"Người không cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ sao?" Lê Tử Hà nhíu mày, nghiêm túc nhìn Thẩm Mặc nói: "Triệu chứng này không khác gì ôn dịch bìnhthường, nhưng tốc độ này..... Nếu vào mùa hè thì cũng là bình thường,nhưng vào đông, bệnh dịch phải dễ dàng khống chế hơn mới phải. Với tìnhthế này, e rằng chưa tới một tháng nữa sẽ lan tới Vân Đô."
Thẩm Mặc đang cầm ly trà, đưa lên bờ môi nhấp một hớp, lắc đầu, cười nhạt nói: "Không, nhiều lắm là nửa tháng."
"Sao lại nói vậy?"
"Ngươi chưa nghe thấy tin sáng nay sao?" Thẩm Mặc đặt ly trà xuống, nghiêm mặt nói: "Nạn dân nhiễm bệnh ở phương nam nghe nói ở Vân Đô chữa bệnh rấttốt, rối rít đi lên phương bắc. Cứ tiếp tục như thế, chắc chắn tốc độbệnh dịch sẽ lan đi rất nhanh, không đến một tháng nữa sẽ lan đến VânĐô."
Lê Tử Hà rũ mắt trầm tư, đột nhiên bàn tay cảm thấy ấm áp,ngước mắt nhìn ly trà trong tay mình. Thẩm Mặc cầm lấy tay nàng, để lytrà vững vàng trong lòng bàn tay nàng, dịu dàng nói: "Thể hàn tay lạnh,chú ý giữ cho ấm một chút."
Lê Tử Hà ngẩn ra, cười gượng gạo, gật đầu. Hai tay khum lại ôm lấy ly trà, nghi hoặc nói: "Lý ngự y và Chânngự y đều bị sai đi điều tra nguyên nhân dịch bệnh phát tán, bây giờcũng đã qua ba ngày rồi mà không có tin tức gì. Người cảm thấy thế nàovề bệnh dịch lần này?"
"Đây là thời cơ mà ta nói với ngươi." Thẩm Mặc đặt ly trà xuống, đôi mắt hiện nét cười, tràn đầy tự tin.
Lê Tử Hà giật mình, khẽ hỏi với vẻ kinh ngạc: "Bệnh dịch này, là do người sắp đặt?"
Thẩm Mặc ngầm thừa nhận, Lê Tử Hà lại hỏi: "Người khiến lòng dân đại loạn,Vân Tấn Ngôn lại càng kiêng kỵ thế cục triều đình không yên, trì hoãntốc độ trừ bỏ Cố gia hoặc Trịnh gia, như vậy thì có gì tốt?"
"Không những không trì hoãn, mà tốc độ còn nhanh hơn." Thẩm Mặc không chút dodự nói tiếp, "Hơn nữa, chắc chắn hắn sẽ cho chúng ta xuất cung chẩnbệnh, như vậy, có một số việc càng dễ dàng hơn."
Lê Tử Hà đangđịnh hỏi tiếp, nhưng tiếng gõ cửa chợt cắt đứt cuộc nói chuyện của haingười. Vội vàng đứng dậy mở cửa, Phùng Tông Anh đứng ngoài, phùng mắttrợn mang bất mãn nhìn nàng chằm chằm, nói: "Đi theo ta."
Lê Tử Hà quay về phía phòng, gật đầu với Thẩm Mặc gật đầu, đi theo Phùng Tông Anh.
"Hoàng thượng phái ngươi và Thẩm Mặc tới vùng dịch bệnh." Phùng Tông Anh vừavào thư phòng đã lầu bầu: "Ta đã già, có một số việc không thể nào làmđược, đành phải để những hậu sinh như các ngươi góp sức."
PhùngTông Anh vừa nói, vừa liếc đôi mắt nhỏ nhìn Lê Tử Hà, mang vẻ áy náy,lại nói: "Lần này bệnh dịch rất dữ dội, sức khỏe của ngươi vốn cũngkhông được tốt, đáng lẽ ta muốn để cho một mình Thẩm Mặc đi, nhưng Hoàng thượng cứ khăng khăng rằng hắn cần có người giúp một tay. Hơn nữa, đâycũng là cơ hội tốt, nếu trừ bệnh dịch thành công, về sau ngươi cũng cóchỗ đứng vững vàng ở Thái y viện."
