Thích khách bị hành động phối hợp như vậy của Tần vũ nhân và Quý Lục làm kinh hách tại chỗ, dừng lại không bước về trước. Bọn họ là tử sĩ, chấp hành nhiệm vụ đã lâu, gặp qua kẻ biết võ, không biết võ... Tới tới lui lui, muôn hình muôn vẻ, lại chưa từng gặp qua pháp thuật của đạo nhân! Mấy thứ này, khó thể làm người tin tưởng, qua thực không cách nào lý giải, rồi lại không thể không tin tưởng! Chỉ vì giờ phút này, nó đang chân thực phát sinh trước mặt bọn họ, đồng bọn của bọn họ bị đạo pháp này, bị một kiếm thọc chết!
"Thủ lĩnh?" Đám thích khích rối rắm nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm, dò hỏi thủ lĩnh tính toán bước tiếp theo làm thế nào. Nếu đối phương thật sự chỉ cần điểm tay một cái là có thể làm cho bọn họ không thể động đậy, tiếp tục như vậy, bọn họ chỉ có phần toàn bộ tử vong!
Tần vũ nhân đứng dưới bóng cây, một thân bạch y, như thần tiên hạ phàm. Ông không kịp trả lời câu hỏi vô lại kia của Quý Vân Lưu, chỉ về thích khách cầm đầu lộ ra biểu tình cao thâm khó đoán, tiên phong đạo cốt: "Người làm nhiều việc ác ắt gặp trời phạt. Nếu các ngươi buông bỏ đồ đao, cứ như vậy mà rời đi, còn có đường quay đầu có thể đi..."
"Lên!" Thích khách cầm đầu không đợi Tần vũ nhân nói xong, phất tay bảo chúng thủ hạ xông lên. Nếu lần này bọn họ không hoàn thành sứ mệnh, chiếu theo bản tính của Nhị hoàng tử, cũng sẽ chỉ có một con đường chết. Trước sau đều là chết, còn không bằng liều chết ở chỗ này cược một phen, đem đầu Quý Lục mang về! Hắn liền không tin, ngón tay của đạo nhân này còn nhanh hơn so với kiếm của đám người bọn họ!
"Đ**!" Quý Vân Lưu thấy đám người lại lần nữa đánh úp lại, không chơi được nữa, la lên một tiếng, rút kiếm đón nhận: "Sư huynh, ngươi ở chỗ này cùng bọn họ nói đạo lý cái quỷ gì! Không thấy tiếp tục nói sẽ phải chết người?"
"Người tu đạo không thể sát sinh..." Tần vũ nhân thấy thích khách đầu bên kia lại lần nữa hùng dũng xông lại, trong miệng thong thả ung dung, trong tay lại bấm tay niệm thần chú nhanh đến làm người không nhìn rõ: "Không thể sát sinh!"
Đồ án bát quái màu thủy lam loại nhỏ trống rỗng xuất hiện trên tay ông, bát quái đồ trong suốt xuyên thấu từ đầu ngón tay ông lượn vòng mà ra. Ngay sau đó, bát quái đồ từ từ khuếch tán dần ra...
"Lâm, binh, đẩu, giả... Thường đương thị chi, vô sở bất tích..."
Tiểu Mễ thấy trận pháp như thế, ném xuống tay nải trên tay, chạy tới vài bước, bắt đầu dẫm bước giúp Tần vũ nhân cùng nhau bày trận. Hắn tuy nhỏ tuổi nhưng rất có thiên phú đạo pháp. Chân trái đạp Ly vị, chân phải đạp Khôn vị, rồi chuyển chân trái sang Chấn vị, chân phải sang Đoái vị, bước chân thất tinh bị dẫm đến tinh tế mười phần.
Quý Vân Lưu hô lớn một tiếng: "Cửu Nương!"
"Cô nương!" Cửu Nương bị thích khách phía sau vây quanh, nghe thấy một tiếng này của Quý Lục, lại bị vây khốn không ra được.
"Thôi! Chết thì chết đi!" Quý Vân Lưu không có cách nào. Bên này hai người làm pháp cần kéo dài thời gian, nhưng thích khách lại sẽ không bởi vì ngươi làm pháp mà chờ ngươi một chút. Mới vừa rồi nàng dùng ra đạo thuật cấm pháp, pháp lực đã không còn dư thừa. Giờ phút này trong túi tiền đạo phù sạch trơn, pháp lực sạch trơn, chỉ có thể xông lên liều mạng kéo dài thời gian cho hai người phía sau!
Nàng rút kiếm tiến lên, dùng những công phu "Khoa chân múa tay" đó của nàng chính diện kháng địch! Cũng may công phu trên tay nàng không có nửa điểm chần chừ, tâm niệm hợp nhất, hơn nữa lúc trước làm đạo pháp, được một tia phù hộ từ Tổ sư gia, trong khoảng thời gian ngắn ngược lại cũng không bị thương gì.
Tư thế tấn công địch của thích khách vẫn cứ không đổi, sau lại càng có thích khách nhặt lên trường kiếm lúc trước ném đi mau chóng gia nhập vào tràng đấu tại đây. Đang lúc vạn phần hung hiểm, bỗng nhiên, trên đường lớn truyền đến từng trận tiếng vó ngựa!
Bố cục của kinh thành Đại Chiêu được đạo nhân Tử Hà Quan xem qua, Phong đạo nhân chỉ điểm, dựa núi gần sông, phía Đông núi Nhạn Minh hoa cỏ um tùm, trước là sườn dốc, cây cối sum suê, sau là vách đá vực sâu, dễ thủ khó công!
