Cắt Đứt Tơ Tình

Chương 68: Ngoại truyện: Huyết thương (Hai)



Tiểu thư để ta đi nhưng ta không làm vậy. Nếu Vân Tấn Ngôn không chịu buôngtha cho ta, muốn chém giết muốn róc thịt, cứ mặc hắn.

Thân tíncủa Quý phủ trong hoàng cung đã vô tình bị điều đi hết, hoặc đã phảnbội. Dù ta muốn đi cũng không còn đường. Ta ngồi xổm trước Hồng Loanđiện, nhìn phế tích kia mà lòng trống vắng.

Vân Tấn Ngôn tới, sau khi hết thảy hóa thành tro bụi, tái mặt nhìn xiêm y trong tay ta, đôimắt trống rỗng. Hắn hỏi ta, vì sao lại phóng hỏa.

Ta cười, cườiđến chết lặng, trả lời bằng giọng khàn đặc sau một đêm kêu gào khóc:Hoàng thượng không muốn gặp nương nương, nô tỳ châm lửa đốt, để Hoàngthượng vui thôi.

Ta ở lại, trở thành sự tồn tại đặc biệt trong cung, không phải cung nữ, cũng chẳng phải phi tần.

Phùng gia gia thuận lợi khiến Vân Tấn Ngôn đồng ý đặt tro cốt của tiểu thư ởlãnh cung. Ta và gia gia nghĩ hết mọi cách để giấu Nhất Nhất, mỗi thánglấy cớ thăm "Tiểu thư" để gặp Nhất Nhất. Vân Tấn Ngôn rất ít khi hỏitới, nhưng ta cũng không dám vọng động.

Con người luôn sợ hãinhững sự vật mà mình không biết. Chuyện của Quý phủ đã giúp ta phát hiện ra Vân Tấn Ngôn mà ta vẫn cho rằng quen thuộc thực ra lại vô cùng khólường, khiến ta bắt đầu sợ hãi. Sợ thế lực không ai biết của hắn tìm raNhất Nhất, sợ hắn đối xử với Nhất Nhất như cách đối xử với Quý gia.

Phùng gia gia không cho là như vậy. Gia gia nói gia gia đã biết Vân Tấn Ngôntừ tấm bé, hẳn chắc chắn... không ra tay với Nhất Nhất...

Trongmơ hồ, Phùng gia gia vẫn còn chút hi vọng với hắn, nhưng không dám khẳng định ý nghĩ của mình. Ta tranh chấp với gia gia, kiên quyết không chịucho Vân Tấn Ngôn biết sự tồn tại của Nhất Nhất, mà kế hoạch đưa NhấtNhất xuất cung cũng thay đổi bất ngờ.

Vân Tấn Ngôn tìm ta đòiPhượng ấn, ta nói tiểu thư cầm đi, khi trở về không thấy đâu nữa. Hắncũng tin ta không biết, tóm lại không hỏi han gì nữa. Thật ra ta đã đưaPhượng ấn cho Phùng gia gia.

Ta đoán rằng không thiếu những kẻtrung thành với Quý phủ, tuy bị Vân Tấn Ngôn chèn ép, nhưng chắc hẳn vẫn còn sót lại người nào đó. Nếu cầm Phượng ấn tới tìm họ, họ nhất định sẽ nguyện hiến dâng chút sức lực cuối cùng vì Quý gia. Không cầu xin gìnhiều, chỉ mong có thể mượn chút sức lực của họ để cứu Nhất Nhất, chămsóc Nhất Nhất. Dù sao, Nhất Nhất có thể lén xuất cung, còn ta ra ngoàichỉ có thể liên lụy tới Nhất Nhất.

Vì Nhất Nhất mà Phùng gia giakhông dám từ quan, ban ngày phải tới Thái y viện, mà chuyện tìm kiếm bộhạ cũ của Quý gia không thể rõ ràng lộ liễu được. Mỗi lần nhắc đếnchuyện này, Phùng gia gia liền cau mày, ta chỉ có thể an ủi.

