Quý Vân Lưu và Ngọc Hành ở hai bên sườn trái phải của cầu, cúi đầu quỳ xuống phía trước, hai ngước liếc nhau một cái, trong mắt ánh sao rạng rỡ, hai trái tim như dòng nước chảy xiết qua ngàn núi vạn hang. Rồi hai người lại rũ mắt, tách mi, từng người che giấu ngọn lửa trong mắt kia.
Nhị hoàng tử sạch sẽ nhanh nhen mở thánh chỉ ra, giống như nắm ngọn cờ thắng lợi, thần thái sáng láng ở trên cầu tuyên đọc: "Có nghe lục nương tử Quý phủ Quý Vân Lưu lương thiện hiền thục, đoan trang hào phóng, phẩm mạo xuất chúng, trẫm và Hoàng Hậu nghe thấy cực kỳ hài lòng. Năm nay, Thất hoàng tử Ngọc Hành đã mười lăm, là lúc thích hợp đón dâu, chọn nữ hiền kết đôi. Gặp Quý Vân Lưu đợi nơi khuê các, cùng với Thất hoàng tử có thể nói là Trời Đất tạo nên. Vì tác thành chuyện tốt giai nhân, đặc biệt đính hôn Quý Vân Lưu cho Thất hoàng tử làm Vương phi, hôn kỳ định tại cuối năm Giáp Tuất tháng Mậu Dần... Khâm thử!"
Giọng nói Ngọc Lâm lanh lảnh, ăn nói rành mạch, mỗi một chữ, mỗi một câu làm mọi người nghe xong đều rõ ràng. Thánh chỉ như vậy vừa ra, giống như thiên lôi cuồn cuộn loé lên trên ngàn dặm trời quang! Oanh tạc đến mức khiến mọi người ở đây tất cả đều hồn bay phách tán! Đây là... tình huống gì! Lục nương tử Quý phủ Quý Vân Lưu kia là người hay quỷ, là yêu là ma, thần tiên phương nào?! Người chưa từng nghe thấy, chưa từng đồn qua, làm sao đã được Hoàng Thượng tứ hôn cho đương kim Thất hoàng tử! Vậy mà còn tại yến ngắm hoa, để đương kim Nhị hoàng tử tuyên đọc thánh chỉ?!
Mọi người quỳ trên mặt đất, choáng váng hoang mang, nghĩ không rõ.
Người tạ chỉ trước tự nhiên là Thất hoàng tử Ngọc Hành. Hắn cung kính quỳ gối trên mặt đất, buông tay, rũ đầu, cao giọng mở miệng: "Nhi thần Ngọc Hành tạ ơn."
Quý Vân Lưu quỳ bên phải vươn đôi tay định tiếp thánh chỉ, nhưng không thể ngẩng đầu: "Dân nữ Quý Vân Lưu, lãnh chỉ tạ ơn."
Nhị hoàng tử cuộn thánh chỉ lại, giương mắt vừa nhìn phản ứng của những người đằng trước, rất vừa lòng. Tay hắn vươn ra, đặt thánh chỉ đã khép lại vào bàn tay của Quý Vân Lưu, tiếp theo hơi đỡ hờ, nâng nàng dậy. Rồi sau đó, hắn đỡ bên trái, cũng nâng Thất hoàng tử lên.
Sau thời gian lãnh chỉ tạ ơn ngắn ngủi như vậy, mọi người đã xôn xao rồi đứng lên.
Nhị hoàng tử nhìn phía dưới, hơi mỉm cười. Hắn làm trò trước mặt mọi người, cách y phục, cầm lấy khủyu tay của Quý Vân Lưu liền nắm tay nàng mạnh mẽ ấn vào trong tay Ngọc Hành.
