Một câu nói trầm thấp mà mạnh mẽ vang lên trong căn phòng âm u của HìnhPhạt ti, Mộ Phiên Ngô đưa lưng về phía Lê Tử Hà, dường như bả vai vàcánh tay nặng nề hơn phần nào, cười giễu cợt: "Không phải ngươi cũngkhông tin ta sao? Ngươi nói sẽ có người tới phủ thừa tướng đón ta, thếngười đâu?"
"Đi đón huynh, sau đó để Vân Tấn Ngôn tóm gọn một mẻsao?" Giọng Lê Tử Hà trở nên nguội lạnh, cười khổ nói: "Ta muốn tinhuynh! Mặc dù thời khắc cuối cùng cũng không muốn bỏ huynh lại, nhưngcuối cùng..."
Lê Tử Hà dừng một chút, hít sâu một hơi rồi nói:"Dù thế nào đi nữa, việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích. Xinkhuyên một câu, quan trường hiểm ác, lòng vua khó dò, nếu muốn an bìnhchi bằng hãy quay đầu."
Dứt lời, nàng không chần chừ thêm nữa, nhanh chóng rời khỏi Hình Phạt ti.
Mộ Phiên Ngô cúi đầu, khẽ mân mê mười ngón tay, cười nhẹ: "Chi bằng hãy quay đầu. . ."
Tuyết tan trời trong, bầu trời xanh lam trong vắt, đến tối thì bóng đêm ậpđến nhanh chóng, Thần Lộ điện tĩnh lặng, không phải là sự im ắng khôngcó sức sống, mà bình an vì thiếu sự phù phiếm. Bởi vì chủ nhân trongđiện chỉ tựa người trên sập, cả ngày không nói lời nào.
Lê Tử Hànằm nghiêng trên sập, híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt trầm lặng,trong mắt không có gợn sóng, tựa như nữ tử trong tranh. Tóc dài buôngxõa trên vai, áo lông mềm nhẹ quấn quanh người, hơi thở khẽ khàng khôngmàng danh lợi quẩn quanh khiến người ta không đành lòng quấy rầy.
Vân Tấn Ngôn vừa bước vào đã thấy cảnh tượng như vậy, cung nữ thái giámđứng yên ở bên, Lê phi của hắn không coi ai ra gì nhìn bóng đêm mônglung như đi vào cõi thần tiên, thậm chí còn làm như không nghe thấytiếng mọi người hành lễ.
"Ái phi đang nhớ sư phụ sao?" Vân Tấn Ngôn mỉm cười ngồi cạnh Lê Tử Hà, vươn tay định cầm tay nàng.
Mắt Lê Tử Hà lóe lên, dịch người rút tay lại, không thèm để ý.
"Trẫm đoán sai rồi sao?" Vân Tấn Ngôn nhìn chằm chằm vào Lê Tử Hà, muốn bắtlấy chút biến hóa trên mặt nàng, rồi nói tiếp: "Hôm nay Bình Tây vươngtới gặp trẫm, muốn ái phi của trẫm đi khám bệnh cho điệt nhi, nói hắn ốm đau tới mức đứng còn không vững, lại kỳ quặc, dù bệnh nặng cũng chỉmuốn đồ nhi chăm sóc. . . Trẫm cũng không đành lòng thấy hắn mắc bệnhnặng khó chữa, có điều Tử Hà đã là phi tử của trẫm, dĩ nhiên không thểtùy ý xuất cung, huống chi là chăm sóc nam tử khác. . ."
Lê Tử Hà rũ mắt, vẫn không nói gì.
"Ha ha, xem ra trẫm đánh giá cao tình nghĩa sư đồ của hai người," Vân TấnNgôn cười to, nhưng nét cười không chạm đáy mắt, nghiêng người giữ chặtcằm Lê Tử Hà: "Nàng nói xem, rốt cuộc phải thế nào thì nàng mới có chútphản ứng đây? Khóc cũng được cười cũng được, còn tốt hơn làm một con búp bê gỗ phải không?"