Sautrận hỏa hoạn ở Hồng Loan điện, mắt ta như bị đả thương. Ta không cònthấy màu sắc của thế giới này, chỉ thấy một màu xám trắng. Trừ màu đỏthẫm, màu đỏ tươi tung bay trước mắt ta mười mấy năm, sau đêm đó, gầnnhư bám chặt lấy mắt ta từng thời từng khắc.

Nhất Nhất ở lãnhcung, cần vật dụng hằng ngày. Mặc dù Hách công công nói cứ giao hết choông ta, nhưng ta biết đây tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng. Điềuta sợ nhất là Nhất Nhất bị người ta phát hiện.

Vô số buổi đêm bịbóng đè không ngớt. Ta mơ thấy mình nắm tay thiếu gia, nói với chàng tađi với chàng. Thiếu gia mỉm cười ấm áp với ta như trước kia. Đột nhiênđầu rơi xuống, mang theo nụ cười lăn trên mặt đất, im hơi lặng tiếng,mặt ta đỏ sẫm một màu.

Ta mơ thấy tiểu thư chạy vội đến bên tanhư con chim non, kéo ta sẵng giọng nói: Diêu nhi, Diêu nhi, ta muốn emthêu khăn. Ta gật đầu lia lịa, kéo tiểu thư về phòng nhưng người lại bất động. Ta quay đầu lại, chợt thấy ngượi khuỵu xuống, bụng dưới trốngrỗng, nội tạng rơi đầy đất, tay ta dính đầy máu tươi.

Ta mơ thấyNhất Nhất ngoan ngoãn ngủ say trong lòng ta, thỉnh thoảng nằm mộng đẹpkhẽ cười. Ánh mặt trời vừa lúc chiếu lên mặt, lúm đồng tiền trên má trái rất đáng yêu. Bỗng dưng, ánh mặt trời bị che khuất, ta ngẩng đầu, thấyánh mắt rét lạnh của Vân Tấn Ngôn. Tay ta đột nhiên trống rỗng, NhấtNhất bị hắn đoạt đi, giơ lên cao cao, đập mạnh xuống đất, máu bắn lênngười ta.

Ta hối hận ba năm trước không rời đi theo thiếu gia, có lẽ như vậy sẽ tránh được tai họa này. Ta trách mình đã lấy mạng tiểuthư, khiến người mất đi hi vọng sống trên thế giới này. Ta hận bản thânmình không có năng lực đưa Nhất Nhất xuất cung, lại còn đầu độc NhấtNhất, để Nhất Nhất sống trong quan tài...

Nhưng ta không dám để lộ những cảm xúc này.

Ta còn nhớ một năm sau khi tiểu thư qua đời. Ngày hè hôm đó ánh mặt trờinóng rực, đến đêm gió mát lại thổi từng cơn. Ta vừa mới thăm Nhất Nhất,trên đường rời khỏi lãnh cung lại thấy Vân Tấn Ngôn chống đỡ thân thểxiêu vẹo đi tới lãnh cung, chân ta mềm nhũn, buộc mình phải nở nụ cườigiễu cợt: "Hoàng thượng còn dám tới lãnh cung sao?"

Vân Tấn Ngônuống rất nhiều rượu, hiếm khi ý thức lại mơ hồ như vậy, thấy ta thì đôimắt sáng rực, vọt tới trước mặt ta, ôm chặt lấy ta: "Nàng ở đây... Quảnhiên ở đây..."

Ta chợt hiểu ra. Bộ xiêm y đỏ rực này, hắn nhận lầm ta là tiểu thư.

Ta không giãy giụa, không phản bác. Nhất Nhất dần dần trưởng thành, nhữngthứ cần thiết càng ngày càng nhiều, nếu Phùng gia gia không tìm ra bộ hạ cũ của Quý gia, bằng chức viện sử của gia gia và một cung nữ như ta sao có thể đưa Nhất Nhất xuất cung được? Cố Nghiên Lâm, Ân Kỳ, Vân TấnNgôn, những kẻ thù lượn qua lượn lại trước mắt ta hằng ngày, ta hận.

