Lâm Duyệt ngẩn người, “Mẹ, yêu cầu này vô lý quá.”
Hà San thở dài, “Mẹ cũng không muốn chia uyên rẽ thúy, nhưng Lâm Duyệt à, con là con mẹ, là máu mủ mẹ rứt ruột đẻ ra, mẹ không muốn con bị tổn thương. Nghe mẹ, chia tay nó đi, sau này con có kết hôn hay không, chọn ai cũng thế, mẹ đều không can thiệp.”
Lâm Duyệt cắn môi, “Không phải lần trước đã định là để anh ấy về nói với người nhà, chọn lúc rảnh rỗi con sẽ về ra mắt bên đó sao ạ? Mẹ bảo con với anh ấy chia tay thì cũng phải có lý do hợp lý, đâu thể chỉ vì con thích anh ấy đã lâu được?”
“Lý do đương nhiên là có, mẹ sao hại con được!”
“Vậy mẹ nói cho con biết đi.”
Hà San chăm chăm nhìn cô, yên lặng không nói.
“Mẹ, mẹ cũng biết tính con một khi đã quyết định rất ít khi thay đổi. Bây giờ mẹ vô duyên vô cớ bắt con chia tay Trần Lộc Xuyên, con không làm được.”
“Mẹ không phải vô duyên vô cớ.”
“Vậy thì tại sao ạ?”
Hà San kiên quyết không nói ra lý do, chỉ một mực khuyên cô, “Mẹ là vì muốn tốt cho con, nghe lời đi.”
Lâm Duyệt cố nén phiền não trong lòng, “Nếu mẹ không nói, con chỉ có thể coi là mẹ yêu cầu vô lý thôi.”
Hà San bực mình đứng dậy, “Mẹ cố tình gây sự?! Mẹ cố tìm đường lui cho con, sao con bé này không biết đúng sai thế nhỉ!”
“Đúng hay sai thì mẹ cũng phải nói cho con biết chứ!”
Hà San lồng ngực phập phồng, trừng mắt nhìn cô hồi lâu rồi đột ngột nhặt túi xách ở trên ghế lên, lấy di động trong đó ra, “Mẹ có ảnh chụp, con tự xem đi!”
Lâm Duyệt nhận lấy, vừa nhìn thấy, đầu cô như bị búa tạ nện trúng, máu toàn thân như chảy ngược lên, lỗ tai lùng bùng.
Hà San hình như không đành lòng nhìn nét mặt của con gái, lửa giận cũng xẹp xuống. Bà ngồi sụp xuống ghế, tay đỡ trán, “Hôm kia thím ba con đi khám phụ khoa bắt gặp.”
Lâm Duyệt hơi hé miệng, nín lặng.
Hôm kia là ngày Trần Lộc Xuyên được nghỉ.
Trong hình, cô gái mà cô nhìn thấy hôm nọ sắc mặt trắng bệch đang được Trần Lộc Xuyên dìu, một tay cô ta ôm bụng, cả người gần như dựa lên người anh. Ảnh không chụp chính diện nhưng cô vẫn dễ dàng nhận ra địa điểm, chính là sảnh bệnh viện khoa phụ sản. Cô vừa mới cùng Sài Vi đến đó, không thể nhận nhầm.
Sau một lúc lâu, Lâm Duyệt mới nói được, “Con tin anh ấy.”
“Tin tưởng cái đầu con! Một thằng đàn ông đưa phụ nữ đi phá thai có ý gì, con còn không biết?”
Lâm Duyệt cắn môi, im lặng.
“Chia tay nó đi. Mẹ biết nó từng đi du học, suy nghĩ thoáng, nhưng con mẹ không chịu oan uổng thế được! Quả đúng là nòi giống Phùng Dung dạy dỗ, làm con nhà người ta to bụng rồi phủi mông chạy lấy người, sau đó lại đi gây họa cho nhà người khác!”
Lâm Duyệt nghiến răng, “Trần Lộc Xuyên không phải người như thế.”
