Hắn mới mười bảy, năm đầu tiên được đến thuộc địa này, vậy mà liền phải trợ cấp mười vạn lượng bạc vào đó. Chuyện này thật sự chọc Lục hoàng tử nóng nảy, khắp nơi tìm người bán ra hàng hoá từ Bắc Địa tới.
"Được, lục ca có chỗ khó xử, áo lông chồn này bao nhiêu bạc lục ca mở miệng là được, đến lúc đó ta cho người đưa qua." Thất hoàng tử lại sảng khoái một lần liền đáp ứng.
"Tốt tốt tốt, không hổ là huynh đệ tốt!" Lục hoàng tử vô cùng cao hứng: "Đệ cứ yên tâm! Lục ca tuyệt đối chọn chiếc tốt nhất cho đệ!"
Hôm nay Trang Thiếu Dung đã đến từ sớm. Hắn thân là thư đồng của Thất hoàng tử, văn thải không tốt, chân cẳng không linh hoạt, ngay cả xem mặt đoán ý cũng hoàn toàn không được. Hắn thấy Ngọc Hành tiến vào, nghĩ đến hôm qua, huynh ấy tự mình tới cửa hỏi khẩu cung, nhất định đã biết toàn bộ những chuyện đó của tỷ tỷ hắn, liền cảm thấy chính mình không có mặt mũi đi gặp huynh ấy. Giờ phút này hắn thấy Lục hoàng tử đi rồi, mới chậm chạp từng bước, một bước lại rề rà một chút, mãi đến khi đến bên cạnh Ngọc Thất, kêu một tiếng cực kỳ nhỏ: "Thất ca."
Ngọc Hành nhìn hắn một cái, "Ừm" một tiếng, cho hắn ngồi.
Trang Lục vừa định há mồm, bên kia phu tử đã tới. Vì thế, hắn lại ngậm miệng, ngồi ngay ngắn, nghe phu tử giảng bài giải thích nghi vấn.
Giờ học kết thúc, phu tử lưu lại mệnh đề "Trách nhiệm làm quan", để học sinh trở về tự mình viết một phần sách lược, bảy ngày sau trình lên xem xét sửa chữa.
Nghe được bốn chữ "Trách nhiệm làm quan" này, Ngọc Hành bỗng nhiên liền nghĩ đến đề kỳ thi hội. Những đề thi đó, hắn đã từng cẩn thận viết lại toàn bộ, học thuộc lòng! Ngọc Hành liếc nhìn Trang Thiếu Dung ngây thơ hồn nhiên một cái, lại chuyển ánh mắt đi. Trang tiểu Lục người có can đảm nhưng lại ngây ngốc như vậy, dù nói đề thi cho hắn biết, chỉ sợ cũng không thi đậu. Để Tạ Phi Ngang đi thi kỳ thi hội năm nay? Chỉ là, dù cho hắn ta đề danh bảng vàng... Lại có thể làm sao?
Ánh mắt của Ngọc Hành giật giật, nhìn Trang Thiếu Dung đang thu dọn sách vở bên cạnh, lông mi thật dài bao trùm xuống, che đậy ngọn lửa toát ra trong mắt. Phải rồi, một đời này sống lại biết trước mọi việc, cần làm cho người trong thiên hạ đều được hưởng lợi mới tốt. Hơn nữa, làm cho Thái Tử điện hạ trên lưng mang tội danh "Tiết lộ đề thi hội" này mới càng tốt hơn!
Ngọc Hành ra khỏi Thái học đường, liền thấy Trương Nguyên Hủ ở cách đó không xa hành lễ với mình. Hắn xem bộ dáng hắn ta, rõ ràng là có chuyện muốn nói.
Đã nhiều ngày, Trương nhị lang đều là tâm thần không yên. Khi hắn nghe nói Quý phủ thật sự tố cáo chuyện này đến Đại Lý Tự, nóng nảy hoảng sợ, vội vàng đi tìm Nhị hoàng tử. Chỉ là, mỗi lần hắn đưa thiệp đến phủ Cảnh Vương đều không có đáp lại, trực tiếp tới cửa còn bị người gác cổng mời ra. Hôm qua, hắn lại nghe nói phụ thân hắn bị Đại Lý Tự cưỡng chế nghỉ tắm gội, chính là vì không cho phụ thân hắn có lòng riêng mà xử lý việc này. Rồi khi hắn nghe được Thất hoàng tử phụng khẩu dụ của Hoàng Thượng, cùng nhau thẩm tra vụ án của chính mình, cả người hắn đều ngây dại ra! Hắn tuyệt đối không thể để chuyện này lan rộng ra! Lúc này mới có chuyện hắn chặn ở học đường của Thất hoàng tử.
Ánh mắt Ngọc Hành nhàn nhạt, liếc mắt nhìn Trương nhị lang một cái, bước chân bên dưới không ngừng, mang theo Trang Thiếu Dung đi về phía nhà ăn.
Tạ Phi Ngang và Trương Nguyên Hủ là nhi lang nhà quan thi vào Quốc Tử Giám, tự nhiên ở cùng một học đường nghe truyền thụ. Hắn thấy Thất hoàng tử, đi vài bước đến, theo ở phía sau: "Thất gia! Cùng nhau dùng cơm trưa chứ?"
"Ừm," Ngọc Thất lên tiếng: "Cùng đi đi."
Trương Nguyên Hủ thấy Thất hoàng tử cứ như vậy muốn rời đi, liền nhấc vạt áo vội vàng đuổi tới trước mặt đoàn người, hành lễ lần nữa: "Thất điện hạ..."
"Trương nhị lang, ngươi có chuyện gì?" Trang Thiếu Dung không thể thấy nhất chính là kẻ ngụy quân tử này: "Chó ngoan không cản đường!"
Trương Nhị lang có việc muốn nhờ, chỉ xem như không nghe thấy chuyện Trang Lục so sánh chính mình với chó: "Thất điện hạ, tại hạ có lời muốn nói với ngài... Có thể mượn bước nói chuyện với điện hạ hay không?"
Ngọc Hành nhìn Trương Nguyên Hủ, ánh mắt thanh đạm. Rồi sau đó, khoé miệng hắn hiện lên một tia cười lạnh, bước chân xê dịch, dịch về hướng đường đến nhà ăn, cũng không rời khỏi Tạ Tam và Trang Lục bên cạnh, chắp tay sau lưng nhìn hắn ta nói: "Trương nhị thiếu gia có chuyện gì? Nói thẳng đi."
Trương Nguyên Hủ nhìn Trang Thiếu Dung sắc mặt không lành, lại nhìn Tạ Phi Ngang ý cười ngâm ngâm một bên, cuối cùng lại trộm liếc mắt nhìn Ngọc Hành một cái, rũ đầu xuống: "Thất điện hạ, chuyện này..." Lời này của hắn, sao có thể để Trang Lục và Tạ Tam nghe được... Thất hoàng tử vì sao tín nhiệm hai người như vậy?
Trang Lục tức giận, cũng không kiên nhẫn: "Trương Nguyên Hủ, có chuyện ngươi liền nói cho ta xem, ngươi kẻ tiểu nhân đê tiện này, lại muốn nói cái gì đây!"
"Trương nhị lang không nói cũng thế, ta cũng không có hứng thú nghe." Ngọc Thất cười lạnh một tiếng, ném xuống một câu này, nhấc chân muốn đi.
Trương nhị lang nhìn Ngọc Thất muốn đi, trong lòng phát lạnh, không biết dũng khí từ nơi nào tới, hắn đi hai bước đến phía trước, chắp tay liền nói: "Thất điện hạ, ngày hôm đó ở núi Tử Hà, tại hạ chính tai nghe được điện hạ và Quý lục nương tử người đính hôn với tại hạ cùng nhau bị kẻ xấu bắt đi..."
Lời này nói ra, không chỉ Trang Lục trừng mắt nhìn hắn, ngay cả Tạ Tam một bộ xem kịch vui cũng thu ý cười, lạnh buốt nhìn Trương Nguyên Hủ. Chuyện Quý Lục và Thất hoàng tử nếu là truyền ra... Đúng, truyền ra sẽ như thế nào? Đại Chiêu tuân theo Trời Đất nhân đức, chủ trương có thể bao dung mà trở nên rộng lớn. Chuyện này dù cho truyền ra, cũng là khiến Thất hoàng tử cho Quý Lục một phần công bằng mà thôi. Hiện giờ, Thất hoàng tử còn ước gì cho Quý Lục một phần công bằng đó! Sau khi Tạ Tam nghĩ thông suốt, khí lạnh trên mặt không thấy, mỉm cười quay đầu xem Ngọc Thất bên cạnh. Nhưng hắn chỉ thấy y cười như không cười, cũng không chút nào để ý việc này: "Trương nhị lang muốn lấy chuyện này uy hiếp bổn hoàng tử?"
"Không, tại hạ không dám, chỉ là tại hạ... Chỉ là tại hạ thật sự không tư thông với Trang tứ nương tử, xin Thất điện nắm rõ." Trương Nguyên Hủ lập tức cắn chặt răng, sống chết trước mắt, toàn bộ đều nói ra: "Tại hạ và Trang tứ nương tử, vốn chính là, vốn chính là nàng ta trùng hợp gặp tại hạ trước. Nếu luận về dụ dỗ, cũng là nàng ta bắt đầu trước. Là nàng ta tặng túi tiền cho tại hạ, tại hạ mới, tại hạ mới lén gặp mặt nàng ta, mỗi lần cũng đều là nàng ta viết thư cho tại hạ trước..."
"Trương Nguyên Hủ!" Trang Thiếu Dung giận dữ, tức đến răng đều cắn lệch: "Ngươi, ngươi, ngươi đồ khốn nạn, đồ con cháu nhà rùa! Miệng ngươi đầy lời nói bậy, xem hôm nay ta có buông tha cho ngươi hay không!" Hắn tiến lên một bước, đưa tay liền muốn quăng cho Trương nhị lang hai bàn tay, lại bị Ngọc Hành không nghiêng không lệch tự mình bắt lấy: "Đừng so đo, ngày mai Đại Lý Tự liền định đoạt công chính, ngươi chỉ cần lên công đường làm chứng là được."
"Thất điện hạ, tại hạ một lòng muốn trung thành với điện hạ, mới lén lút cùng với Trang tứ cô nương... Tại hạ trung tâm với Thất điện hạ có Trời Đất chứng giám, tại hạ thật sự muốn trung thành với Thất điện hạ, vì điện hạ làm chó làm ngựa..."
Ngọc Thất buông tay Trang Lục ra, chậm rãi cười, xen ngang lời Trương Nguyên Hủ: "Trương nhị thiếu gia, việc núi Tử Hà, ngươi có thể nói, lớn tiếng mà nói ra, nói cho mọi người đều biết. Nếu ngươi muốn đi chịu chết, ta không ngăn cản ngươi." Dứt lời, Ngọc Hành không hề liếc hắn một cái, đi lướt ngang qua người hắn ta.
Giọng nói của Thất hoàng tử không cao, tươi cười lại rất lạnh, lạnh đến mức khiến Trương Nguyên Hủ run lên bần bật, trong lòng đều bị đóng băng.
Khi Tạ Tam lướt qua người hắn, dò đầu qua, ôm lấy đầu vai hắn ta, tàn nhẫn cười: "Trương nhị thiếu gia, nếu ngươi còn có nửa điểm đầu óc, cũng biết chuyện núi Tử Hà có kẻ bắt cóc nên nói ra hay không. Thất điện hạ trở về từ núi Tử Hà đã hơn năm ngày, nhưng ngươi có nghe được một chút lời phong phanh nào từ triều đình truyền ra về việc núi Tử Hà có kẻ bắt cóc? Còn nữa, ngươi ngẫm lại, Nam Thống Lĩnh thật sự như lời đồn bên ngoài, chết bất đắc kỳ tử?" Hắn nói xong, chụp bả vai đã phát run kia vài cái, Tạ Tam cũng theo Thất hoàng tử đi rồi.