Tựa vào ngực Vân Tấn Ngôn, ta bắt chước âm điệu của tiểu thư gọi hắn: Tấn Ngôn.

Đêm đó, bộ xiêm y đỏ rực của ta bị hắn xé sạch, đêm đó ta đã học được nụcười dối trá, đêm đó Chu Diêu sống mười lăm năm không còn tồn tại nữa.

Ngày hôm sau, Vân Tấn Ngôn khinh thường nhìn ta, không nói tiếng nào. Saukhi hắn rời đi, ta tự cho mình hai bạt tai, những giọt lệ lâu lắm chưaxuất hiện lại trào dâng.

Ta trở thành nữ tử trong hậu cung, người Quý gia còn sống sót duy nhất. Từ đó về sau, lời đồn trong cung khôngngừng không nghỉ, có người nói ta được sủng ái bởi vì tiểu thư, Hoàngthượng yêu ai yêu cả đường đi. Cũng có người nói tai họa của Quý giacũng nhờ công ta, vì vậy ta mới có được thánh sủng.

Thật ra cái gọi là thánh sủng cũng chỉ là chuyện cười.

Ta bảo Vân Tấn Ngôn trùng tụ lại Hồng Loan điện, hắn đồng ý, đổi tên thành Đào Yểu điện. Trước mặt mọi người, ta và hắn ân ái vô cùng, hắn vô cùng sủng ái ta. Sau lưng mọi người, ta nói lời lạnh lùng với hắn, hắn thămviếng ta không ngừng.

Thời gian hắn ở Đào Yểu điện thời rấtnhiều, nhưng không hề đụng vào ta. Khi thức tỉnh sau cơn ác mộng, taphát hiện hắn ở bên giường nhìn ta, đôi mắt trống rỗng.

Ta biếthắn không thích Cố Nghiên Lâm, lập ả làm phi cũng có nguyên do. Tiểu thư và ta từng phân tích, hắn tỏ vẻ sủng ái ả ta chỉ để lợi dụng mà thôi.

Cố Nghiên Lâm rất thông minh, nhưng tuyệt đối không thể đoán ra quan hệgiữa ta và Vân Tấn Ngôn. Ả thử thăm dò, từng bước đến gần ta, thỉnhthoảng giở trò làm khó ta. Ta giả vờ ngu ngốc chịu đựng, mặc ả khích bác mối quan hệ của ta và số ít các phi tần. Cho đến một lần, ta ý thứcđược ả muốn giết ta.

Cảm xúc bị đè nén hồi lâu bùng nổ trong mộtđêm, ta trở thành Diêu phi bạo ngược, chỉ chăm chăm nhằm vào Nghiên phinhu nhược dịu ngoan. Giữa hai phi có vẻ gió êm sóng lặng, thật ra nhưnước với lửa.

Ta không biết Vân Tấn Ngôn có để Cố Nghiên Lâm hạichết ta hay không, nhưng ta không muốn mạo hiểm. Có điều nếu người người đều biết ta và Nghiên phi bất hòa, ta gặp chuyện không may, chắc chắnNghiên phi không thoát khỏi liên quan, Cố Nghiên Lâm sẽ phải cố kỵ.

Thật ra ta rất vô dụng, ở trong cung sáu năm mà không thể động tới nửa sợitóc của Vân Tấn Ngôn, bên cạnh hắn còn có ám vệ che chở. Vân Tấn Ngônkhông có ý định diệt trừ Cố Nghiên Lâm và Ân Kỳ, ta có thể làm, nhưng ta như con hề mà ngang ngược nhục mạ họ vài lần, nhiều khi cảm thấy cuộcđời ta chẳng có chút ý nghĩa nào.

Chỉ khi ở bên Nhất Nhất, nhìnđôi mắt trong veo thuần khiết của Nhất Nhất, ôm Nhất Nhất vào lòng, tamới có thể cảm thấy tim ta còn đập, biết ta còn sống.

