Bên ngoài là một đám người băm trợn, bọn chúng liếc Đình Việt một cái rồi láo liên nhìn vào trong phòng: “Có thấy một cô gái khoảng 15, 16 tuổi chạy vào đây không?”.
Hà Phương lúc này đã kéo một quai áo trễ xuống, để lộ ra bờ vai vừa trắng vừa mảnh khảnh, cô nhổm đầu dậy gắt gỏng: “Có chuyện gì đêm hôm đến làm phiền người ta thế? Mới vừa làm được nửa hiệp, bà đây còn chưa được sướng đủ”.
Tên mặt rỗ thấy trên giường có phụ nữ, ăn nói lại thô tục, nghĩ cô cũng là người vùng này nên quát: “Tao hỏi có thấy người của tao chạy vào đây không?”
“Không biết”. Hà Phương uể oải đáp: “Mất người thì đi chỗ khác mà tìm, vào nhà nghỉ thế này chỉ có đàn ông đè phụ nữ, rảnh hơi đâu mà đi trông người cho ông”.
Trần Cương bực bội chửi tục một tiếng, đẩy Đình Việt đứng chắn ở cửa ra rồi xộc thẳng vào phòng. Hắn xông đến giường, túm lấy chăn trên người Hà Phương quăng đi, thấy cô chỉ có một mình, quần áo xộc xệch, đẹp đến kinh diễm, hắn chỉ có thể nuốt khan một ngụm nước bọt.
Đình Việt thấy hắn nhìn chằm chằm Hà Phương mới xông lại, cầm chăn phủ thẳng lên người cô, kín bưng từ đầu đến chân. Anh trừng mắt nói: “Làm gì thế?”.
Trần Cương hừ lạnh một tiếng, cũng không dám trắng trợn nhìn người phụ nữ của kẻ khác mà chỉ chửi bậy: “M.ẹ nó, tìm người, không thấy à?”
“Đúng người không?”. Anh cười nhạt: “Không đúng thì biến đi chỗ khác”.
“Chưa tìm đủ”.
Đám đàn em của Trần Cương ngay lập tức theo hắn xộc vào, tìm kiếm khắp nơi trong phòng. Đuôi mắt Hà Phương nhìn thấy có một tên thò đầu vào phòng tắm ngó nghiêng, hắn thấy đống quần áo vừa mới phơi thì định chạy lại giở ra, nhưng còn chưa kịp bước tới nơi, Hà Phương đã nói: “Cả đống đàn ông vào đây, còn lột chăn ra cố ý nhìn cơ thể tao, ngày mai tao ra báo trưởng trấn chúng mày bắt nạt dân thường”.
Gã thanh niên ban nãy nhận ra Hà Phương, hắn ghé tai nói gì với Trần Cương. Tên mặt rỗ nghe xong thì lập tức cau mày, tiếp theo gọi đám đàn em đi về. Tên ở trong phòng tắm chưa kịp động đến chiếc chậu chắn trên người Lý Ban, cũng nhanh chóng ngừng tay rồi đi ra.
Khi đến cửa, Trần Cương còn ngoái đầu nhìn Hà Phương một cái, ánh mắt không giấu nổi vẻ thèm khát. Đình Việt lười để hắn nhìn tiếp, thẳng tay đóng cửa “rầm” một tiếng.
Hai người họ căng thẳng lắng nghe tiếng bước chân ngoài hành lang, đợi đến khi không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa, cả anh và cô mới có thể thở hắt ra một tiếng. Hà Phương vội vã bò dậy, chạy vào phòng tắm lôi Lý Ban ra: “Không sao chứ?”.
Con bé có vẻ đã quá quen với việc bị truy tìm thế này, cũng không còn khóc lóc bù lu bù loa, chỉ gật đầu: “Vâng, không sao ạ”.
“Đêm nay bọn chúng đã tìm ở đây một lần rồi, tạm thời sẽ không quay lại”. Hà Phương liếc Đình Việt: “Ngủ đi, tôi canh cho”.
