Tận dụng khoảng thời gian mà cát đá tung bay che mắt người, Quý Vân Lưu và Quý Vân Vi nắm được một tia tiên cơ, một đường chạy như điên tựa gió cuốn đi xuống sườn núi. Dưới tác dụng của đạo pháp, mưa rền gió dữ không ngừng nghỉ, đó chỉ là nhất thời, ra khỏi phạm vi đạo pháp, liền có thể thấy lại ánh mặt trời. Quý Vân Lưu biết rõ hiện tượng này, bởi vậy vẫn luôn chạy về phía đường lớn: "Tứ tỷ tỷ..." Tới khi sắp chết, khó được người này còn có thể nói chuyện ra tiếng!
"Lục tỷ nhi..." Quý Tứ cố gắng ổn định tâm thần nên không bị trận thế như vậy doạ ngất xỉu. Nhưng nàng cảm thấy chân chính mình đã mềm, lại tiếp tục như thế, nàng nhất định muốn liên lụy đến Quý Vân Lưu.
"Tứ tỷ tỷ, chúng ta phải dùng ra một ít bản lĩnh bảo mạng..."
"Cái gì..." Quý Tứ còn chưa hỏi xong liền nghe được Quý Vân Lưu bên cạnh giương cổ, miệng vỡ ra hô to: "Cứu mạng! Người tới cứu mạng... Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa!"
Âm thanh kia chấn động giật mình, vang dội inh tai, Quý Vân Vi ở một bên, lỗ tai đều muốn điếc rồi, tâm thần bị tiếng kêu kia làm càng ngốc ra. Nhưng tình huống hiện giờ, tiếng kêu "Cứu mạng" này thật là bản lĩnh bảo mạng duy nhất của bọn họ.
"Cứu mạng... Có thích khách... Cứu mạng!!!"
Tận cùng nguy nan, sống chết trước mắt, hai người bất chấp bất luận thanh danh lễ tiết nên có gì đó, trong miệng hô to, nhấc chân điên cuồng mà chạy, dưới chân chạy ra tốc độ chưa từng có xưa nay trong cuộc đời này.
Bên ngoài trận pháp, bầu trời sáng sủa, Mặt Trời sắp nghiêng về Tây, người trên đường cái thưa thớt, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng la cứu mạng.
"Sư phụ, có người đang kêu cứu mạng!" Lỗ tai của đạo đồng tiểu Mễ nhanh nhạy, lôi kéo quần áo của Tần vũ nhân, ngẩng đầu liền nói: "Thật sự có người, là giọng của cô nương!"
Tần vũ nhân đứng trên đường cái, liếc mắt một cái về rừng cây trong núi, kéo tay tiểu Mễ, rất giật mình: "Ồ? Lão phu chưa xuống núi ba năm, trong kinh thành thế mà có nhiều đạo nhân như vậy?"
Trong rừng rõ ràng có trận pháp, trận pháp này còn là Thiên Phong Ngân Vũ trận. Trận này chính là từ Trời, Đất, gió, mưa, Mặt Trời, Mặt Trăng, mây, tuyết, sương chín loại biến hoá mà đến, phụ trợ lẫn nhau. Nếu người có đạo pháp càng cao thâm mở ra trận này, một khi người hoặc động vật bị cuốn vào trong đó, liền phải mất mạng! Đạo nhân này sử dụng trận pháp như vậy tại nơi đây, thật là coi tính mạng như cỏ rác!
"Sư phụ!" Âm thanh càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng, tiểu Mễ lúc này thật sự khẳng định: "Xác thật có người kêu cứu mạng!"
"Được rồi, gặp gỡ chính là duyên phận, lão phu tới giúp đỡ bọn họ một phen." Tần vũ nhân buông tay tiểu Mễ, từ trong bao quần áo lấy la bàn ra, nhắm ngay trên núi bắt đầu chọn phương vị.
Tiểu Mễ thấy gia sư như thế, quả thực không cách nào nói nên lời. Ai có thể tin tưởng, một vị đạo nhân chọn phong thủy, vậy mà là một người mù đường chẳng phân biệt Đông Tây Nam Bắc trái phải!
Bọn họ một đường từ núi Tử Hà đi bộ xuống núi, dưới sự dẫn đường hào khí cao ngút của Tần vũ nhân, lộ trình mấy ngày ước chừng đã đi bảy ngày, lúc này mới tới kinh thành! Chuyện này nếu nói ra ngoài, liền sẽ bôi nhọ thanh danh trăm năm của núi Tử Hà!
"Ở phía trên!" Tần vũ nhân nắm được phương vị, nháy mắt từ bộ dáng mù đường mê mang khôi phục thành cao nhân tiên phong đạo cốt. Ông kéo tay tiểu Mễ chạy về hướng Đông trên núi, vừa đi vừa lôi giấy vàng ra đọc chú ngữ: "Nguyên thủy an trấn, phổ cáo vạn linh... Quy y đại đạo, nguyên hanh lợi trinh..."
Giấy vàng giống như ảo thuật từ trên tay Tần vũ nhân bay ra, vờn quanh phía trước. Tần vũ nhân không ngừng chạy, trong miệng tiếp tục niệm chú ngữ, chân dẫm thất tinh cương bộ đẩu, trên tay nhanh chóng tạo thủ quyết, dẫn đầu đi về trước.