Phùng giagia nói cuối cùng cũng tìm được chút đầu mối của bộ hạ cũ, chỉ cần tìmđược một người, muốn tìm những người khác không còn là chuyện khó khănnữa.

Trong cung, hằng ngày đều trình diễn tiếu mục Diêu phi cậy"sủng" ức hiếp người khác. Ta thật sự càng lúc càng cuồng loạn, mỗi lầnphát tiết như lên cơn điên xong đều nghĩ tới thiếu gia nói ta điềm tĩnhnhư nước, một cảm xúc không tên chợt trào dâng. Những thứ đó như thểchuyện của kiếp trước vậy...

Lời đồn trong cung mười thì đến chín là giả, nhưng sự thật ít ỏi đó cũng đủ làm cho ta run rẩy.

Họ nói ngày có sấm sét, Đào Yểu điện có người kêu khóc như ma quỷ, chỉ cóHoàng thượng mới có thể chấn trụ. Lúc đầu ta cũng không thèm quan tâm,nhưng dần dà lại bất tri bất giác đi tìm hiểu. Ta dần phát hiện ra, takhông nhớ được chút gì trong những ngày sấm sét đó, hơn nữa trên ngườithường xuyên xuất hiện những vết thương không giải thích được, càng ngày càng nặng hơn.

Ta hỏi Duyệt nhi, nàng hàm hồ nói ta lo lắng quá nhiều nên quên mất.

Duyệt nhi là cháu gái của Hách công công, ta gần như biết hết toàn bộ bí mậtcủa nàng. Ngay cả nàng cũng nói lấp lửng như vậy, chắc hẳn mọi chuyệnkhông đơn giản rồi.

Ta luôn chú ý đến ngày có sấm sét, bắt buộc mình phải tỉnh táo bất cứu lúc nào, lại phát hiện một người khác mình.

Hèn yếu khóc lóc, sợ hãi gào thét, tự làm khổ mình như điên dại. Toàn bộquá trình mổ bụng tiểu thư lần lượt hiện về, nỗi hoảng sợ áy náy tuyệtvọng bị đè nén đều trào dâng, tâm niệm rằng chỉ có Tam điện hạ mới cóthể cứu được tiểu thư. Lúc Vân Tấn Ngôn tới thì kéo hắn không chịu buông tay, van xin hắn cứu tiểu thư. Đêm đó, chuyện không dám làm, chuyệnchưa từng làm, đều có một người khác làm...

Ta cảm thấy khi đómình không thể khống chế bản thân được nữa, chỉ khi Vân Tấn Ngôn tới,thấy gương mặt quen thuộc, ta mới cảm thấy tiểu thư chưa chết. Chỉ nghethấy lời an ủi dịu dàng nhẹ nhàng của hắn, ta mới tin tưởng, hết thảyđều là giấc mộng.

Ta lựa chọn bỏ qua tất cả chuyện này, ta không thể gạt bỏ ý thức không nằm trong sự không chế này được, chỉ có thể thừa nhận.

Lại vào mùa hè một năm, Vân Tấn Ngôn đột nhiên nằm bên ta nói, cần có con rồi.

Ta không hề phản kháng.

Điều kiện tiên quyết để hắn giữ lại ta là: Ta có giá trị lợi dụng.

Nhưng đến lúc chẩn được hỉ mạch, ta lại sợ hãi. Ta nghĩ, dù ta có đến bên cầu Nại Hà, tiểu thư cũng không tha thứ cho ta.

Mang thai con của Vân Tấn Ngôn, ta bắt đầu nhớ tiểu thư khôn nguôi, thườngxuyên cảm thấy người chưa rời đi, như có thể cảm nhận được hơi thở củangười trong hoàng cung. Nhưng ta là người rõ nhất, đích thân giết người, đích thân thiêu xác người, người chết trên tay ta, tan thành mây khói.

Cùng lúc đó, Cố Nghiên Lâm cũng có hỉ mạch. Lòng ta đột nhiên chùng xuống,Vân Tấn Ngôn bắt đầu tuyển tú với hàm ý mượn hơi thế lực mới, để ta và ả cùng có thai, đơn giản vì muốn mượn tay ta diệt trừ ả.