Anh đáp: “Cô ngủ, tôi canh”.
Hà Phương cũng không đôi co với anh, leo thẳng lên giường nhưng không ngủ. Hai người im lặng thức cả đêm bên nhau, màn đêm tịch mịch, ngoài tiếng hơi thở đều đều còn thỉnh thoảng nghe được cả những âm thanh rên rỉ thô đục từ những gian phòng khác truyền tới…
Sáng hôm sau, Đình Việt ra ngoài thật sớm mua thức ăn. Khi anh quay về mới nói: “Phòng bên cạnh vừa trả, tôi hỏi ông chủ thuê rồi”.
Hà Phương vẫn không để ý đến anh, chỉ có Lý Ban hỏi: “Chú Việt định sang đó ở à?”
“Ừ, tôi ở phòng này không tiện”. Anh đặt đồ ăn lên bàn, nhìn Hà Phương: “Ăn sáng đi, lát nữa còn đi loanh quanh trong trấn”.
Lý Ban hỏi: “Lúc nào chú định về Việt Nam?”
“Chưa biết, khi nào xong việc thì về. Tạm thời cháu cứ ở đây, khi nào xong việc thì tôi sẽ đưa cháu về cùng”.
“Như thế… có được không ạ?”.
Đình Việt không đáp làm, chỉ bảo: “Ăn đi”.
Ăn xong, Lý Ban ở lại phòng còn anh và Hà Phương đi loanh quanh trong trấn, hai người giả làm khách du lịch, lang thang đến mấy tiệm hàng hóa trong thị trấn mua chút quà lưu niệm.
Thị trấn nhỏ giáp biên này bình thường có rất ít người lạ đến, nhưng cũng không phải tuyệt đối không có khách du lịch, cho nên người dân cũng chỉ nhìn ngó bọn họ một chút rồi thôi, cũng không ai để ý đến Đình Việt và Hà Phương, nhưng hai người lang thang cả ngày trời vẫn không có một chút tin tức từ anh Lý hay Lâm Hạo.
Hình như ở chỗ này, anh Lý là một người không lộ diện, cũng là kẻ có tiếng tăm lớn đến nỗi không ai dám chọc vào cho nên không người nào nhắc đến, dù Hà Phương cố ý nghe ngóng cũng không tìm ra được thông tin.
Đình Việt thấy cô sốt ruột mới lên tiếng: “Bọn anh Long bịt mắt Lý Ban khi bắt đầu vào trong trấn, nghĩa là khu nhà của anh Lý cũng sẽ ở trong trấn”.
Hà Phương lạnh lùng đáp lời anh: “Nhưng loanh quanh cả ngày cũng không thấy khu nhà nào rộng rãi như Lý Ban kể”.
“Lý Ban nhìn thấy khu nhà, nghĩa là anh Lý cũng phải có cách che giấu nó thì mới để cho con bé nhìn thấy. Chúng ta cứ tìm tiếp xem”.
Hà Phương không nói nữa, rảo bước đi thẳng đến cuối trấn, Đình Việt đi theo sau cô, biết cô giận nhưng cũng không mở miệng làm hòa, chỉ có thể thở dài.
Chiều muộn, bọn họ quay lại nhà nghỉ. Đình Việt vào phòng bên cạnh, còn Hà Phương đứng gõ cửa phòng hôm qua. Lý Ban nghe tiếng cô mới cẩn trọng mở cửa, thấy Hà Phương liền thở hắt ra một tiếng: “Chị với chú Việt về rồi à?”
“Ừ. Có mua thêm một phần cơm mang về. Tranh thủ ăn đi”.
“Hai người ăn rồi ạ?”
“Ăn rồi”.
