Một câu này nói đến sắc mặt Quân Tử Niệm càng thêm hồng, khiến đại phu đều cho rằng người này là bị cảm lạnh phát sốt. Ông thuận tay thay hắn xem mạch, thấy mạch tượng không có việc gì, chỉ là tim đập nhanh, cho rằng hắn quá mức lo lắng cho nương tử, lại an ủi: "Cậu đừng lo lắng, nương tử nhà cậu ngã đụng phải cái gáy, chảy chút máu, cũng may cứu trị kịp thời, đợi chút nếu nàng tỉnh lại liền không quá đáng ngại. Cậu vẫn là nhanh chóng thay đổi quần áo giúp nàng ấy đi, miễn bị cảm lạnh phát sốt liền phiền toái rồi."
Đại phu viết mấy phương thuốc, để lão hán đi theo mình bốc thuốc. Quân Tử Niệm sờ khắp toàn thân, hai tay áo trống trơn, không xu dính túi. Hắn vốn định dùng ngọc bội trong tay xem như tiền khám bệnh, lại bị lão nông giành thanh toán ngân lượng trước, đại phu đeo hòm thuốc hấp tấp đi ra ngoài. Lão hán nhìn bộ dáng của Quân Tử Niệm cũng là người không biết sắc thuốc, ông giúp đại phu nhấc hòm thuốc rồi đi theo phía sau, lúc đi liền nói: "Ai! Vị tiểu tướng công này, cậu mau giúp tức phụ của cậu thay quần áo đi! Bây giờ ta liền theo đại phu đi lấy thuốc, chờ lát nữa sẽ đưa dược lại đây!"
"Ê a" một tiếng, cửa đóng lại, lưu lại Quân Tử Niệm đang cầm quần áo nữ quyến vẻ mặt đỏ bừng, oi bức khó nhịn, thiêu đến mức hắn phân không rõ Đông Tây Nam Bắc, trong đầu hoàn toàn chỉ vờn quanh mấy chữ "Thay quần áo cho nàng"!
Thay quần áo cho nàng... Thay quần áo chính là trần trụi đối mặt... Nhưng mà nàng sẽ bị chính mình xem khắp toàn thân... Quân Tử Niệm lập tức quăng cho mình một cái tát, hoàn toàn không dám nghĩ tiếp chút nữa. Nghĩ tiếp, chính là kẻ du côn lưu manh vô lại!
Hắn cầm quần áo do dự ở cạnh giường đất, đi hai bước lui ba bước, đi ba bước lui bốn bước... Cuối cùng, hắn mang thân thể ướt đẫm, cầm quần áo chạy ra ngoài!
"Quân tử bất khi ám thất, quân tử bất khi ám thất, không thể khi dễ nàng, nàng có lẽ đã đính hôn, có lẽ có ý trung nhân..." Quân Tử Niệm một đường lẩm bẩm, một đường chạy ra tiểu viện. Hắn chạy vội tới một nhà không xa nơi đó liền bắt đầu gõ cửa, gõ một nhà, thấy một phụ nhân, vô cùng lo lắng thỉnh cầu phụ nhân hỗ trợ, giúp đỡ thay quần áo cho nương tử nhà mình!
"Ta ta ta, tại hạ trong lòng vội vàng, lo lắng đến mức tay vẫn luôn run, ta sợ ta làm không tốt... Mong rằng vị đại tẩu này giúp đỡ ta..." Trong lòng hắn vội vàng, trong miệng hoảng loạn, lời nói không có trình tự, bộ dáng biểu hiện ra ngoài và lời nói thật là giống nhau như đúc, lo lắng quá độ.
Phụ nhân trong thôn cũng là người thuần phác, nghe được là lão hán Trương gia thu lưu bọn họ, cũng không nghĩ nhiều, vội vàng theo hắn qua cửa, giúp đỡ thay một thân xiêm y sạch sẽ cho Quý Vân Vi trên giường.