"Còn nữa, ngày đông giá rét,mang nhiều quần áo chút." Phùng Tông Anh thu dọn y thư, không để lạichút thời gian cho Lê Tử Hà nói chen vào, lại nói tiếp: "Ngươi mang theo mấy quyển y thư này, có lẽ sẽ có tác dụng, dù sao vẫn hơn dựa vào ThẩmMặc kia."
"Haiz, lần đầu tiên Ân Kỳ bị đả kích như vậy, về sauchắc cũng không dám phách lối nữa. Ngươi do ta dìu dắt, chắc không cónhiều người dám ức hiếp ngươi....."
"Đại nhân muốn từ quan?" LêTử Hà không nhịn được nữa, ngắt lời Phùng Tông Anh. Giọng điệu này, nghe thế nào cũng thấy như đang từ biệt nàng.
Phùng Tông Anh ngừngđộng tác trong tay lại, vỗ vỗ y thư, những hạt bụi bay lên. Ánh mắt ônghơi mơ hồ, do dự một chút rồi nói: "Chuyện này còn chưa có quyết địnhcuối cùng, đừng có nói ra ngoài."
Hiếm khi Phùng Tông Anh nói lời nghiêm túc như vậy. Ông ôm lấy một chồng y thư nặng nề đặt lên tay LêTử Hà, nói: "Chắc thánh chỉ của Hoàng thượng sắp đến rồi, ngươi đi chuẩn bị đi, chiều nay đi rồi."
Lê Tử Hà chỉnh lại chồng sách, để chúng nằm vững vàng trên tay mình, gật đầu nói: "Vậy đại nhân bảo trọng!"
Sớm ngày rời khỏi hoàng cung, rời khỏi quan trường phức tạp, an hưởng tuổi già, đây là chuyện ông nên làm từ trước mới phải.
Lê Tử Hà xoay người, vừa bước một chân ra khỏi cửa, chợt nghe Phùng Tông Anh lầu bầu: "Đúng rồi..... Cái đó....."
Hình như Phùng Tông Anh hơi ngượng ngùng, dừng một chút rồi nói tiếp: "Tathấy, Thẩm Mặc kia, cũng không phải là người xấu, ngươi..... Về sau cóchuyện cứ đến tìm hắn, cũng không có lỗi gì....."
Lê Tử Hà thấy ấm lòng, quay đầu mỉm cười hiền hòa với Phùng Tông Anh, gật đầu rồi rời đi.
Phùng Tông Anh đứng sững hồi lâu, vuốt cặp mắt, nụ cười vừa nãy..... Chỉ là ảo giác thôi.....
Có Lý ngự y và Chân ngự y tới trước, chuyện Thẩm Mặc và Lê Tử Hà rời đicũng không gây chú ý mấy, có điều ai ai cũng đặt hi vọng lên Thẩm Mặc.Thấy hắn đến vùng dịch bệnh thì thở phào một hơi, cho rằng bệnh dịch đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Lê Tử Hà vốn tưởng rằng hai sư đồsẽ lặng lẽ rời cung, vậy mà lúc cùng Thẩm Mặc ra đến cửa cung, chợt thấy hai nhóm Ngự Lâm quân chỉnh tề, khoảng chừng mấy trăm người đang đứngđợi họ. Đằng trước có hai con ngựa, hiển nhiên là để lại cho nàng vàThẩm Mặc. Lê Tử Hà liếc nhìn Thẩm Mặc, hình như điều này nằm ngoài dựliệu của hắn.
Một Ngự Lâm quân tiến lên, chắp tay nói: "Xin mời hai vị!"
