Lục hoàng tử vẫn còn đang nói: "Hiện giờ, trên tay ta muốn quyền không có quyền, muốn bạc không có bạc, không nói gạt đệ, thất ca nhi, có đôi khi, lục ca ta đều muốn vào cung trộm đề thi hội, cầm đi bán!"
"Đề thi hội..." Một lời đánh thức người trong mộng, Ngọc Hành lẩm bẩm một tiếng, rộng mở thông suốt. Năm nay chính là do đại thần Nội Các Tô Kỷ Hi ra đề thi! Thì ra chính mình không dùng đề thi hội đào hố cho Thái Tử, Thái Tử vẫn là tự mình tìm đường chết! Trong lòng Ngọc Hành cười lạnh lùng. Lúc này đây, hắn như thế nào sẽ bỏ qua cơ hội như thế!
Lục hoàng tử đi một đường liền nói một đường, mang theo Thất hoàng tử đến nhà kho. Trong nhà kho có rất nhiều đặc sản Bắc Địa, còn có rất nhiều gỗ hồng tùng, gỗ bạch lạp...
Ngọc Thất cũng không khách khí. Vốn dĩ chính mình là dùng bạc của mình mua, vào nhà kho liền chọn đồ vật mà mình muốn, chọn rất nhiều, cho Ninh Thạch bao tốt, chia thành từng bao.
Ngọc Quỳnh nhìn Ngọc Thất chọn đều là quả phỉ, hạt thông, hồ đào, các loại hàng khô linh tinh, cười nói: "Thì ra thất ca nhi thích ăn những đồ ăn vặt này?"
Ánh mắt Ngọc Thất chậm rãi nâng lên, khoé miệng cong cong cười cười, không trả lời. Mấy thứ này, hắn tự nhiên không thích ăn. Chẳng qua đêm nay lần đầu tới cửa, cũng không thể hai tay trống trơn đi gặp người nọ. Nhét ba ngàn lượng ngân phiếu cho Lục hoàng tử, hắn mang theo Ninh Thạch ra khỏi phủ Quỳnh Vương. Lúc gần đi, hắn lại nói với Lục hoàng tử một câu: "Phiền toái lục ca buổi tối giữ cửa lại cho ta."
Ngọc Quỳnh chỉ xem như Ngọc Thất muốn đi đến nơi thanh lâu pháo hoa đó, xua xua tay: "Đi đi, đi đi! Lục ca nhất định bảo người gác cổng che lấp tốt cho đệ! Qua hai tháng nữa đệ liền có phủ đệ, đến lúc đó, để mẫu thân đệ nâng hai người đàng hoàng vào cửa cho đệ. Những quan kỹ đó tuy tuyệt diệu, nhưng quá tốn bạc, ai..." Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của chính mình, Lục hoàng tử lại một phen nước mắt chua xót. Nhớ trước đây, hắn còn chưa được ban phủ đệ, còn chưa dọn ra khỏi hoàng cung, cũng thường xuyên lấy cớ ở tại phủ của Ngũ hoàng tử như vậy, đi lên thuyền hoa nghe khúc ngắm mỹ nhân!
Lo lắng đệ đệ nhà mình bị những quan kỹ đó lừa gạt, Lục hoàng tử lấy thân phận người từng trải nói tiếp: "Thất đệ, đạo ở chung giữa nam nữ này, vĩnh viễn là da mặt dày chiếm thế thượng phong. Đệ thấy những kỹ nữ đó, cũng không thể thẹn thùng, nữ nhân đều là người nghĩ một đằng nói một nẻo. Một phương chủ động này, cũng không thể đặt trên tay nữ tử!"
Ngọc Thất lẩm bẩm "Da mặt dày chiếm thượng phong", ánh mắt giật giật. Mặt Quý Lục... Xác thực đủ dày. Thì ra, da mặt chính mình hẳn là càng dày một ít...
Ninh Thạch tự mình đánh xe ngựa rách nát của phủ Quỳnh Vương, một đường đi chậm dưới ánh trăng. Rồi sau đó, hắn lặng yên không một tiếng động ngừng ở trong ngõ nhỏ góc phía Tây của Quý phủ.
Đứng ở ngõ nhỏ, Ninh Thạch hướng về trong viện làm giả vài tiếng mèo kêu. Tiếng giả này ra dáng ra hình, người bình thường nghe không hiểu, nhưng những người cùng làm thị vệ tự nhiên có thể nghe ra.
Cửu Nương vừa nghe âm thanh này, phản ứng đầu tiên chính là không tin. Chỉ chốc lát sau, nàng lại nghe được tiếng thứ hai. Nàng liền vào thượng phòng, chính miệng nói muốn gác đêm thay Hồng Xảo.
Hồng Xảo không đáp ứng. Cô nương nhà mình đau thành như vậy, cả mồ hôi lạnh đều thấm ra, nàng nơi nào yên tâm được!
Cửu Nương nói với nàng ấy vài câu, vừa định một chưởng đánh ngất nàng ấy cho xong, liền nghe được giọng nói mỏng manh của Quý Vân Lưu ở trên giường: "Hồng Xảo, ngươi nghỉ ngơi trước đi, cho người trong sân đều đi nghỉ, để ta an tĩnh một chút."
Hồng Xảo lui xuống, Cửu Nương cũng không che giấu, tiến lên nhỏ giọng nói: "Cô nương, Thất điện hạ tới."
"Ừm." Quý Vân Lưu lên tiếng, lại khép mắt lại, như ngủ mà không ngủ: "Ngươi đi nói cho ngài ấy, hôm nay thân thể ta không khoẻ."
Cửu Nương ra khỏi phòng, đứng ở trong viện giả tiếng.
