Nhìn nữ quyến Quý phủ dường như cũng muốn rời đi đầu bên kia, Nhị hoàng tử lại mở miệng phân phó: "Sai người đi đi, liền nói Trưởng công chúa có vật muốn ban thưởng cho Quý lục nương tử, bảo nàng ta lưu lại ở nơi này một chút. Các nữ quyến khác của Quý phủ trở về trước, truyền đạt thánh chỉ đến Quý phủ."
Người hầu không dám ngẩng đầu, không dám dò hỏi điều gì khác liền lên tiếng. Rồi sau đó, hắn lập tức đi tìm nha hoàn trong phủ Trưởng công chúa bẩm báo cho nữ quyến Quý phủ.
Trời xanh mây trắng, ánh nắng tươi sáng. Ngọc Lâm ngẩng đầu xem bầu trời xanh thẳm. Nửa ngày sau, hắn bình phục trái tim phiền muộn khó chịu đựng.
Hiện giờ, trời xui đất khiến làm Hoàng Thượng ban hôn cho hai người Ngọc Hành, thánh chỉ này đã được tuyên đọc từ miệng hắn. Từ xưa Hoàng Đế nhất ngôn cửu đỉnh, từ hôn là không có khả năng. Muốn trách liền phải trách Ngọc Hành người này quá giảo hoạt quá âm hiểm. Hắn ta còn nhỏ tuổi thế mà, thế mà diễn tuồng sinh động, lừa gạt hắn! Che hai mắt hắn!
Kế sách hiện nay, tạm thời không thể động đến Ngọc Hành. Chuyện trên núi Tử Hà mới xảy ra không lâu, nếu Ngọc Hành lại xảy ra chuyện không hay gì, chính mình khó thoát khỏi quan hệ. Như vậy liền phải không một sơ sót mà trừ bỏ Quý Lục có tướng vượng phu! Chuyện diệt trừ Quý Lục này, phải làm không một sơ sót, không dẫn lửa lên thân, còn phải khiến thần côn trên lầu các ra tay!
Nhị hoàng tử suy nghĩ cẩn thận trước sau, trong đầu một mảnh sáng trong. Hắn định chủ ý, trực tiếp đứng ở chỗ âm u dưới bóng cây, chờ đợi Trưởng công chúa ra khỏi lầu, liền trở lên tìm Sở đạo nhân.
Trưởng công chúa đứng trên lầu các, nhìn Ngọc Thất ở cách đó không xa đầu bên kia, nghĩ đến lời nói và ý quẻ lúc trước của Sở đạo nhân, thấp thấp đặt câu hỏi: "Tưởng mạo của thất ca nhi, thật sự không phù hợp với bát tự?"
Sau khi chư vị hoàng tử được sinh ra, Hoàng Đế đều sai người mang bát tự đến cho đạo sĩ Tử Hà Quan phê mệnh. Khi phê mệnh Ngọc Hành, Phong đạo nhân còn trên đời, được mệnh cách là "Cực quý tất sẽ gãy", bình luận lúc trước là, Ngọc Hành sống không quá năm nhược quán. Đúng là có lời bình luận như vậy, Hoàng Đế luôn luôn sủng ái nhi tử này, chỉ vì dù có nuông chiều hơn nữa, y cũng sống không quá hai mươi!
Hiện giờ mệnh cách này có biến, có thế Đế Vương, vậy mệnh số thì sao? Vị trí trữ quân của Thái Tử thì sao?
"Bẩm Trưởng công chúa," Sở đạo nhân nói: "Mệnh cách của Thất hoàng tử xác thực có biến, nhưng mặc dù có biến... Cũng không có khả năng lay động vị trí trữ quân của Thái Tử. Mây tía của y tuy có ý hộ thể, nhưng mây tía phải có trăng trợ giúp mới có thể sáng..."
"Ý của ngươi là..." Trường Hoa Trưởng công chúa lạnh lùng nhìn Sở đạo nhân: "Dù cho mệnh cách của thất ca nhi có biến, nhưng không có người tương trợ, hắn vẫn không thể thành Đế Vương?"
"Đúng vậy!" Sở đạo nhân nói năng rõ ràng: "Thái Tử điện hạ được trợ giúp đã lâu, mệnh cách của Thất điện hạ có biến chỉ là nhất thời, nếu không có người tương trợ, không thể lâu dài. Thất Tử điện hạ từ lâu đã là nghiệp lớn chính thống!"
Trưởng công chúa không nói một lời. Nàng nhìn ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ kia trời xuân quang đãng. Nàng liếc mắt nhìn mấy gã nhân sĩ linh tinh vây quanh người Ngọc Hành, lại nhìn Quý Lục được chỉ hôn. Sự trợ giúp từ thê tộc như vậy... Có thể nói là không dùng được.
Đúng rồi, Ngọc Hành muốn người không có người, muốn bạc không có bạc... Mà mệnh đều không phải chỉ có Trời định, Thái Tử và Cảnh Vương đã nắm phần lớn giang sơn trong triều. Vị trí trữ quân này, luân phiên tới lui, cũng chỉ là một trong hai người bọn họ!
Dần dần, ánh mắt của Trường Hoa Trưởng công chúa từ mê hoặc dần dần quy về kiên định.
Ngọc Hành không biết tình huống bên này trên lầu các, nhưng người mượn vận trong phủ Trưởng công chúa kia, không cho phép khinh thường, hắn không thể bỏ qua. Sau khi thấy Cảnh Vương thần sắc vội vàng mà theo đạo nhân rời đi, Ngọc Thất đi vài bước đến bên cạnh trưởng tử của Trưởng công chúa, sau khi trò chuyện vài câu, hắn ra vẻ lơ đãng hỏi: "Đổng học sĩ, nghe nói trong quý phủ có một đạo nhân, bói toán đoán mệnh đều không thua kém Tần vũ nhân núi Tử Hà. Không biết tại hạ có thể có vinh hạnh, được đạo nhân trong phủ bốc cho một quẻ hay không?"