Hắn đưa tay chỉ hai con ngựa, Lê Tử Hà chậm rãi đi về phía đó. Cho Ngự Lâmquân bảo vệ hai ngự y ư? Không thể nào. Ngự Lâm quân này cùng đi để ápchế nạn dân để tránh bạo loạn ư? Những chuyện này đã có quân đội loliệu, không tới phiên Ngự Lâm quân trong cung.
Đang trầm tư, nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng của Thẩm Mặc: "Tử Hà không biết cưỡi ngựa, cưỡi chung ngựa với vi sư cũng được."
Lê Tử Hà Liên gật đầu lia lịa. Nàng biết cưỡi ngựa, nhưng cưỡi ngựa rảobước vài vòng thì không có vấn đề, nhưng phải phi nước đại tới vùng dịch bệnh thì hơi khó khăn. Huống chi, còn phải bàn với Thẩm Mặc về tìnhhình ngày hôm nay nữa.
Tên Ngự Lâm quân kia nhìn ngó Lê Tử Hà,thấy hắn gầy tong teo, e rằng gió thổi liền ngã, cũng không nhiều lời,dắt con ngựa kia đi.
Lê Tử Hà ngồi trước Thẩm Mặc, lúc đầu thânthể còn hơi cứng ngắc, nhưng ngựa chạy như bay, không thể không ngả vềphía sau, tựa lên ngực Thẩm Mặc. Gió lạnh thổ từng cơn, Thẩm Mặc tung áo choàng lên, quấn cả người Lê Tử Hà lại.
Thân thể lạnh lẽo ấm áphơn, nhưng nghĩ tới tư thế hai người lúc này, Lê Tử Hà vẫn không được tự nhiên lắm, giùng giằng muốn ngồi dậy. Thẩm Mặc vươn tay giữ chặt hôngnàng, giữa tiếng vó ngựa, giọng nói mát lạnh len lỏi vào tai: "Đừng nhúc nhích, hãy nghe ta nói."
Nghe thấy vậy, Lê Tử Hà quả nhiên bấtđộng, phải tĩnh tâm mới có thể nghe rõ lời nói của Thẩm Mặc trong tìnhcảnh huyên náo như vậy.
"Chắc hẳn Vân Tấn Ngôn đang nghi ngờ thân phận của ta, vì vậy phái một nhóm người đuổi theo để tránh ta mangngươi chạy mất." Giọng nói của Thẩm Mặc khẽ khàng nhưng dường như có thể xuyên thấu, khắc in bên tai Lê Tử Hà.
"Nghi ngờ người có thânphận gì?" Một luồng hơi nóng chợt xông lên ngực Lê Tử Hà. Nàng không còn để tâm tới lời nói hồi mới kết minh, nàng thật sự rất tò mò với thânphận của Thẩm Mặc, buột miệng hỏi.
Không biết giọng nói của Lê Tử Hà quá khẽ khàng, hay tiếng vó ngựa quá lớn, câu nói kia dường như bịbao phủ trong bụi bậm của vó ngựa. Cũng không biết Thẩm Mặc không nghethấy, hay cố tình tránh né, chuyển đề tài: "Ngươi có tín vật chứng minhngươi là người Quý gia không?"
Lê Tử Hà chán nản lắc đầu. Nàngbiết Thẩm Mặc có nội lực, không thể nào không nghe thấy câu hỏi củamình, vậy tức là không muốn nói. Nàng không thể có tín vật chứng minhthân phận người Quý gia, nàng chỉ có hồi ức, nhưng những người có hồi ức giống nàng đã chết hết rồi.
Lê Tử Hà cảm thấy Thẩm Mặc thở dàimột hơi, đột nhiên yên tĩnh trở lại. Cát bay qua trước mắt, cây cối khóm hoa nhanh chóng lùi về phía sau, tiếng vó ngựa văng vẳng bên tai, thỉnh thoảng còn có tiếng thét của người cưỡi ngựa. Người nàng tựa lên ngựcThẩm Mặc, không hề cảm thấy lạnh lẽo. Được rời xa hoàng cung, cảm giáclạnh lẽo trên cơ thể cũng phai nhạt chút ít.