Nàng mới vừa giả tiếng xong, Thất hoàng tử đã một chân đạp lên đôi tay Ninh Thạch, mượn lực nhảy lên, trực tiếp nhảy lên tường phía Tây của Quý phủ. Rồi hắn lại một cái nhún người đạp tường nhảy vài bước, tường cao một trượng ba thước bị hắn vững vàng nhảy vào.
Bóng cây rậm rạp, đốm trăng in lên đất, Ngọc Thất một thân hắc y, giống như ăn trộm nhảy vào tường, lại giống như kẻ vương giả nắm lấy thiên hạ mà đứng trong đình viện: "Lục nương tử nhà ngươi làm sao vậy?"
Cửu Nương quỳ một gối xuống, nhẹ giọng đáp: "Thân thể của lục cô nương không khoẻ."
Ngọc Thất từng bước lớn đi vào phòng. Hắn từ phòng ngoài vén rèm tiến vào trong phòng ngủ, liền thấy Quý Vân Lưu vẻ mặt tái nhợt nhíu mày cuộn người trong chăn.
"Làm sao vậy?" Hắn ném đồ vật trong tay xuống, vài bước liền đến trước giường, cẩn thận dò tay lên trán nàng, liền sờ đến một tay mồ hôi lạnh: "Nơi nào đau? Có truyền thái y hay không?"
Quý Vân Lưu chậm rãi mở mắt ra, thấy hắn, nhẹ nhàng "A" một tiếng: "Thất gia..."
"Nàng đau nơi nào, đều đau thành như vậy..." Từng tiếng của Ngọc Thất đều mang lửa giận: "Thái y đâu, đều chết cả sao? Quý phủ ngay cả thái y đều không mời được?"
"Đã mời đại phu, qua chốc lát thì tốt rồi." Quý Vân Lưu nắm lấy bàn tay đang đặt trên trán chính mình của hắn, ngay cả nói chuyện đều cảm thấy phí sức: "Thất gia suốt đêm tìm ta có chuyện gì?"
Ngọc Hành vẫn là để ý nàng vì sao đau đớn khó nhịn như vậy, hắn ngồi ở đầu giường, hỏi lại: "Nàng đây là chứng bệnh gì? Đại phu nói như thế nào? Vì sao có thể đau thành như vậy?"
"Không có việc gì." Quý Lục nói: "Chu kỳ sinh lý tuần hoàn của cô nương, mỗi tháng luôn muốn tới một lần như vậy, qua hai ngày thì tốt rồi."
Ban đầu Ngọc Thất còn không hiểu cái gì kêu là "Chu kỳ sinh lý", sau khi nghe câu "Mỗi tháng luôn tới một lần" kia, nháy mắt đã hiểu: "Quý thủy của nàng tới?"
Quý Vân Lưu nâng mắt lên, xem hắn nói hai chữ "Quý thủy" kia, mặt không đỏ hơi không hụt. Nàng nhìn chăm chú vào Thất hoàng tử, rất kinh ngạc cảm thán: "Thất gia, ngài giống như hiểu rất sâu chuyện này nhỉ..."
Ngọc Thất lập tức xoa yết hầu làm bộ ho khan hai tiếng. Mới vừa rồi, hắn đáp quá nhanh. Hắn mới không nói cho nàng, bởi vì hắn nghĩ đến sau khi đại hôn làm việc phu thê, mấy ngày trước, hắn liền cố ý lật xem mấy quyển sách tìm đọc việc trên người nữ tử.
"Trên y thư có ghi lại, ta thoáng hiểu biết thôi." Mặc dù trong lòng Thất hoàng tử đều xấu hổ đến tận chân trời, lỗ tai nóng đến độ có thể nấu trứng gà, giọng nói lại còn có thể bình tĩnh như thế.
Hắn đang nói, Cửu Nương ở bên ngoài xin chỉ thị: "Cô nương, nên uống dược."
"Tiến vào." Ngọc Hành cảm thấy Cửu Nương lúc này tới thật sự quá trùng hợp! Quá tốt! Nàng ấy lại không tới, mặt hắn đều sắp không chống nổi nữa!
Cửu Nương vào phòng, mắt nhìn thẳng, đặt khay lên bàn, bưng dược đến trước giường, liền thấy Thất hoàng tử vươn tay tới, nhận lấy chén: "Đưa cho ta, ngươi đi xuống đi." Trong lòng nàng hung hăng kinh ngạc một phen, trên mặt bất động thanh sắc lui xuống.
Quý Vân Lưu được Ngọc Hành đỡ dậy, dựa trên gối nhỏ. Nàng ngẩng đầu, chớp hai mắt, xem bộ dáng hắn nghiêm túc thổi dược lại tính toán tự mình đút dược cho nàng, nàng nhẹ giọng hỏi ra nghi vấn giống với trong lòng Cửu Nương: "Thất gia, không phải nói nguyệt sự của nữ tử là vật dơ bẩn, nam tử bình thường đều sẽ không tới gần sao?"
Ngọc Hành đưa thìa đến bên miệng tái nhợt của nàng, nhìn nàng, cười khẽ một tiếng: "Lời của người ngu xuẩn, nơi nào có thể tin. Nếu đây là vật dơ bẩn, vì sao trên người mỗi nử tử đều có? Trong "Tố Vấn" ghi lại, nữ tử hai mươi bảy mà có kinh nguyệt, lấy nguyệt sự làm thời điểm, có thể có con. Nguyệt sự này là chuyện lớn sinh con, chúng ta đều là từ trong bụng a nương sinh ra. Nếu dơ bẩn, người trong thiên hạ chẳng phải đều là người dơ bẩn?"