Tạ Phi Ngang một lòng đặt trên đề thi, đồ ăn cũng chưa xem. Hắn gắp mấy miếng thức ăn cùng với cơm liền nuốt xuống, sau khi nhai hai cái, "Phi" một tiếng nhổ ra toàn bộ: "Đây là thứ gì!" Quả thực so với những rau dại mua dưới chân núi Tử Hà lần trước còn khó ăn hơn gấp trăm lần!
"Phủ Quỳnh Vương này, hiện giờ đều gian nan thành bộ dáng như thế?" Tạ Tam dùng đũa khẩy rau xanh và đậu hủ trên bàn, vẻ mặt lo lắng: "Thất gia, ngài có nghe được tin tức gì chưa, đất phong sau này của ngài sẽ là nơi nào?" Đất phong này thật là liên quan đến chuyện lớn đời sống của một vị hoàng tử! Hắn biết tuy nói Trang gia là Trang Quốc công phủ tôn quý hạng nhất, nhưng rốt cuộc không gánh vác nổi đời sống việc làm người dân tại một vùng đất phong. Nếu giống như Lục hoàng tử, phong cho Ngọc Thất một nơi dân chúng lầm than, sau này Thất hoàng tử nhất định cũng phải vô cùng gian nan! Tất cả bạc đều dùng trợ cấp đất phong, nơi nào tới phiên ngôi vị Hoàng Đế?
"Còn chưa biết đất phong là nơi nào." Ngọc Thất không giấu giếm: "Có điều toà nhà ngự tứ thật ra không tệ, có lẽ đất phong kia cũng không quá kém." Một đời này, hắn mọi chuyện hài lòng, đất phong này nhất định sẽ không lại là nơi cát vàng như Mạc Bắc vậy. Dù thật sự vẫn là chỗ kia, hắn đời này cũng đã chuẩn bị phương án tiết kiệm nhất về việc làm nông sản tại nơi đó, sẽ không không có đầu mối giống như đời trước vậy.
Sau khi Tạ Phi Ngang nghe xong, lại hỏi một ít chuyện toà nhà. Hắn thấy Thất hoàng tử tràn đầy tin tưởng mới thoáng yên lòng, tùy tiện nhai hai ngụm cơm như cám bã khó thể nuốt xuống, tiếp tục ra sức viết đề thi.
Trăng sáng chậm rãi dâng lên tới đầu cành liễu. Ngọc Hành tiện tay cầm một trang sách lược Tạ Tam đã viết xem qua, lại buông xuống: "Phần này không được. Tuy từ ngữ trau chuốt hoa lệ, nhưng không phải dân sinh cụ thể. Ngươi đi lật tài liệu sách sử mà xem, viết lại một lần nữa, có rảnh liền xem văn chương trước kia mà Lý Dịch viết, học thuộc."
Tạ Tam vốn không tính toán tham gia kỳ thi hội năm nay. Có điều hiện giờ Thất hoàng tử yêu cầu hắn rất cao, tự mình giám sát, hắn ngược lại cũng không có gì bất mãn, tự mình lẩm nhẩm tên Lý Dịch một lần, gật đầu: "Được, ngày mai ta liền xem văn chương của Lý Hàn lâm."
Lời Ngọc Hành đều đã nói xong, liền đứng lên: "Ngươi liền ở chỗ này viết đi, mệt nhọc liền ra phía sau ngủ." Sau đó, chính mình mang theo bản vẽ toà nhà, rời khỏi thư phòng đi ra ngoài. Hắn phân phó Ninh Thạch chuẩn bị xe ngựa, thẳng đến hẻm Tây phía sau Quý phủ, mượn lực từ tay Ninh Thạch, dùng sức nhảy. Ngọc Thất đạp không vài bước liền nhảy lên đầu tường Quý phủ.
Vừa vặn lúc này, Trần thị đã rời khỏi Yêu Nguyệt Viện. Giờ phút này, Quý Vân Lưu đang ở trong sân tản bộ sau khi ăn xong. Nàng nghe thấy tiếng làm hiệu, liền đứng dưới tường tận mắt nhìn thấy Ngọc Hành giống như vượt nóc băng tường mà vào trong viện. Thất hoàng tử thấy người trong lòng đang ở trong viện, ngửa đầu xem chính mình, tư thế đạp gió tung bay kia làm càng thêm tiêu sái lỗi lạc. Lúc rơi xuống đất súyt nữa trẹo chân, nhưng hắn vẫn hơi hơi mỉm cười oai hùng phấn chấn như cũ. Thật sự là phong độ nhẹ nhàng, chọc người động lòng!
Cửu Nương thấy Ngọc Hành rơi xuống đất, cúi người hành lễ, chậm rãi từ bên người Quý Vân Lưu lui xuống.
"Nàng biết hôm nay ta sẽ đến?" Ngọc Hành tiến lên vài bước, nhìn kỹ sắc mặt của Quý Lục đã mấy ngày không gặp: "Tuy là tháng tư, ban đêm rốt cuộc có chút lạnh, cho người lấy một chiếc áo choàng tới..."
"Không cần đâu, ta không lạnh, Thất gia yên tâm." Quý Vân Lưu nhìn hắn, cười rất nhẹ nhàng: "Hôm nay, nhìn tâm tình Thất gia không tệ, cũng là có tướng vận may vào đầu."
"Sau khi cùng với nàng tâm ý tương thông, tâm tình ta mỗi này đều không tồi." Ngọc Thất nói lời thâm tình, tươi cười cũng thật sâu, nắm lấy tay nàng, nhìn xem bố cục trái phải trong viện này: "Ta còn chưa dạo xem vườn đằng trước nơi này của nàng, cùng nhau đi dạo đi."