"Hay là chúng tachạy đi, không bao giờ trở về hoàng cung nữa, có được không?" Thẩm Mặcđột nhiên lên tiếng, mang theo giọng cười.
Vừa lúc bước chân conngựa chao đảo, Lê Tử Hà nắm chặt vạt áo của Thẩm Mặc, nhìn lá vàng rụngxuống không ngừng, cành cây trơ trụi, run rẩy trong gió rét, lá phải rơi xuống mới có thể bay lượn khắp chốn. Mà nàng, phải đứt rễ, mới có thểbắt đầu cuộc sống mới, cây của nàng, chính là nỗi hận thấu xương.
"Có người từng nói với ta, nếu mang hận trên lưng, cuộc đời này không thểsống phóng khoáng thoải mái nữa. Lãnh đạm nhìn thế gian vạn vật, mới cóthể giữ lòng mình thanh thản." Giọng nói của Thẩm Mặc có vẻ hơi phiềnmuộn, như thể vọng tới từ nơi xa xăm.
Lê Tử Hà cười khẽ mộttiếng: "Lãnh đạm nhìn thế gian vạn vật? Nếu không có yêu hận tình thù,cuộc sống tựa như tảng đá cây khô, thì có gì vui thú chứ?"
Bàntay ôm lấy Lê Tử Hà của Thẩm Mặc siết chặt. Hắn không nhiều lời nữa, imlặng hồi lâu, mới mở miệng nói tiếp: "Năm đó thế lực của Quý phủ lớnmạnh, một phần bị Vân Tấn Ngôn diệt trừ, một phần đi theo Trịnh Dĩnh,còn có một bộ phận trung thành với Quý phủ từ quan về ở ẩn."
Thẩm Mặc dừng một chút, Lê Tử Hà nhẹ nhàng gật đầu, tất nhiên nàng biếtnhững điều này, Thẩm Mặc lại nói tiếp: "Ta phát hiện những người từ quan về ở ẩn gần đây có chút động tĩnh."
Lê Tử Hà run lên, thảo nàoThẩm Mặc hỏi nàng có tín vật chứng minh mình là người Quý gia không, nếu có thể sử dụng bọn họ..... Nhưng nghĩ lại, hôm nay bọn họ có động tĩnh, thì tất nhiên đã có người dẫn đường, là ai? Họ muốn làm gì chứ?
"Động tĩnh không lớn, chỉ đi lại thường xuyên hơn chút, hơn nữa..... đang âmthầm thu gom của cải trải đường....." Thẩm Mặc dự đoán được nghi ngờ của nàng, đáp lời: "Về phần kẻ đang âm thầm lãnh đạo, tạm thời không có tin tức. Nhưng Quý phủ còn có người may mắn sống sót ư?"
Chóp mũi Lê Tử Hà cay cay, đôi mắt cũng bị gió tạt mà đau đớn, cố gắng ổn định giọng mình, nàng nói: "Chắc là không có ai."
Hôm đó trên pháp trường, ngay cả quản gia của Quý phủ cũng không bỏ qua,thậm chí còn có những nhà thân cận với Quý gia. Theo lệ thường, nhữngngười trong cửu tộc, cho dù không có ở pháp trường Vân Đô, cũng bị chémđầu cùng lúc trên những pháp trường khác. Quan trọng hơn cả, theo tínhtình của Vân Tấn Ngôn, ngay cả máu mủ của mình còn không buông tha, liệu có thể dễ dàng để người Quý gia trốn thoát sao?
Nàng có thể trọng sinh đã kì diệu rồi, trừ phi, còn có người giống nàng.....
"Đừng lo lắng, mấy ngày nữa, nhất định điều tra được thân phận của người đứng sau."
Giọng nói của Thẩm Mặc trầm thấp, bờ ngực cũng khẽ rung lên. Lê Tử Hà nhẹnhàng gật đầu, không phải nàng chưa từng nghĩ tới thế lực Quý phủ cònsót lại. Nhưng khổ nỗi không biết chỗ tìm, hơn nữa dù có tìm được đinữa, làm sao có thể chứng minh mình là người Quý gia? Chỉ dựa vào hiểubiết của mình đối với Quý phủ, không đủ để làm chứng.....