Hà Phương đi thẳng vào phòng tắm rửa, lúc quay ra mới thấy Lý Ban đang ăn cơm. Con bé có vẻ không thích đồ ăn này, nhưng vẫn buộc phải ăn: “Cơm này chị mua ở cửa hàng cuối trấn phải không?”
“Ừ. Không ngon lắm, nhưng vẫn nuốt được”.
“Em có đến đó mấy lần, ăn không ngon”.
“Trần Cương đưa đến à?”.
Lý Ban hơi giật mình, nó bối rối vài giây mới nói: “Lúc đó em tuyệt thực, Trần Cương sợ em đói c.hế.t nên mới đưa em đến đó ăn cơm”.
Hà Phương cười, hôm qua lúc gặp Trần Cương, cô đã có cảm giác hắn không phải là người quá xấu, chỉ là hành sự rất lỗ mãng. Nếu Trần Cương là người xấu, chắc chắc hắn sẽ cho cô mấy cái bạt tai vì dám ăn nói không coi ai ra gì, cũng không dễ dàng bỏ qua cho Đình Việt như thế.
Cho nên Lý Ban ở với hắn, cũng chưa chắc đã bị đánh nhiều như con bé nói.
Lý Ban thấy Hà Phương không đáp mới hỏi: “Chị quen bác sĩ Việt lâu chưa?”
“Một năm”
“Ồ”. Con bé hơi ngạc nhiên: “Em quen bác sĩ Việt mấy năm rồi, chưa từng thấy anh ấy dẫn phụ nữ theo. Lúc đầu em cứ nghĩ chị là bạn gái của anh ấy”.
“Anh ấy chữa bệnh cho cô à?”.
“Vâng. Bác sĩ Việt tốt lắm. Ngày trước em không được đi học, bác sĩ Việt có sang nhà thuyết phục mẹ em cho em đến trường tiểu học đi học. Nhưng lúc đó em lớn rồi, ngồi với mấy đứa con nít nên em xấu hổ, học được mấy bữa lại về”.
“…”
“Có lần em ốm, chú ấy còn cho em thuốc miễn phí nữa”.
Hà Phương đáp: “Bác sĩ Việt là người tốt”.
“Đúng vậy”. Nhắc đến ba từ bác sĩ Việt, ánh mắt Lý Ban lập tức ngời sáng: “Lần đầu em bị kinh nguyệt, chảy máu nhiều còn tưởng mình sắp c.hế.t, bác sĩ Việt ngồi ở bên suối giải thích cho em cả buổi. Chú ấy nói kinh nguyệt là sự thay đổi sinh lý bình thường của con gái, ai cũng sẽ bị như vậy. Còn bảo với em là em sắp thành người lớn rồi, phải có trách nhiệm nhiều hơn với bản thân”
Lý Ban cười cười: “Em cũng mong em thật nhanh lớn để bác sĩ Việt không coi em là con nhóc nữa”.
Nghe những lời này, Hà Phương đột nhiên lại nhớ đến lần đầu tiên cô cùng anh vào trong thôn, lúc ăn cơm mấy người phụ nữ dân tộc cũng có nói muốn gả con gái cho anh, nhưng cô bé kia mới chỉ mười mấy tuổi, bác sĩ Việt chê nhỏ.
Hóa ra, những thứ Lý Ban cố thể hiện từ hôm qua đến giờ không chỉ đơn thuần là muốn có được lòng thương hại của người khác, mà là nó muốn Đình Việt chú ý đến nó.
Một đứa nhóc mười mấy tuổi như vậy mà cũng muốn làm vợ bác sĩ Việt. Thật đ.iê.n đầu mà!
Hà Phương nói: “Đúng vậy. Có kinh nguyệt nghĩa là sắp trở thành thiếu nữ, phải biết chịu trách nhiệm với bản thân. Ở tuổi của em nên đi học, tiếp cận với văn hóa và giáo dục, vài năm nữa trưởng thành rồi còn phải làm việc kiếm tiền để báo đáp cha mẹ. Sau này tìm một người đàn ông tốt, kết hôn sinh con, sống một cuộc đời sạch sẽ và tốt đẹp”.