Lê Tử Hà ngước mắt lên, đờ đẫn nhìn ra ngoàicửa sổ, dường như không nghe thấy lời nói của Vân Tấn Ngôn. Mắt Vân TấnNgôn trầm xuống, bàn tay giữ cằm nàng siết chặt thêm, ngấu nghiến hôn bờ môi đỏ mọng. Lê Tử Hà cau máy, ra sức cắn lại, trong nháy mắt hươnglong diên lan tỏa giữa răng môi bị thay thế bằng mùi máu tanh mặn chát.Vân Tấn Ngôn hơi giận, chợt đẩy ra nàng, thấy vết máu bên môi nàng, thật giống như hoa tường vi yêu dị, nở rộ theo nụ cười hững hờ.
"Chi bằng Hoàng thượng nghiền cốt của Quý Lê thành tro bụi! Có lẽ. . . sẽ khiến ta có chút phản ứng. . ."
Nụ cười khẽ khàng khiến căn điện lạnh lẽo thêm phần nào, Vân Tấn Ngônkhông ngờ nàng lại đột nhiên nói đến Quý Lê, con ngươi tối sầm lại, lauvết máu trên khóe miệng, khẽ cười nói: "Đúng là người trung thành tậntụy với Quý gia!"
"Dĩ nhiên! Hoàng thượng đừng quên, ám sát, hạđộc. . . Ha ha, người bên gối khó lòng phòng bị. . ." Lê Tử Hà trở mìnhngồi thẳng dậy, cười lạnh nói.
Vân Tấn Ngôn đột nhiên nghĩ đếnđiều gì đó, chợt hiểu ra rồi cười vang: "Nàng cũng biết mình người bêngối của trẫm sao? Nói lời này để uy hiếp trẫm, ngược lại còn nhắc nhởtrẫm còn một chuyện chưa làm. . ."
Khi nói, tay hắn trượt đến cổLê Tử Hà, kéo vạt áo của nàng. "Roạt" một tiếng, áo ngoài màu xanh nhạtbị xé thành hai nửa, trượt khỏi người nàng, để lộ ra áo lót màu trắng.Lê Tử Hà rũ mắt, thuận thế nhìn lướt qua bên trong bên ngoài căn điện.Mọi người đã bị Vân Tấn Ngôn đuổi ra ngoài, đứng hai hàng chỉnh tề, cúiđầu trong bóng đêm, không dám động đậy.
Lê Tử Hà cười khẽ: "Cưỡng ép nữ tử là điều Hoàng thượng muốn sao?"
"Ha ha, trẫm chỉ tò mò không biết mặt nàng có thể xuất hiện biểu hiện gìkhông, nàng biết sự hấp dẫn của nàng nằm ở đâu không? Nỗi hận! Nàng nhìn trẫm với vẻ mặt tràn đầy thù hận. . ."
"Ta nhìn Hoàng thượng với vẻ mặt thù hận khiến Hoàng thượng nghĩ, nếu Quý Lê còn sống, nàng cũngsẽ nhìn Hoàng thượng với vẻ mặt như vậy, có đúng không?" Lê Tử Hà cườinhẹ ngắt lời Vân Tấn Ngôn, lạnh lùng nhìn vào mắt hắn.
Tay VânTấn Ngôn run lên, Lê Tử Hà tiếp tục cười nói: "Hoàng thượng tự thuyếtphục mình bởi vì muốn khiêu khích Thẩm Mặc nên mới giữ ta bên người.Thực ra bởi vì Hoàng thượng không thể bỏ qua cảm giác của Quý phủ trênngười ta, phải vậy không?"
Thân thể của Vân Tấn Ngôn hoàn toàncứng ngắc, như thể bị gõ mạnh, nụ cười vừa nãy còn phảng phất trên môigiờ đã tiêu tan, con ngươi tối tăm chợt trở nên sâu không thấy đáy. LêTử Hà cười thêm tươi rói: "Nếu muốn tìm bóng dáng của Quý Lê, Hoàngthượng đi tìm Tô Bạch không phải tốt hơn sao? Nụ cười của nàng ta cũngna ná tiểu thư Quý gia. . ."
"Vậy thì Hoàng thượng cảm thấy. . ." Lê Tử Hà vươn một tay quấn lấy vai Vân Tấn Ngôn, động tác dịu dàng chậm rãi hệt như trước kia, nhẹ nhàng vuốt ve: "Có phải ta còn khiến Hoàngthượng động lòng hơn vẻ ngoài của Tô Bạch không?