Đổng học sĩ cười nói: "Không dối gạt Thất điện hạ, Sở đạo nhân này tính tình cổ quái, một mình ở tại lầu các. Nếu không được hắn mời, bất luận kẻ nào cũng không được đi lên, bình thường ta cũng không gặp được hắn. Chuyện thay Thất điện hạ bốc một quẻ này, hôm nay chỉ sợ không được."
Ngọc Hành gật đầu: "Thì ra là thế..."
Hắn đang nói, Ninh Thạch từ bên ngoài đi nhanh lại, hắn ta còn chưa mở miệng, Ngọc Thất liền biết hắn ta có chuyện quan trọng bẩm báo.
Hắn dời bước qua, Ninh Thạch quả nhiên thấp giọng bẩm báo với hắn tin tức chính mình tìm hiểu được: "Thất gia, Thiếu Chiêm Sự, Đại Học Sĩ cùng mấy vị quan liêu phủ Chiêm Sĩ ở trong một toà nhà tại ngõ nhỏ thành Bắc... Bên trong còn có rất nhiều sĩ tử nhà giàu vào kinh dự thi, tất cả đều tụ lại một chỗ..."
"Bọn họ tiến vào toà nhà bao lâu rồi?" Ngọc Hành nhíu mắt lại, lập tức liền biết lời này có ý gì. Khoa cử sắp tới, nhiều người như vậy vây quanh trong một toà nhà, khả năng lớn nhất chính là phủ Chiêm Sĩ nhận hối lộ, tiết lộ đề thi khoa cử!
Lần yểm hộ này Nhị hoàng tử làm đích xác rất tốt. Thừa dịp đại đa số mọi người tụ tập tại yến ngắm hoa ở phủ Trưởng công chúa, bên này đi đầu tuyên đọc thánh chỉ dẫn dắt tai mắt người khác, đầu kia lại đang bán đề thi, gom bạc!
"Khi tiểu Ôn lại đây bẩm báo, bọn họ mới vừa tiến vào cửa lớn toà nhà. Tiểu Ôn ra roi thúc ngựa tới đây, ước chừng chỉ một khắc!" Ninh Thạch giải thích toàn bộ đầu đuôi chi tiết: "Tiểu nhân đã chuẩn bị xong ngựa tốt, đợi ngoài phủ Trưởng công chúa..."
"Lập tức đi thông báo cho Đại Lý Tự, lại đi thông báo cho Hình Bộ Thị Lang, mang theo nhân mã hai bên, cùng ta đi một chuyến đến toà nhà kia. Chúng ta liền đi xem nhiều quan viên triều đình như vậy xúm lại ở bên nhau rốt cuộc là chuyện thế nào!" Ngọc Hành không dừng lại. Lúc này đây, hắn muốn bắt tại trận có nhân chứng vật chứng! Tiết lộ đề thi khoa cử, dù không cho Nhị hoàng tử một đòn trí mạng được, cũng phải cho Thái Tử một vết nhơ lớn!
Nói lời cáo từ với Đổng học sĩ, Ngọc Hành lập tức đi ra bên ngoài, vừa đi vừa suy nghĩ một chút, lại phân phó Ninh Thạch: "Tìm một nha hoàn đến bẩm báo với Quý lục nương tử một tiếng, nói ta có việc, trở về trước."
Ninh Thạch lãnh mệnh đi phân phó.
Quý Vân Lưu nâng thánh chỉ theo đám người Trần thị cũng đang đi ra ngoài. Vương thị kéo nữ nhi của chính mình, cười thành một đoá hoa khiên ngưu. Tuy rằng được Hoàng Đế ban hôn không phải nữ nhi ruột thịt nhà nàng, nhưng tứ tỷ nhi nhà mình và lục tỷ nhi có quan hệ tốt. Hiện giờ có Thất hoàng tử phi và Văn Thụy Huyện Chủ làm trợ giúp, việc hôn nhân của tứ tỷ nhi nhà mình cũng phải bị bà mối dẫm nát ngạch cửa!
Hiện tại, nàng chỉ muốn nhanh trở về Quý phủ, đi nhìn một cái sau khi tuyên đọc thánh chỉ trước mặt Hà thị, nàng ta là dạng biểu tình gì! Ngẫm lại chuyện này, trong lòng nàng liền tràn đầy sung sướng!
Đoàn người đi ra ngoài, một nha hoàn vội vàng mà đến: "Lục nương tử, xin đợi chút."
Nha hoàn một mặt thấp giọng giữ người lại, một mặt hành lễ, cung kính bẩm báo việc Trưởng công chúa có thưởng.
Văn Thụy Huyện Chủ cách các nàng không xa, thấy nha hoàn trong phủ nhà mình lại đây bẩm báo, bước nhanh đến, hỏi thăm một chút xem là chuyện gì.
Nghe được là mẫu thân nhà mình giữ người lại, nàng liền nhìn về phía Quý Vân Lưu nói: "Ta cũng muốn nói vài lời với ngươi. Hiện giờ, mẫu thân giữ ngươi lại, ngươi liền đợi ở chỗ này một lát, chờ chốc nữa ta liền sai người đưa ngươi về phủ là được."
Trần thị nhấp miệng, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói. Trưởng công chúa có phân phó, nàng cũng không thể mạnh mẽ dẫn người đi.
Quý Tứ vươn tay nắm lấy tay Quý Lục: "Một khi đã như vậy, ta liền cùng muội lưu lại đi."