Khi ra tới, nàng thấy Quân Tử Niệm mặc quần áo ướt như cũ, nhìn mà động lòng: "Ta thấy cậu lo lắng đến mức hoàn toàn không rảnh lo chính mình, vợ chồng son các cậu tình cảm nhất định là cực kỳ tốt. Tức phụ của cậu tóc còn chưa khô đâu, trong nhà ta còn có hài tử chờ ta dỗ nó đi ngủ, ta liền không giúp các người đến cùng. Cậu nhanh đi đổi một bộ xiêm y, giúp nàng tháo tóc hong khô, miễn cho sau này nàng mắc chứng đau đầu."
Lúc này Quân Tử Niệm mới cảm thấy toàn thân chính mình lạnh lẽo, hắn vội vàng chắp tay thi lễ nói cảm tạ. Sau khi tiễn người ra cửa, hắn mới cầm quần áo tự mình thay đổi, lại cầm lấy vải bố một bên, đi qua vài bước ngồi bên cạnh giường đất tháo tóc lau khô giúp Quý Vân Vi.
Thiếu nữ trên giường da bóng loáng như ngọc, mặt kiều diễm như hoa. Giờ phút này cái trán của nàng bị lụa trắng vòng quanh, càng cảm thấy nàng yếu ớt, phảng phất như một cây cỏ lau gập lại là có thể gãy mất. Tóc dài tản ra trên tay Quân Tử Niệm, như lụa đen thượng đẳng, hắn không tiếng động mà lau, dưới ánh đèn, không khỏi xem đến ngây ngốc.
...............
Trần thị nâng thánh chỉ hồi phủ, việc đầu tiên chính là sai người đến nha môn mời ba vị lão gia Quý phủ trở về. Chuyện mừng vinh quang to lớn như tuyên đọc thánh chỉ, nàng không làm chủ được!
Khi cả nhà quỳ trên mặt đất nghe Quý Thượng Thư tuyên đọc thánh chỉ một lần nữa, biểu tình của mọi người Quý phủ đều là sắc thái không đồng nhất!
Quý tam lão gia là người thứ nhất nhảy dựng lên: "Lục tỷ nhi là nữ nhi của ta! Ta không thể để nó quá kế!" Trước đó vài ngày ông ta chính là bị Hà thị mê mắt, vậy mà đẩy một bảo bối như vậy ra ngoài, đẩy cho đại ca ông ta! Quả thực là điên rồi! Quý Lục chính là hoàng tử phi sau này!
Quý Thất lung lay quỳ trên mặt đất, nghĩ đến nội dung vừa rồi trên thánh chỉ, lẩm bẩm tự nói: "Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, nhất định là chỗ nào sai rồi... Hoàng Thượng nhất định là ban hôn sai rồi! Sao có thể là Quý Lục!" Sao có thể là Quý Lục gả cho Thất hoàng tử! Nàng nghĩ cũng không nghĩ tới người này sẽ có liên quan gì đến Thất hoàng tử, hai người bọn họ vốn chính là bùn lầy trên mặt đất cùng với mây bay trên Thiên Sơn!
Ngay cả Tống Chi Hoạ nghe xong thánh chỉ này, cũng là quỳ trên mặt đất nửa ngày không phản ứng lại. Quý lục nương tử cùng với chính mình, vốn dĩ người này còn không tốt được như nàng. Một đích nữ không nương, ở thôn trang hai năm, lại là cô nương bị từ hôn... Vốn dĩ, vốn dĩ nàng còn đồng tình thương hại vị lục muội muội này. Vì sao, vì sao mới mấy ngày, sau khi đón nàng ta hồi phủ, đầu tiên là thanh danh không hao tổn gì mà từ hôn, rồi sau đó lại quá kết tới danh nghĩa của Quý Thượng Thư. Hiện tại, vậy mà còn được tứ hôn cho đương kim Thất hoàng tử! Vì sao được đến mọi thứ sẽ là nàng ta, mà không phải chính mình?
Mọi người kinh hỉ phẫn nộ không đồng nhất. Vương thị nhìn Hà thị lung lay sắp đổ, che miệng cười một tiếng, cho ngươi đồ kế mẫu đi ngược đãi người ta, hiện giờ người ta phú quý thành đạt, hối hận muốn chết rồi đi!