Cái gọi là vùng dịch bệnh, cũng chỉ do quan phủ ra tay, tạm thời tập trung dânchúng mắc bệnh ở một khu vực trống trải cách xa thành trấn, dựng lều cho người ở. Lý ngự y và Chân ngự y vừa thấy Thẩm Mặc, như thể thấy cứutinh, chỉ thiếu điều nước mắt tuôn rơi.
Lê Tử Hà không quan tâm tới bệnh dịch lần này, nếu do Thẩm Mặc thao túng, đương nhiên hắn có cách giải quyết.
Nhưng nàng vẫn không thể hiểu bệnh dịch này rốt cuộc có lợi gì, ngoại trừkhiến lòng người bàng hoàng, bệnh dịch cũng không khiến người tử vong,càng không thể có ảnh hưởng tới hai nhà Trịnh Cố.
Rõ ràng ThẩmMặc đang cố tình kéo dài thời gian. Ba ngày đầu, mỗi lần chẩn mạch đềunhíu mày suy nghĩ, cứ như không nghĩ ra cách. Lúc này Lê Tử Hà mới pháthiện ra, nếu để cho Thẩm Mặc đi diễn kịch, cũng không phải việc khó.....
Ngày thứ tư, gió càng lạnh hơn, mây đen kéo đến từng đám, tuyết sắp rơi.Cuối cùng Lê Tử Hà cũng nhìn ra quan hệ giữa bệnh dịch và Cố gia. Bởi vì ngày hôm nay, Cố Vệ Quyền từ quận Tây Nam trở về Vân Đô, đúng lúc điqua nơi này, phía sau là mấy vạn nạn dân đi lên phương Bắc xin được chữa bệnh.....
Lê Tử Hà nhíu mày nhìn đám nạn dân với quần áo lam lũ, quay người trở về lều. Nếu muốn báo thù, cần gì phải làm bộ làm tịch.
Ngoài lều vô cùng hỗn loạn, đám nạn dân thấy triều đình cử bốn ngự y tới đây, vốn đã an phận hơn rất nhiều, nhưng gặp được đại tướng quân ngưỡng mộđã lâu thì lại trở nên kích động. Nỗi khổ khi bị bệnh hành hạ bị niềmhưng phấn hòa tan, từng đám vây quanh Cố Vệ Quyền và quân đội của ôngxem náo nhiệt.
"Lê ngự y, tối nay phải phiền Lê ngự y chịu thiệtrồi. Ngự y ở chung lều với Thẩm Ngự y có được không?" Lý ngự y đã lâukhông gặp gầy đi rất nhiều. Thấy Thẩm Mặc sắp tìm được cách chữa bệnh,tuy vui mừng nhưng vẫn không che giấu được vẻ mệt mỏi mấy ngày nay.
"Ừ." Lê Tử Hà gật đầu tỏ vẻ thông cảm. Hôm nay Cố Vệ Quyền dẫn theo nhiều người tới như vậy, không đủ lều là điều tất nhiên.
"Thẩm Ngự y đã có thể viết ra phương thuốc chưa?" Lý ngự y hỏi với chút hi vọng.
Lê Tử Hà do dự một chút, đáp: "Sắp rồi, Tử Hà sang xem một chút."
Điều Thẩm Mặc chờ đợi có phải là Cố Vệ Quyền? Cố Vệ Quyền tới, hắn cũng nên đưa ra phương pháp chữa bệnh rồi.
"Ngưỡng mộ đại danh Thẩm y sư đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!"
Lê Tử Hà còn chưa vào lều, đã nghe thấy giọng của Cố Vệ Quyền. Nàng dừng bước, nghe xem Cố Vệ Quyền tới tìm hắn làm gì.
"Nghe nói Thẩm y sư xuất thân từ quận Tây Nam?" Ở trong lều, Cố Vệ Quyền vừanói, vừa cẩn thận quan sát Thẩm Mặc đang viết phương thuốc, nhìn mãicũng không hiểu, nên cũng không nhìn nữa.
