"Làm thiếp?" Lúc đầu Cửu Nương còn muốn nói cái gì, vừa nghe lời này, trực tiếp nhíu mày lại, "Ai nói với cô Thất hoàng tử sẽ để lục nương tử làm thiếp?"
"A?"
Cửu Nương thấy Hồng Xảo đã biết được việc này, ngược lại cũng có thể nhìn ra sự tín nhiệm của Quý Lục đối với nàng ấy. Nàng một phen ném bàn tay của Hồng Xảo đang nắm lấy tay chính mình, nằm xuống một lần nữa, nói với nàng ấy: "Thất hoàng tử và lục nương tử, nhiều nhất nửa tháng, Hoàng Thượng sẽ tự mình hạ chỉ tứ hôn. Thất hoàng tử tự nhiên là tam thư lục lễ, cưới hỏi lục nương tử chúng ta đàng hoàng, nơi nào nói đến chuyện làm thiếp. Lại nói nữa, Thất hoàng tử đường đường là một vị hoàng tử, đêm qua cũng không kiêng kỵ nguyệt sự của lục nương tử, tự mình đút dược, như thế nào sẽ đối đãi không tốt với cô nương chúng ta?"
"A? Hoàng Thượng tứ hôn!" Hồng Xảo nghe xong lời này, cả người đều hốt hoảng. Nàng suy nghĩ hồi lâu, tự mình phản ứng lại, "Thất hoàng tử và cô nương là tâm ý tương thông!" Nàng bụm mặt, ô ô khóc lên. Nàng khóc trong chốc lát, lại buông tay ra, ngây ngô mà cười... Thất hoàng tử là thiệt tình thật lòng đối tốt với cô nương nhà mình! Cô nương nhà mình từ hôn với Trương gia, lại có được Thất hoàng tử, đây là chuyện cực kỳ tốt! Nàng vừa khóc vừa cười, liền cũng quên hỏi vì sao Cửu Nương biết những việc này!
Cửu Nương nhắm hai mắt, cũng có thể nghe được thanh âm rối loạn lung tung của nàng ấy. Nàng lập tức không kiên nhẫn, xốc chăn đứng lên, mặc tốt quần áo liếc nhìn Hồng Xảo một cái. Nàng cảm thấy dáng vẻ này của nàng ấy cũng không đi làm việc được, liền lướt qua nàng ấy tự mình đi hầu hạ Quý Vân Lưu.
Thiếp canh đã lấy về, hôn ước đã giải trừ, ngày này Trần thị tự nhiên lập tức cho người chuẩn bị xe ngựa, ra phủ đi một chuyến đến phủ Ninh Bá. Tới phủ Ninh Bá rồi, nàng cũng không quanh co lòng vòng, nhắc tới ý tứ của lão phu nhân với tiểu Trần thị.
"Muội muội, chúng ta người một nhà không nói hai lời, việc hôn nhân này của Mộ ca nhi, nếu muội cảm thấy không tốt, chúng ta liền từ chối dứt khoát. Tuy ta thấy lục tỷ nhi là người không tồi, nhưng tuổi tác bày ra ở nơi đó, còn có tình huống của tam phòng muội cũng biết... Việc này, chỉ là lão phu nhân nóng đầu thuận miệng nói ra, ta cũng là phụng mệnh hành sự, việc hôn nhân này, nếu muội thật sự không thích, coi như tỷ tỷ chưa từng nói qua."
"Tỷ tỷ, việc hôn nhân của Mộ ca nhi vẫn luôn là một chuyện lớn mà trong lòng ta luôn nhớ tới." Khi tiểu Trần thị mới vừa nghe ý đồ đến cửa của tỷ tỷ nhà mình, vô cùng kinh ngạc. Sau đó, nàng lại nghe được tỷ ấy nói như vậy, ngược lại xoa tay Trần thị, "Lục nương tử kia, ta ăn ngay nói thật với tỷ tỷ, Mộ ca nhi ở bên ngoài gặp nhiều, tự mình rất có chủ kiến. Đừng nói ta, dù là cha của nó, đều không cưỡng ép được nó. Ta đây, trên việc hôn nhân của nó, ta cũng... Ai, ta cũng không có cầu mong gì, chỉ cầu nó tìm được cô nương đàng hoàng đứng đắn thành gia là được rồi!"
"Con cháu đều có phúc của con cháu, liền tùy duyên đi." Trần thị cũng biết mấy năm nay, muội muội nhà mình bị vị đích trưởng tử này mài đến không biết giận. Vả lại, phủ Ninh Bá vốn cũng xem như xuất thân nhà nghèo, đối với việc dòng tộc nhà thê tử có trợ lực hay không ngược lại không chú ý như những nhà huân quý khác, "Nếu muội cảm thấy lục tỷ nhi không tệ, không bằng chúng ta sắp xếp một ngày, để hai đứa nhỏ gặp một lần, có lẽ hai người cũng có nhãn duyên."
"Được, tỷ tỷ nói không phải không có lý." Tiểu Trần thị nói, "Chuyện này, ta đi hỏi ý tứ của Mộ ca nhi một chút."
Trần thị tự nhiên nói, hiển nhiên, hiển nhiên.
Tiểu Trần thị cũng là vì việc hôn nhân của nhi tử mà rầu thúi ruột. Đợi Trần thị vừa đi, chờ Ninh Mộ Hoạ trở về trong phủ, nàng liền tự mình đi đến viện của hắn.