Lý Ban sửng sốt nhìn cô: “Ở chỗ em chỉ cần đến 16 tuổi là có thể lấy chồng thôi”
“16 tuổi thì em mới đi hết 1/5 cuộc đời thôi. Mà cuộc đời này vốn dĩ rất dài, không thể chỉ quanh quẩn ở bản A Tứ, chờ ngày lấy chồng sinh con”. Hà Phương đáp bằng giọng nhẹ tênh, nhưng lời nói lại nặng tựa ngàn cân: “Lý Ban, cuộc sống tốt là phải ra bên ngoài, tiếp xúc và gặp gỡ nhiều người. Quan trọng nhất là phải có kiến thức, làm được nhiều điều tốt đẹp để cống hiến cho xã hội. Em cố gắng để có một cuộc đời tươi sáng, như vậy mới là có trách nhiệm với bản thân”.
***
Mười giờ đêm, Lý Ban khóc rưng rức một hồi vì nhớ nhà thì mới chìm vào giấc ngủ. Hà Phương không ngủ được, cô mở cửa đi ra hành lang, lại nghe tiếng một cô gái nói chuyện cầu thang.
“Anh ơi, tối nay anh có cần phục vụ không?”. Cô gái đó mặc một chiếc áo croptop, trên hở ngực, dưới hở rốn, váy ngắn không thể che nổi bắp đùi. Dưới lớp trang điểm đậm trên mặt là một gương mặt non choẹt.
Hà Phương nghĩ, nếu tẩy lớp trang điểm đó đi, cùng lắm cô gái đó cũng chỉ mười chín, hai mươi tuổi là cùng, chắc hẳn cũng là một cô bé dễ nhìn.
Nhưng Đình Việt lại lạnh nhạt đáp: “Không cần”.
“Em có nhiều dịch vụ tốt lắm”. Cô gái bẽn lẽn nhìn anh: “Em sẽ lấy giá rẻ thôi. 150 nghìn một đêm, được không ạ?”.
“…”
Thấy Đình Việt không có ý định đáp lời, cô gái lại hạ giá: “Nếu anh thấy đắt, em còn có thể giảm giá”
“Không có hứng”. Sắc mặt anh rất lạnh lùng, không biểu cảm gì, cô gái định từ bỏ nhưng không cưỡng nổi sức hút từ người đàn ông trước mặt, lại không nỡ rời đi.
Từ trước đến nay, ở trong trấn chưa từng có người đẹp trai phong độ đến thế, cô ta từng phục vụ qua nhiều đàn ông, lại chưa gặp được ai như người đàn ông này…
“Thế thì em không lấy tiền, anh thấy thế nào? Em phục vụ anh đêm nay, nếu anh hài lòng, ngày mai lại gọi em tới nữa được không?”.
Lần này Đình Việt lười biếng không muốn nói nữa, chỉ bỏ lại một câu: “Không cần” rồi xoay người đi vào bên trong. Lúc vừa quay lại, anh trông thấy Hà Phương đang tựa vào lan can hút thuốc, ánh mắt vừa bình tĩnh vừa chăm chú nhìn về bên này, vẻ mặt không bày tỏ thái độ gì.
Anh muốn giật điếu thuốc từ miệng cô, nhưng lại không muốn mở miệng, cuối cùng đành đi thẳng vào phòng. Hà Phương thấy vậy cũng dập thuốc đi theo, khi Đình Việt vừa định đóng cửa thì cô đã nhanh chân lách vào.
Anh trừng mắt hỏi: “Làm gì?”.
“Sao anh không nhận dịch vụ?”. Ý cô hỏi về cô gái đó.
“Nhận hay không liên quan gì đến cô”.