Hà San không thèm liếc mắt, cầm quyển sổ trên bàn ném thẳng về phía cô, “Mẹ kiếp tao sinh mày còn không bằng sinh hòn đá, cái loại không có chút cốt khí nào, vì một thằng đàn ông mà thể diện cũng vứt mất!”
Lâm Duyệt không trốn, cuốn sổ kia đập mạnh vào vai cô rồi rơi “cộp” xuống sàn nhà.
“Mày chọn loại người đó, tao không cản, từ nay về sau đừng gọi tao là mẹ nữa.”
Lâm Duyệt cắn răng, một lúc sau, cô đặt di động xuống bàn, nhặt quyển sổ lên, quay người đi ra phía cửa.
Phía sau, Hà San mắng với theo, “Mày đi rồi thì đừng quay trở lại cái nhà này nữa.”
Giờ đã bắt đầu xầm tối, trời vừa đổ mưa rào, mùi đất ẩm ngai ngái quẩn quanh. Cô rảo bước đi dưới hàng cây ngô đồng trong khu nhà.
Những cây này cao bằng tòa nhà bốn, năm tầng, hai vòng tay người mới ôm hết gốc đã đứng ở đây gần nửa thế kỉ. Ngày ấy, họ thường chạy nhảy nô đùa dưới tàng cây này, mà mới cách đây không lâu, cũng là dưới gốc ngô đồng ấy, Trần Lộc Xuyên nắm lấy tay cô đề nghị qua lại, lấy kết hôn làm điều kiện tiên quyết. Truyện Mạt Thế
Lâm Duyệt khẽ khụt khịt mũi, mùi bùn đất do cơn mưa vừa qua xông vào khoang mũi, làm mắt cô ứa lệ.
Trên đường lái xe trở về, không biết tại sao cô lại nhớ đến ngày kết thúc kì thi đại học, giấy bay đầy trời, một cô gái ôm lấy cổ Trần Lộc Xuyên, hai người hôn nhau trong tiếng hoan hô của biết bao người. Cô nhớ rõ, khi ấy cũng là buổi chiều tà sau cơn mưa. Hôm ấy, lúc làm bài thi nghe, tiếng mưa ồn ã đập lên cửa kính làm hại cô nghe không rõ, bởi vậy mà kí ức khắc sâu.
Cô lại nhớ tới buổi tối ở Vụ Nguyên. Đêm đó, ngoài cửa sổ phòng cô cũng có gốc cây ngô đồng, vài chú chim không biết tên đậu trên đó thỉnh thoảng lại kêu vài tiếng. Màn đêm tĩnh lặng, cô không chợp mắt, buổi sáng cũng không ăn, trên đường về bị say xe, nôn lên nôn xuống. Vậy nên, kí ức đó cũng hết sức rõ ràng.
Tất cả những chuyện về Trần Lộc Xuyên, cô vẫn luôn nhớ mãi không quên.
Trở về nhà, cô vọt vào tắm rồi ra nằm liệt xuống giờng. Gần đây bận bịu, Trần Lộc Xuyên đã lâu không đến, hương vị anh lưu lại trên gối đã nhạt đi nhiều, không thể cảm nhận thấy.
Cô lấy di động ra định gọi, lại nhớ đến giờ anh đang phải tăng ca, bận tối mắt tối mũi.
Cuối cùng, cô mới ý thức được bản thân đến giờ phút này vẫn còn đang lấy cớ, tìm cách trốn tránh đối mặt với Trần Lộc Xuyên, không khỏi buông tiếng thở dài.
Đến lúc này, cô vẫn là một con đà điểu vùi đầu xuống cát.
Nhưng mà cuối cùng, chuyện vẫn phải nói rõ, tốt hay xấu, tất cả cũng đến lúc phải phơi bày.
Cô mở cuốn nhật kí vừa mang về ra xem lại. Cô lười viết, gặp chuyện quan trọng mới chịu cầm bút lên viết vài dòng, vậy nên cuốn sổ này mua từ đầu cấp ba mà đến tận khi tốt nghiệp đại học phần lớn vẫn để trắng.