Hắn đoán không sai, một cơ hội ngay trước mắt như vậy, ta tuyệt đối không bỏ qua.

Phùng gia gia nghe kế hoạch của ta, nước mắt tuôn rơi đầy mặt, nhất địnhkhông chịu cho ta thuốc phá thai. Ta vô cùng kiên quyết, nói nếu gia gia không cho ta thuốc, ta sẽ có cách khác. Ta biết Phùng gia gia sợ ta gây nguy hiểm đến tính mạng nên phải cho ta.

Uống thuốc, trong lòngtrong mắt ta đều là tiểu thư. Người đã mang bầu tháng tám còn phải chịuđựng đau đớn tới pháp trường; cơn đau ở bụng dưới làm ta nghĩ tới VânTấn Ngôn, vô cùng thù hận. Chỉ cần nghĩ tới đây là con của hắn ta khôngkhỏi cảm thấy vui sướng. Lúc bình tĩnh trở lại, ta nhìn màn che mà lònglạnh tanh. Đời người không hề trọn vẹn, đây cũng là con của ta...

Cuối cùng Cố Nghiên Lâm cũng phải tới lãnh cung, hình tượng cậy quyền khôngbuông tha cho kẻ khác của ta đã đi sâu vào lòng người, lấy cớ nhục mạ ả, cơ hội đi thăm Nhất Nhất lại càng nhiều hơn.

Phùng gia gia nóihết thảy đã xong xuôi, Nhất Nhất có thể xuất cung rồi. Ta không nỡ, đưaNhất Nhất đi rồi, về sau không được gặp nữa. Nhưng Nhất Nhất không thuộc về hoàng cung.

Cố Nghiên Lâm đã chết, sau đó là Phùng gia gia.

Thế giới trước mắt ta lại u ám thêm phần nào.

Ta không phải là đối thủ của Vân Tấn Ngôn, vậy ta sẽ bỏ cuộc. Ta chỉ muốntới lãnh cung, cùng Nhất Nhất sống qua ngày. Nhưng dường như Vân TấnNgôn nhận thấy được điều gì, trăm phương ngàn kế không để ta như ýnguyện.

Ta bắt đầu sợ hãi, sợ một ngày nào đó Hách công công tới đây nói với ta, Nhất Nhất cũng chết rồi.

Vắt hết óc, ta chỉ tới Lê Tử Hà, đồ đề mà Phùng gia gia không chỉ nhắc tới một lần.

Ấn tượng duy nhất đối với người này là nét chữ y hệt tiểu thư. Trong lòngta, chữ của tiểu thư, hắn dựa vào cái gì mà đòi bắt chước? Phùng gia gia nói với ta, là do chính tay gia gia dạy, nỗi ấm ức trong lòng mới nguôi đi phần nào.

Tiểu thư từng nói với ta, không thể tin được ngườiđời, nhưng không phải không thể tin ai. Con người đều phải lựa chọn, chỉ cần lúc chọn lựa biết phân rõ thiệt hơn, về sau không phải hối hận.Lòng tin cũng vậy, nếu không tin ai cả, chỉ biết sống trong hiểu lầm sầu lo, sao có được niềm vui của việc làm người?

Lời của tiểu thư luôn có lý.

Ta lựa chọn tin tưởng Lê Tử Hà.

Thật ra đây cũng là cơ hội duy nhất của ta, nếu không Nhất Nhất ngã bệnh trong lãnh cung, chắc chắn Nhất Nhất sẽ chết.

Kết cục của chuyện này ngoài dự liệu của ta. Lê Tử Hà xõa mái tóc dài, nóicho ta biết nàng là nữ tử, ánh sáng trong mắt cũng quen thuộc đến vậy,lời nói ra lại là những chuyện chỉ ta và tiểu thư mới biết. Tình cảmtrong giọng nói, hơi ấm trên nụ cười, tất cả những thứ chỉ có thể xuấthiện trong mơ đột nhiên sống động trước mắt ta...