Hà Phương nhìn chằm chằm anh, trông thấy sắc mặt không biểu cảm của Đình Việt, cô mới nói: “Cô ta trẻ hơn tôi”
Anh không thèm quan tâm đến cô, định xoay người đi vào. Hà Phương lại nói: “Lý Ban cũng trẻ”.
“Hà Phương, cô thôi đi. Lý Ban chỉ là một đứa bé”.
“Đừng giả vờ với tôi. Rõ ràng anh biết”.
Đình Việt thấy cô mãi không chịu thôi mới quay đầu lại, anh nổi nóng, giơ tay đẩy Hà Phương sát vào tường. Cô bị vây lại giữa lồng ngực anh và bức tường phía sau: “Hà Phương, cô nghe cho rõ đây. Tôi không quan tâm Lý Ban nghĩ gì về tôi, nhưng với tôi, nó chỉ là một đứa bé. Cô có ghen cũng vừa vừa thôi”.
“Tôi không ghen”. Cô thản nhiên nhìn anh: “Tôi chỉ muốn biết khu nhà đó ở đâu. Lý Ban với anh có là gì thì liên quan gì đến tôi. Anh cũng chỉ là người tôi muốn ngủ thôi”.
Đáy mắt Đình Việt trong phút chốc lạnh xuống, lạnh đến cực điểm, anh cứ nghĩ lời nói của Hà Phương trong hang động là thật, nhưng bây giờ lại phát hiện ra, đối với người phụ nữ này, anh không thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.
Có lẽ trong lòng cô chỉ chứa đựng được hình bóng người bạn đã mất kia, dù hiện tại anh có như thế nào, hai người đã trải qua những chuyện gì bên nhau, Hà Phương cũng chưa từng coi trọng anh. Cô nói đúng, anh chỉ là người mà cô muốn ngủ, dù là Lý Ban muốn tranh thủ lòng thương hại của anh, hoặc cô gái làm tiền kia muốn trèo lên giường của anh, cô cũng không ghen.
Không quan trọng, thì sao phải bận lòng?
Đình Việt cười lạnh, xoay người đẩy cô ra khỏi cửa: “Tôi không muốn ngủ với cô, mau đi cho khuất mắt tôi”.
Hà Phương đứng ở cửa nhìn chằm chằm anh, cơn giận phải nín nhịn từ hôm qua đột nhiên bùng lên, xộc thẳng lên não. Cô nghiến răng: “Tôi cũng không cần ngủ với anh nữa”. Sau đó đi thẳng về phòng.
Nhưng được vài bước, đột nhiên cô nghĩ ra chuyện gì đó nên xoay người lại, bắt gặp ánh mắt giận dữ của Đình Việt, cùng với cánh cửa kia chưa từng đóng lại, cuối cùng Hà Phương mới hiểu ra: Cả cô và anh đều đã không thật thà với lòng mình, cô muốn ngủ, anh cũng vậy.
Bước chân Hà Phương ngay lập tức đổi hướng, đi ngược về đường cũ rồi nhào thẳng vào lòng anh. Đình Việt cũng ôm chặt lấy cô, đè cô lên tường rồi hôn mãnh liệt, anh cố ý không đóng cửa, chỉ có Hà Phương xấu hổ nên vừa đáp trả anh vừa lần mò tìm cách đóng lại.
Cánh cửa chẳng mấy chốc vang lên “Rầm” một tiếng, cô gái làm tiền đứng bên ngoài không nhìn được bên trong nữa nên hậm hực giậm chân bình bịch, nhổ một bãi nước bọt rồi bỏ đi.
Người đàn ông đẹp trai kia hóa ra không phải không có hứng mà là chưa gặp được người thích hợp, cô gái phòng bên cạnh đẹp như hoa như ngọc, lại mang một vẻ phóng khoáng như vậy mới đủ sức thu hút sự chú ý của anh ấy. Một cô gái làm tiền như cô ta, dù xinh đẹp đến mấy cũng không có cửa.