Đôi mắt của Vân Tấn Ngôn chợt trở nên rối loạn, động tác này. . . mức độ này. . .
Còn chưa kịp phản ứng đã ôm lấy Lê Tử Hà, như thể bảo bối đã mất rồi mà tìm lại được, lại hôn ngấu nghiến. Lê Tử Hà ngước mắt lên, xuyên thấu quavai Vân Tấn Ngôn nhìn Tô Bạch sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi dưới,rưng rưng nước mắt quay đầu rời đi.
Vết thương vừa mới cầm máulại rách ra dưới sự cấu xé của răng môi, dòng máu nồng đậm len lỏi vàocổ họng. Tay Lê Tử Hà đã trượt xuống dưới, rút chiếc chủy thủ phiếm hànquang, nhắm vào lưng Vân Tấn Ngôn. Nàng mở to mắt, cánh tay nâng lên cao rồi đâm xuống, nhưng ngay lập tức bị đẩy ra, cổ tay bị nắm chặt, chủythủ leng keng rơi xuống đất.
"Nàng muốn giết trẫm?" Mắt Vân Tấn Ngôn hằn tơ máu đỏ, khàn giọng hỏi.
Lê Tử Hà cười: "Ta vào cung vốn để báo thù, không phải hôm nay Hoàng thượng mới biết. Đúng là hỏi thừa!"
"Bây giờ nàng đã là phi tử của trẫm, muốn vàng muốn bạc, muốn vinh hoa muốnphú quý, trẫm đều có thể cho nàng! Giết trẫm, đối với nàng có gì tốtđẹp?" Vân Tấn Ngôn siết chặt cổ tay Lê Tử Hà, kéo Lê Tử Hà tới gần, thấp giọng hỏi.
"Người vô tâm vô tình như Hoàng thượng, ngay cả yêucòn không hiểu, vậy có hiểu hận là gì không?" Lê Tử Hà lạnh lùng trừngmắt, dùng hét sức rút tay ra, lạnh giọng nói: "Trừ phi ta chết, nếukhông tuyệt đối không từ bỏ cơ hội báo thù! Hoặc là Hoàng thượng giếtta, hoặc là không muốn bị ta hãm hại, cách xa ta ra!"
"Nói chocùng vẫn sợ trẫm động vào người nàng phải không?" Vẻ mặt Vân Tấn Ngôntrở lại bình thường, nhướng mày khẽ cười nói: "Yên tâm, trẫm không cóhứng thú với chuyện cưỡng đoạt, trẫm sẽ chờ ngày nàng tự đưa mình tớicửa!"
Dứt lời, lạnh lùng liếc nhìn Lê Tử Hà, phất tay áo rời đi.
Sắc mặt Lê Tử Hà vẫn bình thản, đứng dậy đi vào phòng trong tìm một bộ yphục thay, xoa vết máu trên khóe miệng, soi gương chỉnh sửa lại, vén tóc mai, đột nhiên phát hiện mười ngón tay của mình run rẩy không thể khống chế được, rũ mắt nắm chặt tay, mặc áo choàng ra khỏi điện.
"Không ai được phép đuổi theo!" Trước khi đi lạnh giọng ra lệnh, đây khôngphải lần đầu kẻ hầu người hạ ở Thần Lộ điện được chứng kiến vẻ lạnh lùng của Lê Tử, không người dám nhiều lời, vội vã lùi lại không dám đuổitheo.
Lê Tử Hà ngẩng đầu nhìn vầng trăng cong cong, ánh trăngthanh khiết toát vẻ lạnh lẽo, bầu bạn với nó là những vì sao lấp lánhxung quanh. Ngày tháng đổi thay, có thứ gì là không thay đổi chứ?
Đến Trầm Hương điện thì cửa điện còn mở. Duyệt nhi thò đầu thấy Lê Tử Hà,vẻ mặt mừng rỡ, mở cửa lớn hơn, ra ngoài nghênh đón rồi nói: "Lê ngự. . . Nương nương. . ."
"Gọi ta là Tử Hà cũng được." Lê Tử Hà vừa thấy nghe thấy hai chữ "Nương nương" liền nhíu mày, ngắt lời Duyệt nhi.