Ngọc Nhị cười đắc ý, Ngọc Nhị cười quỷ dị, Ngọc Nhị ha ha cười to: "Thánh chỉ đã tuyên đọc xong, hiện giờ, hai ngươi đã được phụ hoàng tứ hôn, ý tứ của nhị ca là duyên lành như thế, vô cùng khó có được, nhất định phải khiến cho mọi người ở đây chứng kiến, lúc này mới xin phụ hoàng để nhị ca ta tuyên đọc tại yến ngắm hoa. Như vậy tính ra, hai ngươi xem như người đã đính hôn, hai người các ngươi sau này nhất định phải hoà thuận, trăm năm hoà hợp đấy!"
Cảnh Vương tự mình nói xong, hướng về phía dưới cất giọng nói: "Hoàng Thượng có khẩu dụ, người ở đây nghe đọc thánh chỉ, làm chứng, tất phải thành tâm chúc phúc cho một đôi tân nhân này!"
Tất cả mọi người dưới cầu đều há hốc mồm ngốc ra!
Hoàng Đế tứ hôn, không qua phủ tuyên đọc cũng thôi. Tứ hôn giống như chơi tuồng, làm ầm ĩ khiến mọi người đều biết cũng không có gì. Nhưng bảo người ở đây làm chứng chúc phúc... Nói dễ nghe là giúp người đạt thành, nhưng đây cũng là dùng mọi người làm gông xiềng sờ sờ xích Thất hoàng tử lại, khiến y nhất định phải hoà thuận đối xử tử tế với Quý Lục, không được để nàng có một tia uất ức!
Đây rốt cuộc là Hoàng Đế tự mình rõ rành rành dụ chết nhi tử chính mình, hay là Nhị hoàng tử dụng tâm kín đáo? Quan hệ này... Thật là hỗn loạn mà!
Ngọc Hành thấy hành động bắt lấy tay người khác như vậy của Nhị hoàng tử, ánh mắt loé lên. Ngay sau đó, hắn không kiêng kỵ ngăn cách nam nữ, làm trò trước mọi người nắm lấy tay Quý Vân Lưu, rũ xuống. Tay hai người đan nhau trong tay áo, vô cùng phù hợp mà nắm lấy nhau.
Hắn nhìn nhị ca tốt của hắn, khẽ cười một tiếng: "Cảm ơn một hồi ý tốt của nhị ca, Ngọc Hành nhất định sẽ đối đãi với thê tử của ta thật tốt."
Mọi người còn không từ trong cục diện phức tạp tại đây phản ứng trở lại, bỗng nhiên thấy tay hai người đan xen nắm lấy nhau. Nhưng phía dưới không người nào dám mở miệng nói một câu: Như vậy là không hợp lễ nghĩa!
Hiện giờ, Cảnh Vương tay cầm thánh chỉ, tuyên đọc chính là ý chỉ của Hoàng Đế, đại biểu chính là Hoàng Đế tối cao của Đại Chiêu!
Giờ phút này, có thể nói là Hoàng Đế cho Thất hoàng tử và Quý lục nương tử nắm tay nhau trước mặt mọi người, bọn họ có thể nói cái gì? Dám nói cái gì?! Một khi muốn nói gì, một khi cười ra, tất cả đều muốn chém đầu!
Tạ Tam đứng dưới cầu, liếc nhìn xung quanh một cái, vừa muốn dẫn đầu chắp tay miệng phun lời chúc phúc, liền nghe Ninh thế tử ở một bên ngửa đầu chắp tay thi lễ nói: "Cung chúc Thất điện hạ và Quý lục nương tử hoà thuận, bách niên hảo hợp!"
Trong đám người không tiếng động, một tiếng chúc phúc này của Ninh Mộ Hoạ nổi bật mười phần. Có người liền một mực trông qua, có người không dám nhìn. Nhưng thanh âm như vậy vừa ra, mọi người tự nhiên sôi nổi chắp tay thi lễ hoặc hành lễ chúc phúc: "Cung chúc Thất điện hạ và Quý lục nương tử hoà thuận, bách niên hảo hợp!"
