Hai người nói chuyện, Cửu Nương bưng điểm tâm đã bày biện tốt tiến vào. Nàng thấy Thất hoàng tử ôm cả người lục nương tử vào trong lòng, cúi đầu, mắt nhìn thẳng, đặt tốt điểm tâm ở một bên, liền lui ra ngoài.
Ngọc Hành nói xong lịch sử của Thái Tổ Đại Chiêu, ngẩng đầu thấy pudding vàng tươi trên bàn, nhíu mày một chút, chỉ vào pudding nói: "Hôm qua nàng còn đau thành như vậy, những món bánh lạnh này, nàng cũng không thể ăn nhiều."
Một nam nhân kiêu ngạo tuyệt đỉnh vì mình mà thận trọng đến mức này, ngay cả chuyện dì cả đến đều nhớ kỹ, còn có cái gì để nói? Gả đi! Cùng với hắn cử án tề mi* đi thôi!
*Cử án tề mi: vợ chồng đối xử với nhau tôn trọng như khách.
"Được," Khoé mắt Quý Vân Lưu cong cong, lộ ra ý cười, "Bánh này tuy giống với bánh lạnh, nhưng có chút khác biệt. Món này gọi là pudding, làm từ trứng gà và sữa bò. Có điều Thất gia yên tâm, lần sau ta nhất định nhớ rõ ăn ít một chút..." Nhìn điểm tâm trắng mềm mịn bên cạnh, hai mắt nàng lại sáng ngời, "Thất gia mang đến là điểm tâm gì?"
Ngọc Thất đi xuống giường, liền bưng mâm điểm tâm bước đến: "Đây là bánh tứ nạm ngọc đới, vốn là điểm tâm cống phẩm của tiền triều. Hiện giờ trong kinh thành, cũng chỉ có một nhà hậu nhân của ngự trù tiền triều còn làm điểm tâm này. Nàng ăn thử xem, có thích hay không."
Quý Lục vươn tay lấy một cái, cắn một ngụm, điểm tâm vào miệng, xác thật thơm ngọt ngon miệng còn không dính răng: "Quả nhiên là cống phẩm, rất thơm rất mềm còn không ngán!" Nàng thấy hắn đã đặt mâm lại trên bàn, tự mình ngồi trở về trên giường, đại khái cũng là ý tứ không cho chính mình ăn nhiều. Vì thế nàng cầm cái bánh mà mình đã cắn qua, một tay đưa tới bên miệng Ngọc Thất: "Thất gia đã thử qua chưa? Cũng nếm thử."
Có mỹ nhân dung nhan như hoa đào, cười như ánh dương mới lên.
Ánh mắt đen nhánh của Thất hoàng tử nhìn nàng, rồi đến gần bên tay nàng, há miệng ngậm toàn bộ bánh ngọc đới vào trong miệng, nhân tiện xẹt qua đầu ngón tay nàng. Hương vị bánh đào trơn mềm tiến vào trong cổ họng, chui vào trong lòng Ngọc Thất, rất ngọt.
Tay đứt ruột xót, có một dòng điện lưu chảy từ đầu ngón tay lan khắp toàn thân Quý Lục, thực sự ngứa ngáy. Nàng không phải người ngượng ngùng liền sẽ tự mình ngồi xổm ở góc tường đếm ngón tay, "Ôi" một tiếng, liền trực tiếp quay người nhào lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa đẩy ngã Ngọc Hành ở trên giường. Quý Lục đè nặng hắn, ánh mắt lấp lánh sáng ngời: "Thất gia, ngài phải phụ trách..."
"Phụ trách cái gì?"
"Dập lửa!"
Dứt lời, nàng liền nhắm ngay môi mỏng kia liền phủ lên!
Khắp phòng tràn đầy hương thơm, chàng có tình thiếp có ý, môi răng giao triền mãi đến khi Quý Vân Lưu cả kinh hoàn hồn, đẩy Ngọc Hành đã ở trên người nàng ra.
Một người nằm bên dưới, một người chống thân thể phủ bên trên, xiêm y không chỉnh tề, nhìn nhau.
Quý Vân Lưu: "..."
Ngọc Hành: "..."
Quý Vân Lưu hơi hơi chuyển đầu qua, cảm thấy mặt chính mình có chút nóng, giọng nói có chút ấm ách, tim đập có chút nhanh: "Thất gia, chuyện này, ta cảm thấy chúng ta còn phải chờ mấy năm..."
Đậu má thân thể vị thành niên!!!
Tê dại tâm lý tài xế già nha!!!
Ngọc Hành nhẹ nhàng kéo quần áo của nàng lên, lật người, nằm phía ngoài bên cạnh nàng. Hắn ngửa đầu ổn định hơi thở chính mình, giọng nói cũng khàn khàn lên tiếng: "Ừ, nàng cũng cần lớn thêm hai năm." Nữ tử trọng danh dự, sau này hắn cũng phải bận tâm thanh danh nàng nhiều một chút, trước khi thành thân không thể lại hành sự lỗ mãng.
Lời hàm súc như thế làm lục nương tử nghe hiểu.
Quý Vân Lưu: "..."
Mẹ nó... Có thể ném vẻ mặt bà dì già của ngươi hay không!
Thời gian yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng hít thở rất nhỏ.
Nam nữ yêu đương luôn sẽ si mê lẫn nhau. Hai người quy quy củ củ, an an tĩnh tĩnh nằm trong chốc lát, không tự giác lại vươn tay ra cầm lấy lẫn nhau. Rồi sau đó, hai người chậm rãi tới gần nhau, đầu và đầu đặt bên nhau... Lại một lát sau, Ngọc Hành đã vòng lấy eo nàng, ôm nàng. Quý Vân Lưu đã gối lên chỗ hốc vai hắn, khép hai mắt lại, ngủ rồi.