Sư phụ đang làm pháp, tiểu Mễ không dám quấy rầy, nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh, chính mình cẩn thận tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh ở đằng trước. Bên cạnh đột nhiên có một bóng dáng chợt loé mà qua, giống như quỷ mị, không âm thanh không hơi thở. Đầu tóc của tiểu Mễ bị gió từ một cú nhảy mà qua này thổi tung bay lên. Hắn chỉ là một đứa nhỏ tám tuổi, chuyện không thể tưởng tượng được như thế làm cả người hắn đều run lên, ôm tay nải trên tay càng chặt. Hắn nhớ rõ đạo pháp này của sư phụ hắn là để trừ tà, không phải gọi hồn, ban ngày ban mặt sẽ không xuất hiện quỷ chứ!
Bóng dáng chợt loé mà qua này đúng là Cửu Nương. Trước đó, nàng thấy trời mưa này kỳ quái, lại thấy xe ngựa chạy như điên, biết tình huống có biến, liền trực tiếp ngừng bước chân, chạy đến nơi bên ngoài không có gió mưa. Sau khi thả một làn đạn pháo xin cứu viện giúp đỡ ở nơi trời cao lanh lảnh, lúc này nàng mới một đường tức tốc chạy đến cứu Quý Vân Lưu.
Thích khách vốn tưởng rằng Quý Lục và Quý Tứ đã là hai con chuột sa vào lu gạo, nào ngờ hai người còn có thể bỏ chạy mà xông ra. Vả lại, hành vi vừa chạy vừa thả đạo phù như vậy của Quý Lục còn giúp các nàng chạy ra một đoạn khá xa!
"Chạy nhanh bắt lấy các nàng cho ta! Không thể để các nàng rời khỏi trận pháp này!" Thích khách cầm đầu lập tức cảm thấy càng kéo dài tình huống càng sẽ có biến. Hắn hét lớn một tiếng, nhắm ngay Quý Lục ở phía trước, dùng sức đâm ra một kiếm.
Kiếm kia như sao băng, thế tới cực nhanh, kẹp gió mang mưa thổi quét mà đến. Nếu trúng một kiếm này, nhất định từ giữa lưng xuyên thủng đến trước ngực!
"Lục tỷ nhi!" Quý Tứ mắt thấy trường kiếm bay tới, không có bất luận tự hỏi gì, theo bản năng liền đẩy một cái, tính toán đẩy Quý Vân Lưu bên người chính mình ra, để nàng ấy thoát thân.
"Tứ tỷ tỷ cẩn thận!" Quý Lục cũng xuất phát từ bản năng, đẩy Quý Tứ về một bên, khiến nàng ấy rời xa phạm vi kiếm này.
Hai người dùng ra sức lực toàn thân đẩy đối phương ra.
Đầu kia, đông đảo thích khách sôi nổi học theo bộ dáng thích khách cầm đầu, đâm thanh kiếm bén nhọn trên tay về phía trước, nháy mắt, hơn mười thanh kiếm thuận gió mà đến!
Bản thân Quý Tứ cũng bị từng chuyện từng chuyện kinh tâm động phách doạ sợ đến mức chân đều mềm, cú đẩy lẫn nhau này, cuối cùng là nàng bị Quý Vân Lưu đẩy ra. Nàng lảo đảo một bước, không đứng thẳng được, dẫm lên bùn trượt chân, trực tiếp ngã trên mặt đất.
Đây không phải đất bằng mà là sườn dốc, một cú quăng ngã xuống này, có khả năng liền phải lăn xuống...
"Tứ tỷ tỷ!" Ngàn cân treo sợi tóc, Quý Vân Lưu tránh thoát một kiếm đâm tới kia, vươn tay kéo Quý Vân Vi trên mặt đất.
Nhưng mà, trường kiếm từ phía sau liên tiếp bay tới, một thanh lại một thanh, mỗi thanh đều hùng hổ, mang theo tiếng gió ào ào, toàn bộ bay đến, khiến người không cách nào trốn tránh!
Quý Tứ nhào vào trên mặt đất, không kịp duỗi tay nắm lấy tay Quý Lục vừa vươn ra, mắt thấy những thanh kiếm đó bay đến, theo bản năng lại lăn xuống vài lần. Một cú lăn này trực tiếp làm nàng thuận thế mà xuống, càng lăn càng nhanh, càng lăn tốc độ càng tăng, "Lục tỷ nhi!" Rất nhanh, Quý Vân Vi lăn thẳng từ trên núi xuống, sau mấy cái quay cuồng ngang dọc, cả người liền không thấy bóng dáng!
"Tứ..." Một cú lăn này của Quý Tứ, giống như một tiếng sấm to trong mưa gió, khiến tâm hồn Quý Lục vỡ nát. Tiếng gọi ầm ĩ của nàng chợt ngừng trong cổ họng, hốc mắt đỏ lên.
Nàng biết rõ hôm nay Quý Tứ sẽ có nguy hiểm, biết rõ hôm nay nàng ấy sẽ có vận đỏ lớn hơn khí đen. Nhưng tận mắt nhìn thấy người từ trước mắt chính mình lăn đi không còn bóng dáng, nàng vẫn không ngăn được sự tức giận từ đáy lòng.
Mưa càng dữ dội, gió càng lớn hơn. Bên trong mưa gió gào thét, Quý Vân Lưu không né không tránh, bắt lấy một kiếm mà thích khách đâm tới kia!
Trên tay nàng nhỏ máu đỏ tươi, vừa quay đầu tức giận trợn mắt nhìn thích khách theo sau mà đến: "Đ**! Tề Thiên Đại Thánh trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân! Lần này lão nương thật sự tức giận! Ta muốn đại khai sát giới!"