"Duyệt nhi vẫn gọi là Lê cô nương thì hơn." Duyệt nhi khẽ hành lễ, sau đó dẫn Lê Tử Hà vào điện.
Trầm Hương điện không đốt lò sưởi, ngay cả cung nữ hầu hạ cũng không có.Diêu nhi vốn ngồi bên sập, đang cầm khung thêu nghiền ngẫm gì đó, ngẩngđầu thấy Lê Tử Hà thì lập tức đặt xuống, cười nói: "Tiểu thư."
Duyệt nhi khẽ cúi người lui ra, Lê Tử Hà tiến lên liếc nhìn khung thêu Diêunhi vừa đặt xuống, bức tranh thêu còn chưa xong. Nàng thêu một cây mai,cánh hoa còn chưa thành hình.
"Diêu nhi không lạnh sao?" Lê Tử Hà kéo tay nàng, thấy lạnh buốt thì chà xát.
"Không lạnh." Diêu nhi khẽ cười, lắc đầu: "Trước kia tiểu thư thích nhất hoađào và hoa mai, lâu rồi Diêu nhi chưa thêu hoa cho tiểu thư, ở đây lạirảnh rỗi."
Nụ cười của Lê Tử Hà cứng đờ, bây giờ nàng không thích gì nữa, chỉ mọi người được sống tốt. Nhưng lời vừa tới khóe miệng liềnnuốt xuống, chỉ cần Diêu nhi thích thì cứ mặc nàng.
"Tiểu thư, Nhất Nhất đâu rồi, được cứu thật rồi sao?" Diêu nhi đặt xuống khung thêu vừa mới cầm lên, lo lắng hỏi.
Lê Tử Hà gật đầu quả quyết. Đã đưa ra ngoài rồi, vào đêm trước khi họ hành động đã đưa Nhất Nhất ra ngoài rồi.
"Vậy thì tốt." Mắt Diêu nhi thoáng hiện sương mù, dường như thấy Nhất Nhấtđang ở trước mắt, cười nói: "Nhất Nhất ra ngoài là có thể chữa bệnh, cóthể nói rồi. . ."
Nhưng chợt nghĩ đến điều gì đó, lo lắng nói:"Nhưng tiểu thư, nước sông mùa đông lạnh như vậy, Nhất Nhất chịu đượckhông? Bơi trên sông tới Bắc Hồ ít ra cũng phải mất một canh giờ, bệnhcủa Nhất Nhất có trở nặng hơn không?"
Lê Tử Hà cầm tay Diêu nhi,thấy vẻ kinh hoàng của nàng thì chóp mũi ê ẩm, lắc đầu nói: "Không đâu,có người dùng nội lực bảo vệ nó, không sao đâu. Bây giờ nó đang ở ngoàikia chờ chúng ta. . ."
"Vâng." Diêu nhi gật đầu: "Tiểu thư nói gì Diêu nhi cũng tin. Nhưng mấy hôm trước không phải nói là có cơ hội rờiđi ư? Sao lại bị Vân Tấn Ngôn phát hiện?"
Lê Tử Hà nghe vậy, vẻmất mát trên mặt càng nhuốm đậm. Nàng cởi giầy bò lên giường, vén chăncười nói: "Diêu nhi, em còn nhớ hồi bé, ta sợ mùa đông lạnh quá, muốnnằm chung giường với em, bị cha đánh cho một trận không?"
MắtDiêu nhi sáng ngời, cười gật đầu: "Khi đó tiểu thư rất ương ngạnh, lãogia không biết phải làm sao, cuối cùng phải cho em một cái giường ởphòng ngoài tiểu thư mới chịu bỏ qua."
"Hôm nay ta không về Thần Lộ điện nữa, ở đây với em." Lê Tử Hà cười chui vào trong chăn, dằn nỗi chua xót dâng lên mũi.
"Vân Tấn Ngôn có trách cứ không?"
"Ha, hắn giữ ta ở trong cung, nên biết rằng ta sẽ không an phận." Lê Tử Hà cười khẽ.