Đêm đã về khuya, sương xuống nên không khí nóng nực của tháng 4 cũng giảm bớt nhiệt độ. Tuy nhiên, ở một gian phòng nào đó, không khí lại càng lúc càng trở nên nóng bỏng, người đàn ông đè lên cơ thể phụ nữ, môi lưỡi làm mưa làm gió khuấy đảo đến quay cuồng trong miệng Hà Phương, cô nhẫn nhịn cũng đã đủ, nhanh chóng vòng tay lên ôm thật chặt cổ anh, đ.iê.n cuồng đáp trả.
Hơi thở dồn dập nóng hổi của hai người đan xen quấn lấy nhau, cả người phút chốc cũng bị hong đến khô nóng, quần áo bắt đầu trở nên vướng víu. Hà Phương khó chịu muốn giơ tay cởi từng cúc áo sơ mi của Đình Việt, nhưng cô lại không đủ kiên nhẫn để cởi hết một hàng cúc áo, cuối cùng không nhịn được giơ tay lên xé.
Cúc áo sơ mi của anh văng ra, rơi lả tả xuống sàn. Đình Việt cũng không bận tâm đến điều đó, anh để mặc cô làm càn. Anh vừa hôn vừa bóp chặt bầu ngực của Hà Phương, động tác hơi thô bạo khiến cô đau, khẽ rên lên một tiếng: “Đau… nhẹ một chút đi”.
“Không nhẹ nổi”. Anh cười nhạt, tiếp theo áo thun trên người cô vang lên ‘roẹt’ một tiếng, biến thành hai mảnh trên tay anh. Tiếp theo đó áo lót bên trong cũng bị anh xé sạch, hai bầu ngực trắng ngần căng tròn lộ ra ngoài ánh trăng, đẹp đến rung động lòng người.
Đình Việt không nghe lọt tai lời cô nói, vẫn mạnh mẽ nhào nặn nơi đỉnh đồi cao vút của cô, Hà Phương bị kích thích bởi từng đầu ngón tay thon dài đẹp đẽ lẫn sự quyết liệt của riêng anh, cả người trong thoáng chốc run rẩy như bị điện giật.
Đình Việt cảm nhận được sự thay đổi rất nhỏ này trên cơ thể cô, bàn tay lại nắn bóp vặn vẹo nhiều hơn nữa. Môi của anh dần dần trượt xuống cổ, xuống rãnh ngực sâu hun hút kia của Hà Phương, cuối cùng khi đến nụ hoa màu hồng phấn mà anh đã thấy khi đứng dưới suối kia, anh mới thở hắt ra một tiếng rồi há miệng ngậm lấy.
Trong một khoảnh khắc, Hà Phương có chút chịu không nổi. Cô chưa từng gặp được người đàn ông nào khi dạo đầu cũng đem đến được loại kích thích khó tả này, cả người mềm oặt tựa vào vách tường, thở hổn hển: “Bác sĩ Việt”.
Miệng anh bận làm chuyện nên làm, chỉ có thể trả lời cô bằng giọng mũi: “Ừ”.
“Anh nói dối. Rõ ràng anh muốn ngủ với tôi”. Chuyện Hà Phương nghĩ đến khi ra khỏi phòng anh chính là câu trả lời của anh và cô gái làm tiền kia. Bất kỳ ai muốn anh, anh đều dứt khoát chỉ hai từ: “Không cần”. Chỉ có riêng cô anh mới giận dữ như thế, miệng nói không muốn ngủ, nhưng cửa lại chưa từng đóng.
Anh luôn ở đó chờ cô, giống như biết rõ Hà Phương sẽ luôn quay trở về!
Nghĩ đến điều này, bất giác cô lại cảm thấy trong lòng trào dâng niềm xúc động, không những chỉ muốn ngủ với anh, mà còn muốn được bên anh, chân chính thuộc về người đàn ông này. Tay Hà Phương lần xuống thắt lưng anh, chạm được thứ cứng rắn to lớn kia trên thân thể Đình Việt, cô mới lặng lẽ hít vào một hơi dài.