Thật kì quái, hôm nay đọc lại, cô chẳng thể toàn tâm toàn ý giống như trước kia, cũng chẳng còn kiên nhẫn xem lại từng câu từng chữ. Cô bây giờ tựa như đứng ở góc độ người thứ ba, lúc đọc cũng mang theo vài phần phán xét.
Cô đọc rất chậm, có một số chỗ hơi khác so với trong trí nhớ, song đa phần đều giống. Cô viết không nhiều, tầm một tiếng đã xem xong.
Cuối cùng, cô đọc đến ngày liên hoan chia tay, trong nhật kí viết:
“… Trời còn chưa sáng, tôi đứng giữa ngã tư đường, chẳng khác nào cô hồn dã quỷ. Đêm hôm, đường phố vắng vẻ, thỉnh thoảng mới có chiếc xe phóng vụt qua. Tôi hơi đói, vào quán KFC gọi một phần cơm, ngay cả rau xà lách trước kia ghét cay ghét đắng cũng ăn sạch, mới phát hiện thực ra nó ăn không dở như tưởng tượng. Tôi một mình đi bên hồ, gió rất lạnh, tôi ngồi trên con đê, ngắm nhìn trời dần dần sáng. Trước khi tốt nghiệp, tôi cuối cùng cũng ngắm mặt trời mọc một lần. Sau đó, tôi chờ đến khi cửa kí túc xá mở, về phòng tắm rửa rồi lăn ra ngủ.”
Nhật kí viết đến đây thì hết.
Lâm Duyệt bật cười, “Ngốc.”
Cô nhét nhật kí xuống dưới gối, nâng tay tắt đèn. Bóng tối bao phủ căn phòng, cô vẫn còn đang đắm chìm trong hồi tưởng về những tháng ngày lưu lại trong trang viết.
Bờ hồ, năm giờ sáng, mặt trời mọc, hương cây cỏ, đường phố vắng tanh, ánh đèn chói mắt…
Cô nhặt cái gối bên cạnh lên để lên mặt, cố gắng ép bản thân ngừng suy nghĩ. Cứ như vậy, cô ngủ thiếp đi.
Sau đó, cô bị tiếng ồn đánh thức. Lâm Duyệt mê mê tỉnh tỉnh, đang định mở mắt thì một cánh tay ôm lấy cô, hơi thở quen thuộc phảng phất bên tai.
Lâm Duyệt thấy ngứa, rụt cổ lại.
Lâm Duyệt chưa kịp nói gì, người nọ đã nâng cằm cô lên, kéo cô lại hôn.
Hơi thở nặng nề vang trong đêm.
Dây dưa một lát, Trần Lộc Xuyên buông tay, Lâm Duyệt thuận tiện nhỏm dậy bật đèn.
Dưới ánh đèn, anh vẻ mặt mệt mỏi. Lâm Duyệt sờ cằm anh râu lún phún sắp mọc, “Sao anh lại đến đây?”
Trần Lộc Xuyên nằm xuống cạnh cô, “Nhớ em.”
Lâm Duyệt cười, ngồi dậy, “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ.”
“Anh đói không?”
Trần Lộc Xuyên nhắm mắt, gật đầu.
“Em đi nấu sủi cảo.”
Trần Lộc Xuyên ừ một tiếng.
Lâm Duyệt xắn tay áo lên, đi vào trong bếp. Cô chưa ăn tối, giờ cũng thấy đói. Trong lúc chờ nước sôi, cô lấy quả cà chua trong tủ lạnh ra ăn tạm. Chỉ chốc lát sau, sủi cảo chín. Cô múc ra hai bát, sau đó vào phòng ngủ gọi người.
Chưa kịp mở miệng, cô phát hiện hô hấp của Trần Lộc Xuyên đã trầm xuống, anh đã ngủ. Dưới ánh đèn, hai mắt anh hơi thâm quầng. Bên lập trình viên làm việc mệt mỏi hơn cô nhiều, không phút giây nào rảnh rỗi.
Lâm Duyệt không biết làm gì, nhất thời không đành lòng đánh thức anh.