Có lẽ, ta hơi nghi ngờ.

Nhưng trong lòng lại vui sướng, trực giác mãnh liệt, tiềm thức ép buộc taphải tin, khiến ta ném hết tất cả băn khoăn sang một bên, tóm chặt lấycọng rơm cứu mạng cuối cùng, co ro trong lòng nàng như mèo con. Tiểu thư vẫn còn sống, ta không cần lo lắng, không cần quan tâm, không phải đaulòng. Tiểu thư sẽ đưa Nhất Nhất đi, đưa ta đi, ta lại có thể yên lặngđứng sau lưng người, để người che chở như rất nhiều năm trước...

Sự điên cuồng của ta biến mất sau một đêm, còn dịu ngoan hơn cả trước kia, càng thêm lệ thuộc vào tiểu thư, không suy nghĩ, không lo lắng nữa.Tiểu thư nói gì ta làm nấy, chờ người đưa ta xuất cung.

Tiểu thưthường xuyên nhắc tới hai chữ Thẩm Mặc, nhưng thân phận của hắn lại hơimập mờ. Ta chỉ biết, tiểu thư được như hôm nay, người nên cảm tạ nhấtchính là hắn.

Nhưng hôm đó, hắn lại tới Trầm Hương điện.

Y phục màu xanh nhạt, tóc đen như mực, hắn nhảy vào cửa sổ xuất hiệntrước mắt ta, hàng mày vắng lạnh, trong mắt không hề có gợn sóng, tuấnmỹ nhưng lại mờ nhạt. Giờ mới hiểu được vì sao trước khi Hà tiểu thưbiểu lộ thân phận, ta gần như chưa từng chú ý tới người, có lẽ bị ảnhhưởng bởi Thẩm Mặc. Mờ nhạt đến mức làm cho người ta bỏ qua sự hiện hữucủa hắn.

Hắn nói hắn sẽ rời đi cùng Bình Tây vương, hắn hỏi ta Tử Hà thế nào rồi, hắn nói sẽ chăm sóc cho Nhất Nhất cẩn thận.

Trực giác nói cho ta biết, hắn không phải là người nhiều lời như vậy. Hắn đang che giấu điều gì?

Hắn xoay người định rời đi, bước chân rất chậm, cuối cùng dừng lại, đưa lưng về phía ta hỏi một câu.

Ta ngơ ngẩn, rất nhiều chuyện ùa về trong đầu, ta đờ đẫn trả lời, tronglòng nhất thời sáng tỏ. Ta đã biết một bí mật của Vân Tấn Ngôn.

Ta không biết Thẩm Mặc rời đi từ lúc nào, tâm trạng quay cuồng một lúc,khóe miệng ta chỉ còn lại chút ý cười. Hận thù mấy năm với Vân Tấn Ngônkhông cánh mà bay, chỉ cảm thấy hắn thật đáng thương.

Nhưng cóvài chuyện chẳng muốn suy nghĩ nữa. Ta co rúc trong khuỷu tay của tiểuthư, dần dần, có vài thứ đã mất trở lại trong cơ thể ta. Ta không cốchấp nữa, không cáu kỉnh nữa. Ta cảm thấy chỉ cần chút thời gian nữathôi, ta có thể trở về Diêu nhi trước kia rồi.

Nhưng, không phải tất cả những thứ trở lại đều khiến ta vui mừng, ví dụ như giấc mộng hằng đêm.

Bóng đè dây dưa suốt ngày đêm cuối cùng cũng không còn, nhưng trong mơ tavẫn bàng hoàng sợ hãi. Trong mơ có một nơi ấm áp, ta chỉ cần dựa vào,tất cả nỗi niềm lo lắng sẽ biến mất. Giấc mơ tái diễn từng ngày, ta cảmthấy rõ mình từ thử dò xét đến dựa dẫm, dựa dẫm đến lệ thuộc vào hơi ấmđó, cuối cùng không muốn xa rời.

