Hành động này của Trần Lộc Xuyên hơi thất lễ, Sài Vi trợn mắt, ghé sát vào tai Lâm Duyệt hỏi, “Anh ta có ý gì?”
Lâm Duyệt thầm thở dài, thấp giọng nói, “Quên đi.” Sau đó, cô bổ sung một câu, “Về sau cậu đừng tạo cơ hội gì nữa, tớ và anh ấy không có cơ hội.”
Sài Vi khoát tay, “Tùy cậu. Hoàng đế chưa vội thái giám đã gấp.”
Bữa tiệc thường niên bắt đầu. Theo thông lệ, các lãnh đạo phát biểu trước. Đến lượt Đan Nhất Phong, ông nói, “Trước khi ăn, chúng ta cùng tham gia vài hoạt động để làm nóng không khí nhé? Tôi và những người trong nhóm lãnh đạo đã chuẩn bị chút lì xì cho mọi người, số lượng không nhiều lắm, chỉ có năm mươi cái[1], nhanh tay thì có, chậm thì hết. Nào nào, mọi người mở ra đi. Tôi kêu khẩu lệnh …..”
[1] Hồng bao điện tử, mỗi hồng bao sẽ có một số tiền riêng, ai may mắn sẽ nhận được nhiều.
“Anh Đan, chờ một chút!”
Đan Nhất Phong cười nói, “Được rồi, xong chưa? Tôi bắt đầu phát nhé….”
Sài Vi, “Tớ chỉ cướp được 18 tệ!” Cô hỏi Lâm Duyệt, “Cậu thì sao?”
Lâm Duyệt cười mà không nói, giơ màn hình lên.
“388?!”
Mọi người thấy Lâm Duyệt cướp được nhiều tiền nhất, còn chưa bắt đầu ăn đã phạt cô uống ba chén. Tửu lượng của Lâm Duyệt không cao, lén nhờ Sài Vi uống đỡ.
Sài Vi hừ hừ hai tiếng, “Cậu đưa lì xì cho tớ thì tớ giúp.”
“Vậy thì quên đi.”
Cơm nước xong, lì xì lại được phát lần nữa. Lần này mới là lần phát chính, ai cũng có phần, chỉ khác nhiều hay ít. Vận may của Lâm Duyệt tối nay rất tốt, tùy tiện mà lại bốc trúng một chiếc iphone.
Sài Vi ghen tị, lắc hay vai Lâm Duyệt, “Nói! Cậu ăn gian phải không!”
“Được rồi, được rồi.” Cô bị lắc đến choáng váng đầu óc, dạ dày bắt đầu khó chịu, “Tớ đi toilet.”
“Người chạy thì được, đồ đạc để lại!”
Lâm Duyệt ném hộp iphone trong tay cho cô, “Cho cậu, cho cậu, mau thả tớ đi. Tớ nôn mất.”
Cô chạy vội vào toilet, nôn khan một lát, may không bị ói ra ngoài.
Lúc cô trở lại đại sảnh, Vương Bồi Nguyên đang hô hào mọi người đi hát.
Đan Nhất Phong vốn định trốn, nhưng bị bắt lại. Mọi người vây ông lại, cùng kéo nhau đi KTV.
Sài Vi chiếm vị trí trong góc, mặc kệ ý kiến người khác, bắt đầu ê a mấy bài tình ca xưa lơ xưa lắc.
Một lát sau, Vương Bồi Nguyên đoạt mic, “Hát mãi cũng chán, chúng ta chơi trò chơi đi!”
Triệu Thanh Nhã nói, “Anh chỉ biết tốt cho anh với cả cái đám ‘thế giới ngầm’ kia thôi. Lần trước chơi đại mạo hiểm, một mình anh hôn tận ba em gái!”
“Em Thanh Nhã đừng nóng. Phòng làm việc chúng ta nhiều người anh tuấn như vậy, em muốn hôn ai thì hôn, tốt quá còn gì!”
Triệu Thanh Nhã, “Công ty chúng ta có người nào anh tuấn?”
“Anh không phải sao?”
“Anh là ‘người của thế giới ngầm’ mà.”
Mọi người cười vang, Vương Bồi Nguyên đảo mắt, chỉ vào Trần Lộc Xuyên đang ngồi trên sofa, “Người kia thì sao?”
Triệu Thanh Nhã đỏ mặt.
Vương Bồi Nguyên cười ha ha, đoạt lấy xúc xắc trên bàn, “Nào nào, lời thật lòng hay mạo hiểm lớn, ai điểm thấp nhất sẽ được hôn anh Xuyên một cái.”
Trần Lộc Xuyên dở khóc dở cười, “Sao lại kéo tôi vào?”
“Vì cậu đẹp trai thôi.”