Hà Phương hiểu rõ hơn ai hết, anh chính là muốn ngủ với cô, mặc kệ là ai khác quanh quẩn ở bên anh, anh cũng chỉ muốn ngủ với cô.
Điều này làm Hà Phương có cảm giác chưa từng có. Cô hài lòng vuốt ve ngoài vải quần anh, khẽ than nhẹ một tiếng trong cổ họng.
Đình Việt bị sự động chạm này của Hà Phương làm cho cả người run lên, anh từ từ ngẩng lên từ bầu ngực của cô, nhìn sâu vào đôi mắt của Hà Phương, trông thấy vẻ say mê không che giấu được trong đôi đồng tử trong vắt đó, anh mới hài lòng, đặt lên đôi môi cô một nụ hôn thật dài.
Tay anh luồn vào trong váy cô, cảm nhận được sự ẩm ướt từ bên trong liền ấn một ngón vào. Anh vừa hôn cô vừa nói: “Cô thì sao? Cần hay không cần?”
Hà Phương bị sự kích thích từ thân dưới truyền lên khiến cho không trả lời nổi, cô bám chặt vào vai anh, há miệng thở hổn hển. Đình Việt thấy cô không chịu nói lại hành động nhanh hơn, ngón tay anh giày vò cô đến mức Hà Phương chỉ muốn cắn lưỡi c.hế.t luôn đi cho xong.
Người đàn ông này còn hơn cả thuốc phiện, còn chưa cần dùng đến ‘hàng thật’ mà cô đã sắp không trụ nổi rồi.
Ngón tay anh vẫn liên tục ra vào, vách tường ẩm ướt, hơi thở nồng nàn: “Hà Phương, nói xem, cô thì sao?”.
Hà Phương không chịu được khẽ “ưm” một tiếng, cô cảm thấy mình gần như hít thở không thông, thân thể cũng như bị rút cạn sức, cô liền quay sang ôm lấy gương mặt anh rồi hôn lên. Đình Việt cũng cuộn lấy đầu lưỡi cô, hút mạnh, tựa như có thể hút đi toàn bộ linh hồn của Hà Phương, khiến cô chỉ thấy trời đ.iê.n đất đảo.
Tay anh vẫn liên tục giày vò, lần mò tìm đến đúng điểm rồi chà xát. Đình Việt là bác sĩ nên hiểu rõ cơ thể hơn ai hết, ai biết nơi nào có thể kích thích cô, khi nào thì cô có thể tiếp nhận anh. Trong lúc kích tình đã chuẩn bị đến cao trào, Hà Phương liền vội vã đẩy cánh tay anh ra rồi thở hổn hển:
“Bác sĩ Việt, mau…”. Cô khuất phục trước anh, nhìn anh bằng đôi mắt đen thẫm.
“Không nói, tôi sẽ không cho cô”. Anh lạnh lùng đáp, toàn thân đầy ẩn nhẫn và chịu đựng.
Hà Phương biết anh là kiểu đàn ông có thể kìm chế trước bất kỳ hoàn cảnh nào, còn cô, giây phút này cô chỉ muốn sống muốn c.hế.t, nhịn không được, yếu ớt bám chặt lấy anh.
Anh lại ấn một hai ngón tay vào thân thể cô, Hà Phương giật nảy mình, suýt nữa thì hét một tiếng. Nhưng ngay sau đó, anh lại hôn môi cô: “Không nói à?”
“Bác sĩ Việt”
“Sao?”
“Không nghĩ anh khốn k.iế.p như vậy”. Cô thở gấp.
“Tôi còn có thể khốn k.iế.p hơn nữa cơ, cô có muốn thử không?”. Nói xong, anh liền rút tay ra, cảm giác được vỗ về trong Hà Phương ngay lập tức biến mất, cổ họng cô khô khốc, muốn tiếp tục nhưng anh lại không cho cô.