Diêu nhi gật đầu, đặt khung thêu lên chiếc bàn thấp bên cạnh, bỏ giày cởi áo ngoài, cũng chui vào trong chăn, cười hì hì nói: "Tiểu thư, cảm giácnày. . . cứ như nằm mơ vậy. . ."
"Diêu nhi ngốc, không phải là mơ, ta không chết, sau này sẽ không rời khỏi em nữa. . ."
"Vâng." Diêu nhi kéo tay Lê Tử Hà, vùi đầu bên cổ nàng, "Chúng ta xuất cung làcó thể đưa Nhất Nhất đi, quên tất cả về hoàng cung, sống thật tốt. . ."
"Ừ." Lê Tử Hà hơi nghẹn ngào, khẽ trả lời.
"Đúng rồi, tiểu thư," Diêu nhi đột nhiên ngẩng đầu: "Còn có Thẩm công tử,theo Diêu nhi thấy, chỉ có mình Thẩm công tử thật lòng chờ đợi tiểu thư, nhưng. . . Tiểu thư, hai người có tính trước chuyện Vân Tấn Ngôn phongngười làm phi không? Nếu không tính trước, Thẩm ngự y. . ."
Lê Tử Hà quay người, xoa đầu Diêu nhi, vỗ lưng nàng nói: "Diêu nhi đừng lo,mọi chuyện sẽ tốt hơn. . . Ta sẽ dẫn em xuất cung, sau này. . . em vàNhất Nhất sẽ sống thật tốt. . ."
"Vâng, tiểu thư nói gì Diêu nhi cũng tin." Diêu nhi khẽ lẩm bẩm, hơi thở dần dần ổn định
Lê Tử Hà ôm lấy nàng, mở mắt ra. Trong bóng đêm, nỗi ưu sầu vẫn luôn chấpchứa trong lòng, bây giờ dù xua thế nào cũng không tan. Mắt nàng lóelên, như được thấy lại ngày bàn kế xuất cung với Thẩm Mặc.
"Trước đó, ta có mấy lời muốn nói với nàng." Thẩm Mặc đỡ lấy nàng, nói từng chữ từng câu vô cùng rõ ràng.
"Gì vậy?" Nàng chưa từng hoảng hốt như vậy, cảm thấy lời hắn nói sẽ khiếnhi vọng khó khăn lắm mới dâng lên của mình tiêu tan hoàn toàn.
"Kế hoạch mà ta nói với nàng, điều kiện tiên quyết là Vân Tấn Ngôn không hề hay biết."
"Nghĩa là sao?"
"Ta cảm thấy Mộ Phiên Ngô hơi có vấn đề." Thẩm Mặc nói quả quyết: "Lầntrước nàng tìm ta đổi thuốc, có phải bởi vì cảm thấy Vân Tấn Ngôn nghingờ thân phận nữ nhi của nàng không?"
Trái tim Lê Tử Hà như thể bị vật nặng nện mạnh, đau nhói hồi lâu, đờ đẫn gật đầu.
"Người này ở phủ thừa tướng, thân là nam sủng, dù được Trịnh Dĩnh yêu thíchnhưng cũng chỉ là nam sủng mà thôi! Bỗng dưng được Trịnh Dĩnh thu làmnghĩa tử, còn để nàng tới bắt mạch. Ta đã điều tra, sau khi nàng đượcphong làm làm ngự y, Nghiên phi bị tống vào lãnh cung, sau đó Vân TấnNgôn tuyên hắn vào cung, ngay sau đó hắn đột nhiên trở thành nghĩa tửcủa Trịnh Dĩnh. . ."
"Chờ một chút!" Sắc mặt Lê Tử Hà trắng bệch, vươn tay ngắt lời Thẩm Mặc: "Ý của người là Mộ Phiên Ngô đã tiết lộ với Vân Tấn Ngôn thân phận của Tử Hà ngay từ đầu rồi ư?"
"Đúng vậy,nếu không vì sao hắn không điều tra nguyên nhân nàng đầu độc hắn? Biếtrõ nàng muốn báo thù, còn có thể thoải mái như vậy sao? Bao gồm ta, hắnkhông phái người theo dõi nhất cử nhất động của ta và nàng, bởi vì dướitay hắn có một quân cờ như vậy, nếu ta và nàng định làm gì, chắc chắnhắn sẽ biết được."