Mọi người thay phiên nhau tung xúc xắc. Vương Bồi Nguyên là người bày trò, kết quả vòng đầu tiên, anh ta là người tung ra điểm thấp nhất. Anh ta ho nhẹ một tiếng, “Quy tắc trò chơi do tôi đặt ra, tôi sẽ đi đầu tuân thủ. Anh Xuyên, thiệt thòi cho cậu rồi…” Dứt lời, anh ta kéo Trần Lộc Xuyên, hôn lên má.
Mọi người cười đến đau cả bụng, “Vương Bồi Nguyên, anh tích chút đức, đừng bôi đen anh Xuyên.”
Vương Bồi Nguyên buông ra Trần Lộc Xuyên, tiếp đón, “Tiếp theo đi!”
Lần thứ hai, lại là một đồng nghiệp nam khác.
Vương Bồi Nguyên nhìn Trần Lộc Xuyên, nói, “Anh Xuyên, nếu chuyện hôm nay mở ra thế giới mới cho cậu, không cần cảm ơn, tôi là một đội viên.”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Vậy anh phụ trách đi.”
“Phụ trách, phụ trách, phụ trách! Tôi lên phòng khách xuống phòng bếp…”
Lâm Duyệt đứng bên nhìn, cũng cười không dứt được.
Nhưng đến khi vòng thứ ba kết thúc, cô cười không nổi nữa.
Triệu Thanh Nhã liếc mắt nhìn Lâm Duyệt, nói với Vương Bồi Nguyên, “Việc này, anh Vương, liệu có thể…”
Lâm Duyệt ngắt lời Triệu Thanh Nhã, “Tôi có thể chọn nói thật không?”
“Đương nhiên có thể, nhưng mà cô nghĩ xem, nói thật không phải lúc nào cũng dễ, lỡ hỏi phải cái gì cô không trả lời được thì… Mạo hiểm lớn đơn giản hơn, cô xem, anh Xuyên ở đây, cô cứ thế tiến lên…”
“Lời thật lòng.”
“Được rồi, mọi người có ai muốn hỏi gì không.”
Một đồng nghiệp nam đang định mở miệng, Trần Lộc Xuyên đã đoạt trước, “Tôi hỏi.”
Hô hấp của cô bị kiềm hãm, Lâm Duyệt chậm rãi đưa mắt nhìn anh.
Cách ánh đèn đủ màu, ánh mắt anh trong suốt tĩnh lặng, “Tôi muốn hỏi cậu, lần thi hồi lớp năm, tại sao cậu lại giúp tôi?”
Tim Lâm Duyệt đập dồn dập, hồi lâu sau, cô mới trả lời, “Chúng ta là hàng xóm, giúp cậu là đương nhiên.”
Trần Lộc Xuyên im lặng chớp mắt, cười cười, “Hỏi xong rồi.”
Câu hỏi kì lạ, đáp án cũng kì lạ, mọi người ai nấy đều ù ù cạc cạc.
Triệu Thanh Nhã vội vàng nói, “Nào nào, vòng kế tiếp.”
Tan tiệc đã là mười hai giờ đêm, Sài Vi vừa ngủ được một giấc đã tỉnh lại, cùng Lâm Duyệt đứng chờ xe.
“Vương Bồi Nguyên ngủ mất, cuối cùng kết quả thế nào? Có đến phiên Triệu Thanh Nhã không?”
“Không.”
Sài Vi cười cười, “Haiz, hôm nay bao nhiêu may mắn đều dồn hết vào cậu.”
Lâm Duyệt im lặng, nghĩ rằng may mà Sài Vi ngủ sớm, không xem được vòng thứ ba.
Sài Vi cúi đầu, thấy mình vẫn còn ôm hộp iphone, cười ngượng ngùng, trả lại cho Lâm Duyệt.
Hai người đợi một lúc thì có hai chiếc taxi vắng khách đến. Lâm Duyệt đang định kéo Sài Vi đi thì phía sau chợt vang lên giọng nói trầm thấp, “Lâm Duyệt, tôi tìm cậu có chút việc.”
Lưng Lâm Duyệt cứng đờ, nháy mắt với Sài Vi.
Sài Vi không thèm để ý, rút tay ra, đẩy cô đi, cười nói, “Tôi về trước, Trần Lộc Xuyên, xong chuyện nhớ đưa cô ấy về.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu.
Lâm Duyệt xoay người, “Chuyện gì?”
Trần Lộc Xuyên chỉ sang bên cạnh, “Đi một đoạn đi.”
Lâm Duyệt im lặng một lúc, bước theo.
Đi được một đoạn, xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió gào rít bên tai.
Lâm Duyệt đút tay vào túi, đầu cúi xuống, cố đem toàn bộ sự chú ý dồn vào mỗi bước chân.