Giờ phút này Ninh Mộ Hoạ đang luyện kiếm. Một thân trang phục luyện công màu lam nhạt, ở trong sân luyện kiếm đến xuất thần nhập hoá. Tiểu Trần thị nhìn nhi tử ưu tú xuất sắc như vậy, thở dài. Rồi nàng đi đến phòng khách phía Đông, lẳng lặng chờ hắn.
Ninh Mộ Hoạ luyện xong một bộ kiếm pháp, hít thở bình ổn trong chốc lát, cũng không tắm gội liền vào phòng khách phía Đông, nói lời chào hỏi: "A nương tìm nhi tử có chuyện gì sao?"
"Mộ ca nhi, qua một tháng nữa, muội muội con cũng phải lấy chồng." Tiểu Trần thị cũng biết nhi tử này không thích quanh co lòng vòng, nàng liền nói thẳng: "Cả muội muội con đều phải lấy chồng, việc hôn nhân của con, con tính toán như thế nào?"
Ninh Mộ Hoạ không kiêng dè nói: "A nương, nhi tử từng nói với người, con không tính toán lưu lại trong kinh thành. Bởi vậy việc hôn nhân này, nhi tử cũng không tính toán cưới quý nữ trong kinh. Cô nương nhi tử muốn cưới, phải cùng nhi tử đi đến các nơi, nhìn trời đất núi sông."
"Con đó, tính tình liền giống như cha con." Sau khi tiểu Trần thị than một tiếng, lại đem lời nói rõ ràng, "Ta liền ăn ngay nói thật với con. Hôm nay, cô mẫu con tới tìm ta, nói Quý lão phu nhân cố ý kết đôi lục nương tử với con. Không biết việc hôn nhân này, con cảm thấy thế nào? Lục nương tử đã từ hôn với Trương gia, việc hôn nhân này, cũng không trách lục nương tử được. Nàng ấy cũng là người đáng yêu, ta thật ra có ấn tượng không tệ. Chỉ là nếu muốn đính hôn, con còn phải chờ hơn một năm mới có thể cưới người vào cửa."
"Lục nương tử Quý phủ?" Ninh Mộ Hoạ cười lên, Quý lão phu nhân kia vậy mà thật sự có ý tứ này, mệt bà ấy nghĩ ra được, "Chuyện này mẫu thân trả lời như thế nào?"
"Ta còn có thể trả lời như thế nào, còn không phải nói là toàn bộ phải xem ý tứ của con?" Tiểu Trần thị oán trách nói: "Con không hài lòng người này, không hài lòng người kia, con nói con muốn cưới người có thể cùng con đi khắp nơi, vậy con thật ra cưới một người cho ta xem đi."
Ninh Mộ Hoạ cúi người thật sâu, cười nói: "A nương đừng vội, việc hôn nhân này của nhi tử liền tùy duyên đi."
Tiểu Trần thị nhìn hắn nói: "Lục tỷ nhi kia con thật sự không thích? Ta xem nàng ở thôn trang vẫn có thể yên ổn hai năm, lại không phải người nũng nịu, cùng con chắp kiếm giang hồ, cũng không phải không thể. Cũng may mắn, nàng ở thôn trang hai năm, không có thô tục như người nhà nông vậy. Cô mẫu con nói, nếu con cảm thấy còn được, cũng có thể tìm ngày, hai người gặp mặt một lần." Thấy nhi tử nhà mình vẫn luôn cười, nàng đứng lên, "Ai ai ai, ta cũng mặc kệ con, tất cả tùy con đi, ta thật là... Một chút cũng không làm gì được con!"
"A nương, nếu người cảm thấy lục nương tử không tồi, có thể tìm ngày, nhi tử và nàng ấy gặp nhau một lần. Việc này, nhi tử không phản đối." Tiểu Trần thị đang chuẩn bị ra khỏi viện, bỗng nhiên nghe được lời của Ninh Mộ Hoạ.
"Mộ ca nhi, con, con thật sự..." Tiểu Trần thị xoay chuyển ánh mắt, lòng lập tức tràn đầy chờ mong cười rộ lên, "Muội muội con qua tháng liền lấy chồng. Qua một đoạn thời gian, ta để cô mẫu con dẫn người vào phủ ở mấy ngày, con xem thế nào?"
"Đều theo ý mẫu thân." Ninh Mộ Hoạ thi lễ.
"Tốt, tốt, tốt, liền định như vậy rồi." Tiểu Trần thị tươi cười rời đi.
Ninh Mộ Hoạ quay đầu nhìn bụi trúc tươi tốt trong đình viện, nghĩ đến những lời "Về sau ra cửa đều phải đem theo điểm tâm ngon" nghe được ở Quý phủ ngày đó, cười cười, sai người chuẩn bị nước tắm gội.
Chuyện Quý Thất bị cấm túc làm tam phu nhân Hà thị nghĩ toạc da đầu cũng nghĩ không ra biện pháp gì.
Vương ma ma nâng cái rương đựng bạc tháng của Quý Lục, đi vài bước đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "Tam phu nhân, bạc tháng của lục cô nương toàn bộ đều ở chỗ này."
"Tổng cộng là bao nhiêu bạc?" Tam phu nhân không thèm để ý hỏi.