Cuối cùng, cô đành níu lấy tay anh: “Làm thật đấy à?”
“Ừ”. Anh nâng một chân cô lên, vật kia cọ xát bên ngoài nhưng không cho vào. Toàn thân Hà Phương như bị điện giật, vội vã ôm chặt lấy cổ anh, lúc này đừng nói đến sĩ diện cái gì, cứng miệng cái gì, anh cứ cọ mãi, cọ mãi, giống như mỡ treo trên miệng mèo nhưng lại không cho động, khiến Hà Phương sắp c.hế.t đến nơi.
Cuối cùng, khi đã đến giới hạn, cô vội vã hôn lên môi anh, vừa cắn đầu lưỡi của người ấy vừa thì thầm: “Tôi cần. Bác sĩ Việt, tôi cần. Anh cho tôi”.
Vừa dứt lời thì vật kia lập tức xộc thẳng vào, một cú nhấn người sâu đến tận cùng, đủ để Hà Phương có thể cảm nhận rõ nhất kích thước và sự mạnh mẽ của riêng anh, có lẽ, đàn ông nhất cũng chỉ đến thế.
Cô chưa từng gặp được một người đàn ông nào mãnh liệt và lạnh lùng như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến một bác sĩ Việt mặc áo blouse trắng sạch sẽ cao quý lại quyết tuyệt dứt khoát đến thế, khi anh bắt đầu luật động, cô còn cảm thấy như mình cũng đã chạm được đến đỉnh cao, trèo được nên núi cao bác sĩ Việt, toàn thân run rẩy như bị một cơn lốc xoáy cào xé đến hao mòn.
Cô mím chặt môi ôm lấy cổ anh, cảm nhận từng lần xộc vào của người đàn ông ấy, cảm nhận sự khác biệt của ngón tay anh và chân chính là anh, phút chốc lại không thể tin được, đầu óc giống như bị ném trên một đám mây bồng bềnh, cảnh vật trước mắt lắc lư lắc lư theo từng động tác của anh, toàn thân nghiêng ngả chấn động.
Cô nâng cao chân để anh mặc sức muốn cô, đôi mắt gần như dán chặt vào gương mặt sáng sủa của anh. Hà Phương lặng lẽ đưa tay lên, sờ lên những đường nét góc cạnh rõ ràng trên gương mặt đẫm mồ hôi của Đình Việt, không tin được người đang đ.iên cuồng chạy nước rút trên cơ thể mình là bác sĩ Đỗ Đình Việt cao quý khi đứng trên bục cao nhận giải thưởng, cũng không tin được đó là người mà cô dù có thả thính cả trăm lần, anh cũng đều đáp “Không muốn ngủ với cô”.
Không phải bây giờ cũng đã ngủ rồi sao? Hơn nữa còn ngủ đến si mê, ngủ đến quay cuồng, ngủ đến không muốn dừng lại.
Bác sĩ Việt, thân thể anh tuyệt đối thành thực hơn cái miệng anh nhiều!
Ánh trăng sáng bên ngoài rọi vào cửa sổ, soi lên sàn nhà cũ kỹ, ở một góc tường gần cửa, có hai thân thể quấn lấy nhau, khăng khít không một khe hở.
Những âm thanh va chạm da thịt mạnh mẽ vang lên, không ngừng không nghĩ, không theo một tiết tấu. Chẳng biết đã qua bao lâu, khi đạt đến giới hạn cuối cùng, Hà Phương cũng thốt lên: “Bác sĩ Việt, em ghen”.
Anh quyết liệt nhấn người, như xuyên thẳng vào thân thể cô, mạnh đến mức Hà Phương run rẩy: “Nói lại”
Cô nuốt khan một ngụm nước bọt, cảm nhận được thứ nóng bỏng của anh ở trong mình, thở hổn hển: “Em ghen”.