Phủ Trưởng công chúa đúng là dựng tại giữa sườn núi Nhạn Minh này. Lúc trước Ngọc Hành vốn đã đến dưới chân núi Nhạn Minh, thấy đạn pháo tín hiệu của Cửu Nương, tự nhiên là giục ngựa lao nhanh, roi ngựa vung đến súyt nữa đều đánh chết con ngựa! Chỉ thời gian một chén trà nhỏ, hắn đã giục ngựa đi vào trong sườn núi này!
Mọi người nghe được tiếng vó ngựa, ngẩng đầu chăm chú nhìn lại. Chỉ thấy trên đường lớn tro bụi đầy trời, mơ hồ có thể thấy được vó ngựa chạy như bay đến phía bên này.
Ngay lập tức, ở lúc thích khách cầm đầu còn chưa mở miệng, ngựa chạy như điên kia, đã gần kề trước mặt mọi người!
Thiếu niên lang một thân áo tím, dáng người thẳng tắp rắn rỏi, nắm lấy trường kiếm trên lưng ngựa, hai chân kẹp bụng ngựa, lập tức nhảy lên, người bay giữa không trung rồi rơi xuống đất, trường kiếm theo thân gào thét mà đến. Hắn xông thẳng lên, tức giận ra lệnh: "Giết không tha cho ta!"
Quý Vân Lưu ở bên trong thích khách, nhẹ nhàng thoáng nhìn người tới. Giống như giữa chừng, đủ loại ấm ức khó chịu nổi lên trong lòng, giọng nói đều nghẹn ngào: "Thất gia, cứu mạng!"
Lần đầu tiên nàng cảm thấy có người thương có người yêu, không cần đơn thân độc mã, lẻ loi đi về phía trước. Cảm giác này mẹ nó thật là, quá tốt đẹp!
Người mà Thất hoàng tử mang đến gia nhập trận đánh, thế cục lập tức xoay chuyển. Ngọc Hành vừa đánh vừa di chuyển, vài bước liền tới bên cạnh Quý Vân Lưu. Nhưng tình huống nguy cấp, hắn không kịp nói thêm cái gì. Thấy người bình yên vô sự, hắn thả một lòng lo sợ bất an xuống: "Đừng sợ, có ta!"
Bốn chữ tựa như hứa tựa như không phải này, không hiểu được làm tâm thần người khác trở nên yên ổn.
Thời gian kéo dài một lát, đạo pháp của Tần vũ nhân và tiểu Mễ đã thành hình. Bọn họ tạo chính là Bát Quái trận, có thể vây khốn người khác không ra được. Uy lực trận này của hai người tự nhiên không lớn, phạm vi sử dụng chỉ không đến một dặm!
Chỉ giữa mấy lượt hô hấp, toàn bộ thích khách và người mà Thất hoàng tử mang đến đều bị vây khốn giữa Bát Quái trận thật thật giả giả như vậy. Mọi người dường như không thấy người đánh nhau trước mắt chính mình là ai, chính mình đang ở nơi nào? Chỉ nhìn thấy một rừng cây bóng đổ thật rậm!
Đây lại là thứ... Đạo pháp gì!
Mọi người đồng thời đảo quanh tại chỗ, trong lòng vô cùng sợ hãi.
"Vân Lưu!" Ngọc Hành tay cầm kiếm lên, nhìn cảnh tượng trước mắt. Hắn xuất thần suy nghĩ một lát, ngay sau đó ngưng thần hô lớn. Hắn rõ ràng Quý Lục ở cách hắn không xa, một lát lại không thấy bóng người, làm hắn cũng vô cùng kinh hãi!
"Thất gia!" Mọi người không biết chỗ huyền diệu của Bát Quái trận này, Quý Lục lại biết được cơ quan trong đó. Dưới chân nàng xoay tròn vài bước, ngón tay lay động, ở trong trận pháp mở ra một miệng cửa, chạy tới vài bước, nhào vào trong ngực Ngọc Thất.
Ngọc Hành lo lắng quá độ, gần như đồng thời nhìn thấy nàng, liền vươn đôi tay, tiếp được nàng.
Hai người gắt gao ôm nhau. Một lát sau, Ngọc Thất vuốt đầu tóc đã bị nước mưa làm ướt nhẹp trên mặt nàng ra, trong mắt đau lòng: "Ta đã tới muộn, nàng có bị thương không? Vì sao toàn thân đều ướt đẫm?"
"Ô ô ô, Nhị hoàng tử phái thích khách lại mời đạo sĩ, mưa sa gió giật tới đuổi giết ta, ta sắp bị thế trận này hù chết..." Quý Lục một phen nước mắt, một phen nước mũi, nhào vào trong ngực Ngọc Hành ô ô hậm hực lên án tại chỗ, bộ dáng uất ức thương tâm đến hoàn toàn không có hình tượng dũng mãnh "Lão nương muốn đại khai sát giới" vừa rồi.
Có người dung túng nuông chiều còn hiếu thắng đến chết, đó chính là ngốc!
Cằm Ngọc Hành cảm thụ được cái trán lạnh lẽo của nàng, lại thấy dung nhan vốn nên phấn mềm của nàng hiện giờ như sương như tuyết, trong lòng mềm thành một mảnh, giống như chính mình bị khinh thường bị vây đánh, đau đến bản thân cũng lo lắng, hận không thể hiện tại liền một kiếm đi thọc chết Nhị hoàng tử, lại vứt thi thể hắn ta nơi hoang dã, ngay cả phần mộ và bia đều không cho phép lập!