Hai người nắm tay dạo bước trong vườn hoa nhỏ phía trước. Ngọc Hành đưa bản vẽ cho Quý Lục xem qua, nói bố trí toà nhà. Quý Vân Lưu nhìn xem, cảm thấy bố trí xác thực không tồi, đặc biệt suối nước nóng kia đưa vào chính viện, không cần ra cửa, ở trong phòng vừa đi liền đến, thật sự quá hợp tâm ý nàng!
Quý Vân Lưu nghiêng đầu xem Thất hoàng tử. Hô, thiếu niên lang, thì ra ngươi cũng là người trước y quan, sau lưng cầm thú!
Hai người nói chuyện trong chốc lát, Quý Vân Lưu nói rõ ràng chuyện Quý phủ phân gia, chính mình lại quá kế đến đại phòng cho hắn nghe.
Chuyện lớn như vậy, Quý phủ làm lặng yên không một tiếng động như thế, Quý Thượng Thư này cũng có vài phần năng lực.
Ngọc Thất lẳng lặng nghe xong, trong lòng thật ra xem trọng Quý Đức Chính vài phần. Hắn cầm tay Quý Vân Lưu, dừng lại giữa vườn hoa, nói: "Như thế, sau này đối với nàng và ta cũng là một phần trợ giúp. Quý Đức Chính là người có lòng." Rồi sau đó, hắn bỗng nhiên lại hỏi: "Mấy ngày trước, Cảnh Vương khiến Trưởng công chúa tặng một phần thiệp yến ngắm hoa cho ta. Ta nghe hạ nhân nói, dường như cũng tặng thiệp cho Quý phủ các nàng?"
"Đúng vậy, đưa đến." Quý Vân Lưu nói: "Hôm nay, mẫu thân cũng nhắc đến với ta. Người nói việc hôn nhân của ta và ngài, thánh chỉ đã sớm xong, cả hôn kỳ đều định ra rồi, mười tám tháng chín sang năm. Việc tuyên đọc này cũng chỉ trong mấy ngày nay thôi."
Ngọc Hành đối với thánh chỉ và hôn kỳ này có chút kinh ngạc. Trong đầu hắn suy nghĩ lại một lượt phương thức xử sự và tính tình toan tính của Nhị hoàng tử, bỗng nhiên liền hiểu rõ: "Thánh chỉ này định xong rồi lại không qua phủ tuyên đọc, nhất định là ý của nhị ca tốt kia của ta. Hắn ở trước mặt a cha ta, thủ pháp chó ghẻ lên cầu càng làm càng tinh vi. Lần này, hắn nhất định là nghĩ xong chủ ý, muốn tuyên đọc thánh chỉ ở trước mặt mọi người trong tiệc ngắm hoa."
"Khá tốt." Quý Lục đứng trước mặt hắn. Nàng nghe xong tính toán lần này của Nhị hoàng tử, liên tục gật đầu tán thưởng: "Yến ngắm hoa kia danh môn quý nữ đông đảo, không chừng thánh chỉ này vừa ra, ở trong mắt những quý nữ đó, ta chính là kẻ thắng lớn nhân sinh. Nhị hoàng tử trù tính mọi chuyện trong lòng như vậy, khá tốt, rất hợp tâm ý ta."
Mặt trăng trên trời, ánh sáng đổ xuống như lụa mỏng. Ngọc Hành nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong đôi mắt đào hoa của nàng, trong mắt xuất hiện tình ý dịu dàng: "Người thắng nhân sinh? Đúng vậy, ta cũng là người thắng lớn nhân sinh."
Trước kia, Thất hoàng tử thường ngày đã quen làm theo quy phạm, không ai sẽ cũng không ai dám pha trò nói chen vào lời hắn. Hiện giờ hắn kết bạn với Quý Vân Lưu, sau khi cùng với nàng hiểu nhau yêu nhau, da mặt hắn càng thêm rắn chắc. Nếu lại tiếp tục rắn chắc, cũng có thể đúc thành tường đồng vách sắt, bách độc bất xâm!
Có cơn gió ấm áp thổi nhẹ qua. Thất hoàng tử buông hai tay đan nhau của hai người, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng phủ lên môi đỏ của nàng.
..............
Mười hai tháng tư, thích hợp ra ngoài, thích hợp thăm bạn.
Hôm nay thời tiết ấm áp, cảnh xuân tươi đẹp. Tiểu nương tử các nhà mặc vào y phục mùa xuân mỏng nhẹ, ngồi xe ngựa đến phủ Trưởng công chúa tham gia yến ngắm hoa mùa xuân.
Quý Tứ và Quý Lục cũng ăn mặc chỉnh tề, trang điểm tươi đẹp, ngồi chung trên xe ngựa do A Tam đánh xe, một đường hướng về phủ Trưởng công chúa. Đi cùng bọn họ còn có đại phu nhân Trần thị và nhị phu nhân Vương thị.
Tam phu nhân và thất nương tử tự nhiên cũng muốn đi. Có điều, lão phu nhân thế nào cũng không chịu, tự mình tới Khuynh Vân Viện, ngồi xuống, hai mắt nhìn chằm chằm Quý Thất, không cho nàng ta đi đến yến ngắm hoa.
Thất nương tử hàm chứa nước mắt cắn răng, cũng không thể đánh hôn mê lão phu nhân giống như lần trước đã đánh ngất bà tử trông cửa. Nàng nhẫn nhịn, chỉ có thể quỳ trên mặt đất cầu lão phu nhân mềm lòng.
Lão phu nhân hạ quyết tâm không để nàng ta làm xấu mặt, như thế nào sẽ thay đổi. Bà chỉ dùng mắt lạnh lùng nhìn Quý Thất đang liều mạng mà khóc.