Cuối cùng, thanh âm tề tụ, mỗi người nói ba lần.
Nhị hoàng tử vô cùng vừa lòng biểu tình và bộ dáng lúc này của mọi người dưới cầu khi nghe được thánh chỉ. Hắn muốn chính là như vậy, liền phải khiến cho mọi người đều biết việc hôn sự này, liền phải khiến Ngọc Hành bị cười nhạo trước mặt mọi người: "Thất ca nhi, ngươi nhìn, việc hôn nhân này mọi người cùng vui, có phải hoàn toàn khác biệt hay không."
"Phải," Ngọc Hành cười càng thêm cao hứng: "Cảm giác được chúc phúc trước mặt mọi người, xác thực không giống thường."
Quý Vân Lưu bị Ngọc Thất nắm tay, một tay khác cầm thánh chỉ, cũng cười xinh đẹp hướng về Ngọc Lâm: "Đa tạ Cảnh Vương điện hạ giúp người đạt thành."
Nhị hoàng tử nhìn hai người, giữa chừng bừng tỉnh, kinh ngạc một chút, tươi cười sáng lạn ban đầu lập tức liền có chút miễn cưỡng. Giờ phút này, hắn thế mà có một tia ý niệm hai người xác thật rất hợp nhau, nhìn bộ dáng tươi cười như kim đồng ngọc nữ, hay người này... Giống như là... Lưỡng tình tương duyệt?
Trong ngực Ngọc Lâm mãnh liệt nhảy dựng, trên đầu một trận choáng váng đánh úp lại. Hắn "Phi" liên tục hai tiếng trong lòng, mới khiến tâm thần đứng vững. Nhất định là nhìn lầm rồi, nhất định là vì diện mạo của Quý Lục này quá mức xinh đẹp, mới khiến hắn bởi vậy mà sinh ra ảo giác Ngọc Hành vui mừng với đoạn hôn nhân này! Ngọc Hành người có lòng cao ngất như vậy, tính tình vô cùng thanh cao, làm sao sẽ lưỡng tình tương duyệt với thôn cô sơn dã như Quý Lục vậy?!
Thánh chỉ vừa đọc lên đã là sét đánh giữa trời quang, hành động này của Thất hoàng tử, không chút kiêng kỵ nắm chặt tay Quý Vân Lưu, mặt giãn ra nói tạ ơn trước mặt mọi người, thật sự đánh nát bao nhiêu trái tim đỏ rực đập bịch bịch của các tiểu nương tử si tình!
Tạ Tam cách bờ đưa mắt nhìn lại, vậy mà thấy giờ phút này, một nửa tiểu nương tử vừa độ tuổi đều che ngực sắc mặt trắng bệch, đứng ở nơi đó lung lay sắp đổ.
"Ai, nghiệt duyên, Thất gia thật là hủy người không biết mỏi mệt!" Hắn than nhẹ một tiếng, rất tiếc hận nói: "Sau này bàn chuyện cưới hỏi, cần phải tìm a nương ta nói chuyện thật cẩn thận!"
Đại lang Lưu gia bên cạnh lại không nhìn xa và "bà tám" như Tạ Phi Ngang, hắn nghe được lời này, khó hiểu nói: "Thế nào, huynh tìm a nương huynh nói chuyện gì? Chẳng lẽ, huynh cũng muốn tìm người như Quý lục nương tử vậy?"
"Ha! Lục nương tử kia như vậy có gì không tốt? Ngươi nhìn phẩm mạo kia của nàng, ngươi nhìn phần linh hoạt kia của nàng, trên đời mấy người có thể như nàng?" Tạ Tam trợn trắng mắt: "Nàng ấy là tiểu nương tử mà mấy đời ngươi đều không mơ tưởng được, ngươi liền nhanh ngậm miệng lại đi! Bớt đến lúc đó ngươi còn phải tự mình vả miệng, tự mình vả mặt!"