Cho đến khi tiểu thư nói muốn hạ độc giết Vân Tấn Ngôn, linh hồn lại như bị hút ra. Ta giật mình, thì ra trong mộng... là ký ức thiếu thốn suốt sáu năm qua. Hơi ấm đó đến từVân Tấn Ngôn...

Thì ra vài năm nay, ta đau khổ lưỡng lự cuồngloạn cũng bởi vì trong tiềm thức, ta đã yêu hơi ấm đó. Rõ ràng hận hắn,biết rõ hắn là kẻ thù, nhưng ta lại yêu.

Ta không đành lòng để hắn chết, cầm thuốc giải lén tới Long Hoàn cung.

Vân Tấn Ngôn không có ở đó, không ai cản ta. Đặt thuốc giải lên bàn rồi tavội vã rời đi, nhưng lại đụng phải một tên thái giám. Không nhiều lời,lập tức trở về Trầm Hương điện.

Ta nghĩ, lúc ta và tiểu thư rời đi, chỉ cần tiểu thư và Nhất Nhất còn sống, những oán hận kia cứ để nó tan thành mây khói đi.

Ban đêm gió rét, đau đớn thấu xương, tiểu thư kéo tay ta, cẩn thận tiếnbước, ta dần dần mê man. Trước mắt lại bắt đầu hiện lên hình ảnh củanhiều năm trước, cười cợt, náo loạn, âu lo, khóc lóc.

Trước mắt chỉ có màu đỏ sẫm, mồ hôi lạnh tuôn rơi, đó là bệnh trạng xuất hiện mỗi khi trời có sấm sét...

Cố gắng giữ đầu óc tỉnh táo, ta bảo tiểu thư buông tay, ta biết ta sẽ phát bệnh, dẫn Ngự Lâm quân tới, tiểu thư không thể chạy được.

Ta mơ hồ nhớ lại tiểu thái giám đụng phải ta, lúc ấy có một mùi hương kì lạ. Thì ra... Vân Tấn Ngôn đã phát hiện ra...

Khi tỉnh táo trở lại, mặt tiểu thư đầy nước mắt, lòng ta đau xót, càng sợmình vừa làm lộ thân phận của người. Nếu nói ra rồi, Vân Tấn Ngôn... sẽkhông để người đi nữa...

Tiểu thư vì ta van xin Vân Tấn Ngôn, người nói muốn thuốc giải.

Thân thể bắt đầu đau đớn, ta làm lơ, tiếp tục co rúc trong lòng tiểu thư, cố gắng hấp thu hơi ấm cuối cùng. Nhưng khi ngước mắt nhìn ra sau, một mũi tên dài bay tới.

Thân thể không còn sức lực lại có thể lao vềphía Vân Tấn Ngôn nhanh hơn ý thức, thân thể ta thể hiện ý thức của ta,ta không muốn hắn chết.

Trên lưng một mũi tên, trước ngực một chưởng, còn trúng độc. Ta nghĩ, ta chết chắc rồi...

Nhưng ta lại sợ hãi, cố gắng mở mắt ra, thấy tiểu thư rơi nước mắt yếu ớt lau đi.

Sức lực dần dần rệu rã, ý thức cũng phai nhòa dần, vậy mà ta vẫn sợ, sợtiểu thư biết... biết ta yêu Vân Tấn Ngôn, Tam điện hạ một thời...

Gần như dùng hết toàn bộ sức lực, ta muốn nói cho người biết, người ta yêu là thiếu gia...

Trước kia thiếu gia luôn bắt ta gọi tên chàng, không cho gọi thiếu gia, nếu không thì Khúc ca ca cũng được...

Ta không dám, tôn ti vẫn là tôn ti.

Nhưng câu nói cuối cùng, ta nghĩ, gọi thế nào cũng không quan trọng nữa. Chonên để tiểu thư tin ta, ta nói người ta yêu... là Khúc ca ca...

Nói xong câu đó, toàn thân ta không còn sức lực. Thời khắc cuối cùng, tanhìn Vân Tấn Ngôn, mỉm cười. Nhìn xem, người ta yêu là Khúc ca ca, ta,không yêu ngươi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv