"Vậy làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Giờ phút này Thất hoàng tử liền ở trong phủ, cơ hội tốt như thế, nếu ta bỏ lỡ, chẳng phải là, chẳng phải là... Lúc này phải chờ tới năm nào tháng nào?" Quý Thất nôn nóng xoay quanh, bỗng nhiên đầu óc chợt sáng lên: "Đi, ngươi đi tìm a nương ta, để người giúp ta, giúp đỡ ta."
Kim Liên khuyên như thế nào đều không ngăn được tâm tư nóng lên che trời lấp đất mà đánh úp lại này của Quý Thất. Nàng bị đẩy ra ngoài cửa, đi tới đi lui mấy vòng ở bên ngoài sân. Rồi nàng liều một lần, thật sự đi về phía sân của tam phu nhân.
Tam phu nhân nghe được Kim Liên nói, cũng nhảy dựng lên: "Cái gì? Thất tỷ nhi muốn đi gặp Thất hoàng tử? Chuyện này không được, chuyện này không được!" Tam phu nhân rốt cuộc là người làm mẫu thân, đến cùng muối đã ăn so với đường Quý Thất đã đi còn nhiều hơn: "Nó đã bị lão phu nhân phạt cấm túc, Thất hoàng tử thân phận như vậy, không phải thất tỷ nhi có thể mơ tưởng!"
Nàng bò lên vị trí chính thức này bò cả đời, hiện giờ rốt cuộc đem nữ nhi nhà mình từ con vợ lẽ biến thành con vợ cả, nàng kiên quyết không thể lại để nữ nhi nhà mình đi con đường xưa. Dù người nọ là nhi tử thứ bảy của hoàng gia, cũng không thể! Thà làm thê tử nhà nông, đừng làm thiếp nhà phú quý!
"Ngươi đi nói cho thất cô nương, nếu nó có tâm tư lệch lạc gì, đừng nói lão phu nhân không tha cho nó, ta cũng không tha cho nó! Bảo nó nhân lúc còn sớm dẹp bỏ ý niệm này đi!"
Kim Liên mang theo lời của tam phu nhân, từ đầu tới cuối nói lại cho thất cô nương. Sau khi thất cô nương nghe xong, nhào vào trên bàn liền khóc lớn, khóc a nương nàng không chung một lòng với nàng, lại khóc duyên tốt của chính mình phải bị bỏ qua. Nàng khóc sướt mướt, vô cùng thê lương.
Bà tử mà lão phu nhân phái tới để canh giữ thấy trong phòng khóc thành bộ dáng như thế, liền vào phòng muốn nhìn một cái. Bà ta mới vào cửa, Quý Thất liền nhào đến, đập một bình hoa xuống, liền đập bà tử này hôn mê tại chỗ.
Kim Liên còn chưa phản ứng lại, liền thấy cảnh tượng như vậy, trực tiếp bị doạ choáng váng! Bà tử kia không nhúc nhích mà nằm trên mặt đất, nàng che miệng lại, cũng ngã ngồi trên đất: "Cô nương, cô nương, Ngô bà tử, bà ấy, bà ấy không có việc gì chứ?"
Một cú đập này, Quý Thất làm đến không có khiếp đảm. Hiện tại nàng nhìn đến hậu quả, chính mình cũng bị doạ chết khiếp, run run rẩy rẩy đạp cho Kim Liên một chân: "Đi, nhanh chạy qua xem bà ta còn sống hay không."
"Cô nương... Nô tỳ, nô tỳ..."
"Đi thăm dò hơi thở cho ta!"
Kim Liên khuất phục dưới uy quyền của kẻ xấu, vươn ngón tay ra, vươn nửa ngày, mới dám đưa tay dò xuống cánh mũi của bà tử. Rồi sau đó nàng thở phào: "Còn thở, còn thở, còn sống, còn sống, Ngô bà tử còn sống..."
Quý Thất nghe được hai chữ "Còn sống", lập tức không sợ hãi, nhấc váy áo liền từ trong viện chạy ra ngoài. Nàng tính toán canh giờ, Thất hoàng tử chắc cũng đã ăn cơm xong. Chỉ cần nàng đứng trên con đường nhất định phải đi qua khi ra khỏi phủ, tuyệt đối có thể gặp mặt một lần. Thất hoàng tử từng lộ ra ý cười dịu dàng như vậy với chính mình, thấy chính mình, nhất định không đành lòng lại để chính mình tiếp tục bị cấm túc! Lương duyên định ra trong núi Tử Hà như vậy, nàng không thể bỏ qua!
Tam lão gia bồi Thất hoàng tử dùng bữa, quả thực tinh thần sảng khoái, đều có thể đánh chết hai con hổ khoẻ mạnh. Ông ta đang một đường dẫn ba người ra phủ, khi đi đến cửa trong, liền thấy hoa mắt, một bóng người đỏ ửng nhào ra: "Thất điện hạ!"
Ba hồn bảy phách của tam lão gia đều bị doạ không còn, súyt nữa ở ban ngày ban mặt, tại chỗ kêu to "Có thích khách"!
Ngọc Thất giương mắt xem tiểu nương tử một đường chạy tới ở phía trước, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người tam lão gia, không tiếng động dò hỏi.
Trần Đức Dục thấy tiểu nương tử này một đường chạy tới, phía trước đều không có gã sai vặt ngăn cản, cũng không hiểu được nhìn về phía Quý Xuân Tùng: "Quý tam lão gia, vị này chính là..."
Quý Xuân Tùng thấy rõ người đến là Quý Thất, một hơi nhấc lên, buột miệng thốt ra: "Đây là tỳ nữ của phủ hèn. Nàng ta mới tới, mới tới, không biết lễ nghĩa va chạm các vị, thật sự xin lỗi, xin lỗi..." Tam lão gia thật vất vả cái khó ló cái khôn, nói lời giảng hoà, Quý Thất đã chạy tới trước mắt mọi người. Khi nàng chạy tới gần, còn không quên lễ nghĩa, chậm lại vài bước. Sau đó nàng đứng vững, chậm rãi hành lễ: "Thất điện hạ, tiểu nữ tên gọi Quý Vân Diệu, ở trong chúng tỷ muội Quý phủ đứng hàng thứ bảy."
Yết hầu của tam lão gia phát tanh, một ngụm máu già toàn bộ nảy lên trên đỉnh đầu, trực tiếp giảm thọ mười năm: "Người tới, người đâu? Toàn bộ mắt đều mù, đã chết hết sao? Đem người này, người này... Kéo xuống cho ta!"
"A cha, a cha..." Khi Quý Vân Diệu bị nha hoàn tiến lên kéo lấy lôi đi, khóc lớn ra tiếng: "Thất điện hạ!"
Thân phận Ngọc Hành cao quý, trước kia cho dù có tiểu nương tử ái mộ hắn, đều sẽ tự giữ thân phận, trộm nhìn hai cái liền thôi, nơi nào từng có người làm trò trước mặt mọi người liền đi lên báo khuê danh, kể ra đứng hàng thứ mấy trong nhà!
Nhưng hắn lại là người sẽ không để bụng đối với việc chính mình không thèm để ý chút nào. Hiện giờ, trước mặt mọi người hắn bị Quý Vân Diệu va chạm như thế, hạ thấp mặt mũi, hắn cũng chỉ nhìn tam lão gia nhẹ nhàng cười: "Quy củ của Quý phủ tốt như vậy, ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Quý tam lão gia, lục nương tử trước đó biết lễ nghĩa hiểu lý lẽ, thất nương tử này và lục nương tử dường như kém nhau rất nhiều nhỉ!" Nói xong, hắn khoanh tay, nâng chân, từ cửa trong đường đường chính chính mà đi ra ngoài.
Trần đại nhân và Thích Chủ sự liếc nhìn tam lão gia một cái, nói câu "Cáo từ" cũng theo sau Thất hoàng tử đi ra ngoài. Trong lòng hai người đồng thời đều nghĩ, trở về không chỉ cần mời đạo nhân nhìn xem phong thủy, còn phải nhanh mời ma ma tốt đến dạy dỗ tiểu nương tử trong nhà biết quy củ! Nếu trong phủ nhà mình xảy ra chuyện như vậy, chính mình còn không phải một đầu đâm chết ở cổng lớn cho xong!
Quý tam lão gia đứng ở cửa tiễn ba người đi ra ngoài, nghĩ đến bộ dáng cười như không cười kia của Thất hoàng tử, trong mắt phun ra lửa, mặt đều tái rồi: "Người tới, lấy roi ra cho lão gia ta, roi phải thô!"
Ba người Ngọc Hành ra khỏi Quý phủ, nhà thứ hai muốn đi chính là phủ Trang Quốc công.
Trang nhị phu nhân ngồi ở trong sảnh, khi nghe được Trần Đức Dục hỏi, Trang tứ cô nương và Trương nhị lang có làm việc phu thê hay không, thiếu chút nữa nhào qua bóp chặt cổ của Trần đại nhân!
"Trần đại nhân, chuyện này, chuyện này là ai mở miệng bôi nhọ tứ tỷ nhi!" Trang nhị phu nhân tức giận tận trời, khí thế mạnh mẽ: "Nếu chuyện này bị truyền ra, tứ tỷ nhi của chúng ta còn sống được hay không! Người của phủ Trang Quốc công chúng ta như vậy, không gánh nổi người ta bôi nhọ như thế, ta nhất định phải bẩm báo đến chỗ Hoàng Hậu nương nương!"
Thất hoàng tử ngồi ở ghế thái sư, nhẹ nhàng tự nhiên nói: "Trang nhị phu nhân, chuyện này, là thế tử phủ Ninh Bá ở Tử Hà Quan nghe được Trương nhị lang chính miệng nói ra."
Một câu của Trang nhị phu nhân nghẹn trong cổ họng. Tuy nàng sinh ra ca nhi "Ngay thẳng" như Trang Lục vậy, rốt cuộc cũng là cao thủ trong đấu đá nội trạch tại gia đình đại gia, vừa nghe ý tứ này trong giọng nói của Thất hoàng tử, trong đầu xoay hai vòng, lập tức nhảy dựng lên: "Được lắm, Trương nhị lang kia chính là người không biết xẩu hổ, bỉ ổi vô sỉ! Thế mà đem lời bôi nhọ như vậy tuyên dương khắp nơi, như thế xem ra, cả ta cũng cảm thấy chuyện ngày đó hắn cứu nữ nhi của ta rơi xuống nước, đều là hắn vì việc này mà cố ý nhảy xuống!"
Nhị phu nhân càng nói càng thuận miệng, "Trong phủ Cảnh Vương nha hoàn bà tử nhiều như vậy, nơi nào cần hắn một nam nhi lang đường đường đi nhảy hồ cứu người! Hiện giờ, hắn còn không biết xấu hổ không cần da mặt ở nơi thanh tu như núi Tử Hà truyền ra lời bôi nhọ như vậy, quả thực... Quả thực khinh người quá đáng! Trần đại nhân, ta muốn cáo trạng, ta muốn tố cáo án oan! Ta muốn cáo trạng Trương gia tản lời đồn khắp nơi!"