Thẩm Mặc gật đầu, lạnh nhạt nói: "Đúng vậy."
"Ahhh, hình như ta chưa từng nghe nói quận Tây Nam có người họ Thẩm." Cố Vệ Quyền ra vẻ khó hiểu, lại quan sát Thẩm Mặc.
Thấy Thẩm Mặc ngẩng đầu, vội vàng thu hồi ánh mắt, mân mê ly trà trên bàn.
"Tại hạ xuất thân từ gia đình nhỏ, dĩ nhiên đại tướng quân chưa từng nghe thấy."
"Nghe nói Thẩm Ngân Ngân....."
"Tử Hà, vào đi." Thẩm Mặc có vẻ hơi khó chịu, ngắt lời Cố Vệ Quyền, quay ra ngoài gọi một câu.
Lê Tử Hà vén mành, cất bước đi vào, thi lễ với Cố Vệ Quyền: "Bái kiến Cố đại tướng quân!"
"Cố tướng quân, đây là phương thuốc chữa bệnh, cần phải làm phiền thuộc hạCố tướng quân rồi. Theo phương thuốc này đi những nơi cách xa thành trấn để gom góp chút dược thảo cho dân chúng." Thẩm Mặc đưa phương thuốc đãviết xong cho Cố Vệ Quyền.
Mắt Cố Vệ Quyền sáng lên, đây chính là cơ hội tích lũy danh vọng giữa chốn dân gian, nhận lấy không chút dodự. "Ha ha, đa tạ Thẩm y sư, việc này không nên chậm trễ, lão phu đi sai bảo người làm."
Dứt lời, không thèm liếc nhìn Lê Tử Hà mà đi ra.
Lê Tử Hà không hiểu, nói: "Sao lại làm vậy?"
"Ngày mai chúng ta sẽ trở về Vân Đô." Thẩm Mặc cười, bỏ qua câu hỏi của Lê Tử Hà, dắt tay của nàng nói: "Tối nay ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta nằm bên ngoài một đêm cũng được."
Nói xong nhận lấy quần áo Lê Tử Hà đặt bên giường. Lê Tử Hà vốn định từ chối, thấy trong lều chỉ có mộttấm nệm thì im lặng không nói gì nữa.
Ban đêm, Lê Tử Hà co duỗiđôi chân mỗi khi gặp ngày mưa dầm liền đau đớn không chịu được, độtnhiên nhớ tới Mộ Phiên Ngô. Hôm nay đã là mùng một, lại không thể gặphắn, không biết bây giờ thế nào rồi?
Còn có Thẩm Mặc, lần này Vân Tấn Ngôn để nàng tới đây, mặt ngoài thì nói là để cho nàng giúp ThẩmMặc một tay, thực ra là muốn nàng kiềm chế Thẩm Mặc ư? Thẩm Mặc nói VânTấn Ngôn sợ bọn họ bỏ chạy, phải là "hắn" mới đúng. Đối với hắn mà nói,có lẽ mình chỉ là gánh nặng, nếu không, với bản lĩnh của hắn, muốn đithì đúng là dễ như trở bàn tay.
Ngoài lều, tiếng gió gào théttừng cơn, khiến Lê Tử Hà suy nghĩ ngổn ngang. Nàng đột nhiên nôn nóngkhó chịu, Thẩm Mặc ở bên ngoài một mình, trời lạnh như thế thì ngủ thếnào được?
Dứt khoát bò dậy, mặc quần áo vào định đi tìm hắn. Dù sao ở trong lều vẫn tốt hơn ở ngoài lều chứ.
Vừa mới bước ra khỏi nệm, một cơn gió lạnh đã thổi tới. Nàng vén mành lên,dưới ánh trăng, mặt của Thẩm Mặc càng thêm lạnh lẽo. Tin tức mang tới,lập tức ném Lê Tử Hà vào hầm băng.
"Nghiên phi chết bất đắc kỳ tử trong lãnh cung, nghi phạm là Phùng Tông Anh, đã sợ tội tự sát."