Vui mừng nhất thuộc về Quý lão phu nhân. Trước đó vài ngày bà bị Quý Thất làm hao tổn mấy năm thọ mệnh, sau khi nghe xong thánh chỉ hôm nay, toàn bộ đã trở lại! Giờ phút này bà giống như ăn được nửa cân ngũ thạch tán*, ánh mắt lấp lánh: "Thưởng! Cả nhà cùng thưởng, bạc tháng này của ca nhi tỷ nhi toàn bộ tăng gấp đôi! Mỗi nha hoàn bà tử gã sai vặt trong phủ tất cả đều được thưởng một lượng bạc!"
*Ngũ thạch tán: còn gọi là Hàn thực tán, là một loại thạch dược. Nó được tạo thành từ năm vị thạch dược gồm thạch nhũ, thạch anh tím, thạch anh trắng, đá lưu hùynh và hồng ngọc. Nhưng còn có tên gọi khác là "Hàn thực tán", bởi vì sau khi uống thuốc xong, cẩn phải ăn thức ăn lạnh mới có thể tản nhiệt. Thuốc có tác dụng dưỡng thần ích khí, giúp tinh thần phấn chấn.
(Nguồn: skhoe24h.com)
Mọi người lại quỳ xuống đất tạ Quý lão phu nhân.
Trong lòng lão phu nhân cao hứng, ngay cả hôn sự của các ca nhi tỷ nhi khác trong phủ đều để bụng. Bà ngồi ở chính viện, nghĩ tới nghĩ lui, lục tỷ nhi được Hoàng Đế ban hôn, tứ tỷ nhi kết giao với Văn Thụy Huyện Chủ lại cùng Thất hoàng tử phi ngày sau tình như tỷ muội ruột, việc hôn nhân này cũng không cần bà nhọc lòng... Cuối cùng, lão phu nhân nghĩ tới Tống Chi Hoạ sau khi nghe xong thánh chỉ lung lay sắp đổ lúc trước, đây cũng là hài tử đáng thương. Vì thế lão phu nhân hỏi: "Trưởng tức, lần trước ta bảo ngươi lưu ý tìm nhi lang tốt cho Hoạ nha đầu, ngươi có người vừa ý?"
Nói đến cái này, Trần thị nói: "Đã nhiều ngày nay vừa lúc đuổi kịp thi hội, hôm nay ta nghe được thế tử phi phủ Tề vương nói, năm nay trong số nhân sĩ Giang Nam đi thi, có mấy thiếu niên lang tương đối không tồi, tuổi lại thích hợp."
Lão phu nhân tự nhiên hỏi là mấy người nào. Trần thị lấy ra một tờ giấy từ trong tay áo: "A nương ngài nhìn, thế tử phi phủ Tề vương ở trong vườn hoa phủ Trưởng công chúa còn đưa cho ta một tờ giấy. Mấy sĩ tử Giang Nam trên này, đều là bị phu nhân các nhà trông như hổ rình mồi đấy."
"Trong kinh thành nhi lang như vậy rất nhiều, bọn họ như hổ rình mồi cũng chính là lưu ý vì cô nương con vợ lẽ trong nhà đi!" Lão phu nhân không cho là đúng tiếp nhận tờ giấy.
Trần thị cũng không thể phản bác, cười cười: "Sĩ tử Giang Nam vào kinh đi thi này, trong nhà tuy rất có tiền tài, rốt cuộc tổ tiên không có người làm quan."
Những sĩ tử này nếu thật có bản lĩnh, thi đậu tiến sĩ hai bảng, ở trên đường làm quan muốn thuận buồm xuôi gió, cũng phải nhờ cậy vào trợ lực bên này của thê tộc. Đại Chiêu xem trọng quan lại khinh thường thương nông. Nhà huân quý, trong nhà kết đôi cô nương con vợ lẽ cho những sĩ tử này, đã là môn đăng hộ đối.