Lê Tử Hà ngơ ngẩn, Thẩm Mặc thở dài nói: "Nhưng nếu suy đoán của ta là thật, kế hoạch lần này nhất định sẽ thất bại."
"Vậy phải làm thế nào? Bỏ lại Mộ Phiên Ngô sao?" Lê Tử Hà hơi hoang mang,chính nàng cũng nhận thấy Vân Tấn Ngôn biết thân phận nữ tử của nàng.Biết chuyện này chỉ có ba người Thẩm Mặc, Mộ Phiên Ngô, Thẩm Ngân Ngânmà thôi. Thẩm Ngân Ngân đã rời khỏi Vân Đô từ lâu, vậy chỉ còn Thẩm Mặc. . . Hoặc là Mộ Phiên Ngô. . .
Mộ Phiên Ngô đã từng nói mình phải đề phòng Thẩm Mặc. . .
"Nếu nàng tin ta, lần này hành động, không thể mang theo Mộ Phiên Ngô."
Sắc mặt Lê Tử Hà tối sầm lại. Mộ Phiên Ngô thành ra như vậy cũng bởi vìnàng. Điều này cũng chỉ là suy đoán của Thẩm Mặc, sao có thể bỏ Mộ Phiên Ngô lại chỉ vì suy đoán của một người?
"Nếu nàng không muốn bỏ hắn lại, chúng ta sửa đổi kế hoạch một chút là được." Thẩm Mặc lại thở dài, kéo tay nàng, vỗ nhẹ an ủi.
"Sửa đổi thế nào?"
"Cứu thằng bé ở lãnh cung ra ngoài trước. Nếu Vân Tấn Ngôn biết được kếhoạch của chúng ta, nhất định sẽ toàn tâm chú ý tới ngày thúc phụ vàocung. Chúng ta đưa Quý Nhất xuất cung sớm một ngày, tới hôm thúc phụ vào cung, tất cả đều dựa theo kế hoạch cũ, người vốn được ta cử đi đón QuýNhất chỉ tới lãnh cung quấy rối đánh lạc hướng. Ngoại trừ điều này ra,tất cả vẫn giữ nguyên. Nhưng nếu Mộ Phiên Ngô không tiết lộ kế hoạch sẽđưa hắn theo, nếu kế hoạch không thuận lợi, sẽ không có ai tới đón hắn,nàng và Diêu phi tạm thời ở lại trong cung. Vân Tấn Ngôn muốn bắt nànglàm nhược điểm uy hiếp ta, sẽ không đối xử tệ với nàng. . . Hắn cũngkhông nghi ngờ chúng ta đã hành động từ trước. . ."
"Mọi ngườivào lãnh cung lấy tro cốt của Quý Lê. . . Nếu vậy Vân Tấn Ngôn sẽ khôngcó lý do đổ tội cho mọi người. Cùng lắm thì nói những người đó là bộ hạcủa của Quý gia, tới đoạt tro cốt của Quý Lê."
"Tro cốt của nàng. . . ở đâu?" Vẻ mặt Thẩm Mặc chợt biến đổi, hơi chần chừ mở miệng hỏi.
Lê Tử Hà gật đầu: "Lấy tro cốt có thể phân tán sự chú ý của Vân Tấn Ngôn,che chở Nhất Nhất, nếu không chắc chắn hắn sẽ nghi ngờ trong lãnh cungcó thứ gì khác khiến chàng hao tâm tổn sức. Nếu muốn đưa Nhất Nhất xuấtcung sớm một ngày, chàng có cách gì không?"
Thẩm Mặc lắc đầu: "Đây mới là chuyện mà ta muốn bàn với nàng."
"Ở đây đi." Lê Tử Hà chỉ vào con sông ở lãnh cung, hít sâu một hơi nói:"Trong lãnh cung có một con sông, thông với Bắc Hồ ở cực bắc hoàng cung. Nếu từ đây bơi tới Bắc Hồ, bên kia có rất ít người qua lại, nếu tìm một người có võ công cao cường, chuyện xuất cung không còn đáng lo nữa. .."
"Để ta." Thẩm Mặc tiếp lời không hề do dự, "Đối với nàng mà nói, Quý Nhất rất quan trọng phải không?"
