàng tử. Nếu chính mình có thể không cẩn thận ngã vào trong lòng Thất hoàng tử, có Nhị Phúc làm chứng việc thân cận da thịt, như vậy, chính mình sẽ được nâng vào phủ làm trắc phi!
Mới vừa rồi nàng đã suy nghĩ cẩn thận. Thật ra Quý Vân Lưu được định làm chính phi cũng có chỗ có lợi, chính phi bị chính mình ức hiếp nhiều năm như vậy, nàng nơi nào sẽ đấu không lại?!
Trong hành lang sáng choang bởi ánh đèn lồng, Thất nương tử vừa định bước ra đâm vào Thất hoàng tử, bỗng nhiên, cổ tay phải bị người bắt lấy! Không chỉ là tay, ngay cả miệng đều bị người che kín!
"Ô ô..." Thất nương tử kinh hoảng thất thố, muốn kêu to có thích khách!
"Thất tỷ nhi, con mau tỉnh lại! Khổ tâm của a nương con như thế nào không thấy được!" Giọng điệu đau kịch liệt của Hà thị nói nhỏ bên tai nàng ta. Một tay nàng chỉ ra, cho Quý Thất nhìn xem, khiến nàng ta hết hy vọng: "Con nhìn xem Thất hoàng tử bên kia, con cần phải mở ta hai mắt cẩn thận mà xem, thấy rõ ràng y đối đãi lục tỷ nhi như thế nào!"
Trên hành lang, Thất hoàng tử ôm Quý Vân Lưu. Vì đi đường quá nhanh vẫn luôn xóc nảy, áo choàng bao trùm trên người nàng ta chảy xuống một chút, lộ ra cả khuôn mặt Quý Lục.
Khi tới gần chỗ ngoặt, Quý Vân Diệu đã có thể thấy rõ ràng khuôn mặt trắng bệch như chết của Quý Vân Lưu. Giờ phút này, nàng là cỡ nào muốn người này cứ như vậy mà tắt thở, vĩnh viễn không hề tỉnh lại!