Không biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng bước chân bên cạnh dừng lại, cô cũng dừng lại theo.
Trần Lộc Xuyên hỏi, “Vừa rồi tại sao lại nói dối?”
Lâm Duyệt vốn cực kì bình tĩnh, lời vừa rồi của cô tuy không phải nói thật, nhưng cũng không tính là nói dối. Nhưng bị Trần Lộc Xuyên chất vấn như vậy, cô có phần chột dạ, giọng nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, “Tôi không nói dối.”
“Vậy cậu trả lời tôi lại lần nữa, lớp năm khi ấy, tại sao lại giúp tôi?”
Trong lòng nhất thời trăm luân bách chuyển, Lâm Duyệt ngẩng đầu nhìn Trần Lộc Xuyên.
Tóc anh hơi rối, cổ áo sơ mi hơi mở ra, trông có vẻ tùy ý hơn thường ngày.
Lòng cô khẽ mềm lại, “Vết sẹo trên đùi cậu đã biến mất chưa?”
Trần Lộc Xuyên kinh ngạc, “Sao cậu biết trên đùi tôi có sẹo?”
Lần trước, anh cũng rất ngạc nhiên, xa cách sáu năm, Lâm Duyệt vẫn còn nhớ rõ anh thích chơi bóng rổ.
Lâm Duyệt lại hỏi, “Cậu còn nhớ rõ, tại sao mình có vết sẹo đó không?”
Trước kia, trong ngõ gần khu nhà hai người sống có người nuôi chó săn. Con chó kia rất hung dữ, không quan tâm là người quen hay người lạ, trước cứ xông ra cắn sủa một hồi mới thôi. Bình thường, con chó bị xích lại, nhưng có một ngày, không biết vì sao mà dây thừng bị đứt. Hôm đó, Trần Lộc Xuyên về nhà, thấy con chó đứng dưới gốc cây sủa
Trên cây có một cô bé đang khóc nức nở.
Trần Lộc Xuyên cũng không nhìn kỹ, nhặt hòn đá dưới đất lên ném con chó, sau đó bỏ chạy. Vì vậy, cậu bị chó đuổi theo, cuối cùng không chạy kịp, đùi bị cắn, để lại một vết sẹo.
Lần ấy, chủ con chó phải bồi thường một số tiền lớn. Từ đó về sau, con chó biến mất, ngõ nhỏ cũng yên tĩnh trở lại
Trần Lộc Xuyên lại kinh ngạc, “Người nấp trên cây là cậu?”
Lâm Duyệt cúi đầu “Ừ” một tiếng.
Trần Lộc Xuyên chớp mắt, nở nụ cười, “Cậu rất biết che giấu.”
Lâm Duyệt cũng mỉm cười.
Trần Lộc Xuyên tiếp tục bước về phía trước, “Hóa ra là vì chuyện này. Lúc đó tôi cứ tưởng là cậu định lấy nhược điểm của tôi để mách với giáo viên.”
Lâm Duyệt vội vàng theo sau, “Tôi sẽ không làm thế.”
Trần Lộc Xuyên hơi nghiêng đầu, “Vì sao?”
“Tôi không phải người như thế.”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Cũng đúng.”
Đường đi rất ngắn, thoáng chốc đã đến đường lớn. Trần Lộc Xuyên nói, “Đợi xe ở đây đi.”
Lâm Duyệt không nói gì, gật đầu.
Đợi trong chốc lát, một chiếc xe tiến đến. Trần Lộc Xuyên đang định mở cửa trước ra, tài xế đã nói, “Tôi vừa làm đổ hộp cơm, ghế trước bị bẩn. Anh ngồi hàng ghế sau đi.”
Trần Lộc Xuyên dừng lại, nhìn Lâm Duyệt, “Cậu có phiền không?”
Lâm Duyệt vội vàng lắc đầu, “Không sao.”
Cô thật không biết hôm nay là ngày mấy, “chuyện tốt” xảy ra liên tiếp.
Trần Lộc Xuyên lên xe, “Trước đến khu kí túc nhà máy 330.”
“Không,” Lâm Duyệt vội vàng nói, “Đến hoa viên Thường Thanh.”
Cô giải thích với Trần Lộc Xuyên, “Muộn rồi, bố mẹ tôi đã ngủ, về sẽ đánh thức bọn họ.”
Trần Lộc Xuyên hỏi, “Nhà mới của cậu ở hoa viên Thường Thanh?”
“Ừm, loại nhỏ.”
“Hiện tại nhà đất ở thành phố Giang thế nào?”
Lâm Duyệt liếc anh, “Cậu muốn mua nhà?”
“Trong nhà thúc giục, tôi xem trước đã.”