Tiếng gõ canh hai vừa qua, Ngọc Hành mở mắt ra, gãi nhẹ tay Quý Lục đang đặt trên ngực chính mình. Hắn cảm thấy nàng tiếp tục ngủ trên giường nhỏ như vậy sẽ bị cảm lạnh, vì thế duỗi chân xuống giường nhỏ, đạp lên bục gỗ, đứng dậy tự mình bế ngang Quý Vân Lưu lên. Quý Lục bị hành động này đánh thức. Nàng hơi mở mắt ra, thấy mặt Ngọc Hành, vươn tay vòng lấy cổ hắn, dúi đầu vào ngực hắn rồi nhắm mắt lại. Ngọc Hành thấy hành động tín nhiệm này của nàng, mặt mày giãn ra, cả trái tim mềm mại giống như ngâm mình trong suối nước nóng. Đợi khi thả người lên giường lớn, đường đường đương kim Thất hoàng tử Đại Chiêu giống như được ăn mật, hầu hạ Quý Lục cởi áo ngoài, đắp chăn. Loại chuyện mà bình thường do nha hoàn làm này, hắn cam tâm tình nguyện làm không hề có nửa điểm thần sắc ấm ức! Rồi sau đó, hắn lại cởi áo ngoài của chính mình, một bộ tự nhiên nằm vào, ôm lấy người trong lòng, cùng nhau ngủ!
Ngủ đến canh bốn, Thất hoàng tử lại lần nữa trèo tường ra khỏi Quý phủ, ngồi trên xe ngựa cũ trở về phủ Quỳnh Vương.
Học cái xấu dễ học cái tốt khó, chiêu trèo tường này, đường đường nhi tử thứ bảy của hoàng gia được Quốc Tử Giám dạy dỗ cũng chỉ cần hai ngày, liền thuần thục lưu loát, không cần tốn nhiều sức!
Ngày này, lúc lên đèn, đương kim Hoàng Đế cũng đi đến điện Khôn Hoà của Hoàng Hậu, đưa lời phê bát tự mà Nhị hoàng tử trình lên kia đến trước mặt Hoàng Hậu. Trang Hoàng Hậu lập tức liền biết: "Hôm nay, Hoàng Thượng hạ chỉ cho thất ca nhi, ban hôn cho nó và lục nương tử?"
"Đúng vậy," Hoàng Đế xoa tay Trang Hoàng Hậu, trấn an nói, "Như thế cũng tốt, để thất ca nhi làm Vương gia nhàn tản đi. Nhị ca nhi lòng ghen ghét hiếu thắng mạnh, Thái Tử không thành thục khéo đưa đẩy, sau này, không thiếu được cần nhị ca nhi dìu dắt một chút. Thất ca nhi lại là người tính tình thanh cao, nếu vào triều, sợ là ngày sau sẽ phải chịu khổ... Ai, vẫn là để nó chịu ít chút suy sụp, để nó ở kinh thành tùy ý sung sướng đi."
Hoàng Hậu tự nhiên không dám nói thêm cái gì, lên tiếng: "Lục nương tử Quý phủ kia lớn lên đáng yêu, tính tình hoạt bát, biết lễ nghĩa giữ lễ nghĩa, đúng là người không tệ. Chỉ là, trong nhà nàng ấy rối loạn chút, thần thiếp ưu tư chính là điểm này."
Hoàng Đế cười nói: "Không sao. Đợi sau khi bọn chúng thành thân, nàng coi chừng nhiều chút là được. Quan trọng là tính tình hai người có thể hợp nhau, thất ca nhi không phản đối, còn lại, chúng ta thay bọn chúng làm thoả đáng cũng không sao."
Đợi sáng sớm ngày thứ hai sau khi đi ra ngoài điện Khôn Hoà, Hoàng Đế vừa đi vừa phân phó thái giám một bên: "Ngươi đưa bát tự của Thất hoàng tử và lục nương tử đến núi Tử Hà, để Tần vũ nhân phê một lần. Ngươi cũng cầm lời bình hôm qua của Sở đạo nhân đưa đến đó, để Tần vũ nhân nhìn xem. Nếu có gì không ổn, khiến Cảnh Vương đưa thánh chỉ về lại cho trẫm!"
Thái giám lên tiếng liền đi tìm thị vệ xử lý việc này.
Quý Thượng Thư sau khi biết thánh chỉ, càng thêm tận hết sức lực trong việc tìm phủ đệ thay Thất hoàng tử. Nói như thế nào, toà nhà ngự tứ này về sau, đó là lục nha đầu nhà mình cũng đều có phần! Hoàng Thượng nói, về công về tư ông đều nên tìm toà nhà tốt nhất trong kinh thành thay Thất hoàng tử!
Sau khi Quý Thượng Thư hạ triều, tự mình đến Công Bộ hỏi thăm. Công Bộ Thượng Thư tự mình đến chào hỏi Quý Thượng Thư, lấy mấy toà nhà được lựa chọn ra hỏi ông để tham khảo: "Toà nhà có thể được lựa chọn trong kinh thành đều ở chỗ này, tuân theo ý tứ hoàn mỹ không tỳ vết, chúng ta cũng không chọn ra toà nhà xuất sắc như vậy. Mấy toà nhà này xem như mỗi nơi mỗi vẻ, dù sao Quý đại nhân cũng đã tới, không bằng chúng ta cùng nhau tham mưu chút?"