Lê Tử Hà rũ mắt, gật đầu, chần chừ nói: "Nhưng. . . Nhất Nhất rất yếu ớt.Nếu muốn bảo vệ nó an toàn, nhất định phải dốc hết nội lực để bảo vệ,vậy chàng. . ."
"Đừng lo."
Lê Tử Hà chớp chớp mắt, là cảmkích hay cảm tạ? Dù thế nào cũng không thể nói thành lời, không thể nóilời tạ ơn, chỉ biết khắc tạc tình cảm Thẩm Mặc dành cho mình, chỉ có thể gật đầu lia lịa.
"Còn có một chuyện ta muốn nói với nàng."
"Gì vậy?" Lòng Lê Tử Hà lại chùng xuống.
"Chuyện Quý phủ diệt môn. . ." Giọng Thẩm Mặc rất khẽ, thứ lóe lên trong mắtlại là sự bối rối mà hắn đang cố kìm nén: "Tạ gia từng tham dự. . ."
Lê Tử Hà sửng sốt, Tạ gia, Bình Tây vương.
"Bởi vì ta. . ." Lê Tử Hà nhất thời kích động, gần như không thể lựa lời,không kịp phản ứng, lại nói: "Bởi vì Quý Lê hại chết cha mẹ chàng, chonên. . . Chàng cũng hận, phải không?"
"Không." Thẩm Mặc nắm chặttay Lê Tử Hà, nhưng lập tức buông ra rồi nói: "Năm đó ta đã rời khỏi Tây Nam được ba năm, không biết thúc phụ điều tra được chuyện năm đó thíchkhách đến từ Quý gia ở đâu, phẫn hận không thôi, ép Vân Tấn Ngôn giaohung thủ. . ."
"Ta không muốn trốn tránh trách nhiệm, chuyện Quý phủ diệt môn, Tạ gia không thể thoát khỏi liên đới. . ."
"Nếu Vân Tấn Ngôn biết thân phận là người Quý gia của nàng, ta thà rằngthẳng thắn với nàng, chứ không muốn hắn nói chuyện này cho nàng biết,mượn chuyện này làm nàng đau lòng. . ."
"Nhưng như vậy, nàng còn bằng lòng phó thác Quý Nhất cho ta không? Còn tin ta không?"
Bên tai Lê Tử Hà quẩn quanh lời nói của Thẩm Mặc, nhất thời không thể suynghĩ, đầu óc hỗn loạn. Quý gia ám sát Bình Tây vương, chuyện bại lộ, TạThiên Liêm không phục, yêu cầu hành quyết hung thủ, cuối cùng cửu tộccủa Quý gia bị diệt sạch. . .
Đây có thể coi là chân tướng của mọi chuyện không?
Lê Tử Hà hốt hoảng, cuối cùng bên tai chỉ còn câu hỏi mang chút mong đợi của Thẩm Mặc: Nàng còn tin ta không?
Ánh nến trong Trầm Hương điện lập lòe, rồi đột nhiên tắm ngóm. Lê Tử Hàchớp chớp mắt, hình ảnh trước mắt đột nhiên biến mất, nhưng nàng nhớ rõ, nàng nắm lấy tay Thẩm Mặc, tựa lên ngực hắn, khẽ nói: "Thẩm Mặc, ta tin chàng."
Nếu như nàng hại chết cha mẹ Thẩm Mặc, dù hắn muốn báothù thì có gì đáng trách đâu? Huống chi, kẻ truy cứu cũng không phải làhắn, huống chi, trừng phạt chuyện ám sát Bình Tây vương cũng chỉ là cáicớ để người khác diệt Quý phủ mà thôi. . .
Nàng tin hắn thật lòng đợi nàng, tin hắn sẽ cứu được Nhất Nhất, tin hắn sẽ bảo vệ nó chu toàn, tin hắn sẽ thay nàng bảo vệ tất cả những gì nàng trân trọng. . .
Bên tai đột nhiên vang tiếng bước chân, Lê Tử Hà liếc nhìn Diêu nhi, nhẹnhàng ngồi dậy, nghe thấy tiếng kêu hốt hoảng của Duyệt nhi: "Lê cônương, có người xông vào Thần Lộ điện!"