Lưỡng lự một lát, cô vẫn tiến đến khẽ đẩy anh, nhỏ giọng gọi, “Trần Lộc Xuyên, anh dậy đi.”
Trần Lộc Xuyên ậm ừ trong cổ họng, từ từ mở mắt, một lúc lâu sau mới định thần lại.
Lâm Duyệt đưa tay về phía anh, “Thức ăn xong rồi, anh dậy ăn uống tắm rửa rồi ngủ tiếp.”
Trần Lộc Xuyên nắm lấy tay cô ngồi dậy, xoa xoa gáy, “Gối hơi cứng, có gì vậy?” Nói xong, anh sờ xuống dưới, tìm thấy quyển sổ.
Lâm Duyệt giật mình, vội cướp lấy.
Trần Lộc Xuyên cười nhìn cô, “Cái gì vậy, anh không được đọc à?”
“Không được.” Lâm Duyệt mở ngăn kéo ra ném vào, “Tạm thời không thể.”
Hai người vào phòng ăn. Cả hai đều kiệm lời, thỉnh thoảng mới nói đôi ba câu. Trần Lộc Xuyên là vì mệt còn Lâm Duyệt có tâm sự, băn khoăn không biết nên mở lời thế nào.
Ăn xong, Lâm Duyệt thu dọn bát đũa thì nghe thấy tiếng điện thoại trong phòng ngủ bèn nhờ Trần Lộc Xuyên, “Anh xem giúp em.”
Một lát sau, Trần Lộc Xuyên nói, “Lâm Triển gọi.”
Lâm Duyệt sửng sốt, vội vàng đặt bát xuống, nhận điện thoại Trần Lộc Xuyên đưa ấn nút trả lời.
Giọng Lâm Triển có vẻ bực tức, “Chị có nhà không?”
“Có.”
“Em ở cửa khu nhà, chị xuống mở cửa cho em.”
Lâm Duyệt liếc sang phía Trần Lộc Xuyên, do dự nói, “Lúc khác em đến đi, chị sắp ngủ rồi.”
Bên kia im lặng một thoáng, “Trần Lộc Xuyên ở đó?”
Lâm Duyệt vội vàng phủ nhận, “Không có.”
“Nếu anh ta ở đó thì càng tốt.”
Tốt? Tốt cái gì?
Lâm Duyệt hơi khó xử, nhỏ giọng nói, “Lâm Triển, đây là chuyện của chị, em đừng xen vào…”
Cô chưa nói xong, đầu bên kia đã cúp máy.
Trần Lộc Xuyên vẫn đang quan sát, thấy cô nhíu mày liền hỏi, “Sao vậy?”
Lâm Duyệt lắc đầu, chỉ nói, “Lâm Triển đến.”
Trần Lộc Xuyên quan sát nét mặt của cô, “Nếu không tiện thì để anh về.”
“Không cần đâu, đã muộn lắm rồi.”
Chốc lát sau, điện thoại bàn vang lên, Lâm Duyệt nghe máy, “Lâm Triển, em mau về đi, chuyện chị sẽ tự giải quyết.”
“Chị mở cửa ra!”
“Đã muộn thế này rồi, em mau về đi.” Nói đoạn, Lâm Duyệt vội cúp máy.
Nhưng chỉ lát sau, tiếng gõ cửa chống trộm đã vang lên, Lâm Duyệt nhìn qua lỗ cửa, nói với ra ngoài, “Chị không tiện, em mau về đi.”
Lâm Triển lầm lì, không thèm nói gì, tiếp tục đập cửa.
Cứ tiếp tục như vậy sẽ ảnh hưởng đến hàng xóm, Lâm Duyệt đành mở cửa.
Lâm Triển lách vào, “Trần Lộc Xuyên đâu?”
Lâm Duyệt định ngăn lại, Lâm Triển đã đẩy cô ra. Cậu ta thấy Trần Lộc Xuyên đang đứng trong phòng khách, nét mặt tức thì lạnh lẽo, xông tới đấm anh một cú.