“Muốn xem nhà, từ 2-3 vạn loại nào cũng có, nhưng mà đa phần vẫn là vào khoảng vạn rưỡi, hai năm nay nhà hơi rớt giá.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, “Để tôi xem xem.”
Xe đi qua cầu, ánh đèn sáng rực trên sông. Im lặng một lát, Lâm Duyệt chợt hỏi, “Ở nước ngoài phát triển rất tốt, tại sao cậu phải về nước?”
Trần Lộc Xuyên đáp, “Ở trong nước vẫn vui hơn, bên ngoài ăn không quen.”
“Tuy thị trường game trong nước hiện giờ khá lớn, nhưng kỳ thực cũng không quá tốt.”
Trần Lộc Xuyên nở nụ cười, “Cậu cảm thấy tôi không nên trở về?”
Lâm Duyệt vội vàng nói, “Không, tôi không có ý này… Tôi chỉ cảm thấy, ở nước ngoài cậu sẽ có cơ hội phát triển tốt hơn.”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Cậu nghĩ tôi là người rất quan tâm đến sự nghiệp.”
Lâm Duyệt nhìn anh, “Không phải sao?”
“Ừm…” Trần Lộc Xuyên trầm ngâm, “Trước kia thì thế, hiện tại không hẳn.”
“Vì sao?”
“Có lẽ là già rồi.”
Lâm Duyệt nở nụ cười, “Tôi bằng tuổi cậu đấy.”
Trần Lộc Xuyên hơi thả lỏng một chút, sau đó nghiêng người lại gần cô, “Năm đó, tôi và bạn học đi leo núi, gặp tai nạn…”
Trái tim Lâm Duyệt siết lại.
“May mắn tôi được cứu, nằm viện một tháng, xuất viện mới dám nói cho bố mẹ biết, cũng không dám nói toàn bộ sự thật. Cậu cũng biết, từ nhỏ tôi đã rất hiếu động, song lần này, quả thực có hơi sợ…” Anh chỉ vào một điểm sau lưng, “Nơi này, từng phải châm.”
Con người không thể sống ích kỉ, luôn phải nhớ đến tấm lòng cha mẹ.
Lâm Duyệt hết hồn, “Cô Phùng có biết không?”
Trần Lộc Xuyên cười nói, “Không dám cho mẹ biết. Tôi chỉ nói mình bị gãy xương, mẹ đã khóc một tuần.”
Lâm Duyệt cũng muốn cười đáp lại, nhưng cô cười không nổi. Cứ nghĩ đến cảnh tượng kia, cô lại thấy đau ê ẩm.
Xe đến hoa viên Thường Thanh, Trần Lộc Xuyên bước xuống cùng Lâm Duyệt.
Lâm Duyệt vội vàng nói, “Đưa người đến đây là được rồi. Cậu nhanh về đi, đi thong thả.”
Trần Lộc Xuyên kiên trì, “Tôi đưa cậu đến dưới lầu.”
Thời gian đêm nay trôi qua quá nhanh, khiến cho cô đến phút chia tay lại cảm thấy phiền muộn. Vì vậy, Lâm Duyệt cũng không thực sự muốn cự tuyệt, cô gật đầu, yên lặng đi trước.
Lâm Duyệt lấy chìa khóa cổng khu nhà ra, mở cổng lớn.
Trần Lộc Xuyên đi vào, nhìn xung quanh, “Cây cối rất đẹp.”
Lâm Duyệt gật đầu, chỉ vào nơi có ánh đèn phía trước, “Chỗ kia còn có đài phun nước.”
Tới dưới lầu, Lâm Duyệt cảm ơn, “Tiễn đến đây là được rồi. Nếu cậu lạc đường, có thể gọi điện cho tôi.”
Trần Lộc Xuyên khẽ nhướn mày, “Cậu coi thường tôi sao?”
Lâm Duyệt cười cười, “Tôi vào trước.” Cô dừng bước, “Chúc ngủ ngon.”
Trần Lộc Xuyên gật đầu, “Ngủ ngon.”
Lâm Duyệt mở cửa đi vào. Đến cửa tháng máy, cô nhìn ra ngoài, Trần Lộc Xuyên vẫn đứng ở đó.
Trong lòng hơi nghi hoặc, cô đi ra, “Làm sao vậy?”
Trần Lộc Xuyên đưa điện thoại di động cất vào trong túi, “Không sao, tôi định gọi điện thoại cho mẹ, di động hết pin.”
Lâm Duyệt đề nghị, “Lấy điện thoại của tôi gọi đi.”
“Mẹ tôi mới thay số, tôi không nhớ rõ.”
Hai người im lặng.
Gió lạnh thổi bên tai, gương mặt cô lại đỏ bừng như bị bỏng. Cô mở miệng, chỉ cảm thấy giọng nói giống như không phải là của mình, “Vậy, cậu lên sạc điện thoại đi.”