Suốt bổi tối hôm đó, tôi thẫn thờ lang thang ngoài đường như kẻ không nhà, cứ đạp xe hết chỗ này lại đến chỗ khác, cảm giác như lúc đó tôichỉ biết co giò đạp trong vô thức chứ hoàn toàn không biết mình nên đivề đâu, bởi vì trong lòng tôi lúc này dường như trống rỗng, không mộtchút cảm xúc, không một chút ý thức nào hết. Tất cả mọi suy nghĩ của tôi đều chết theo nụ cười của Lan hết rồi. Tôi cứ đạp, rồi lại đạp và cứthế mà đạp cho đến khi trước mặt tôi là ngôi trường Minh Đức thân yêungày nào…
Vừa định quay đầu xe đi thì tôi lại thấy một chiếc xe hơi 4 chỗ lángcón đang đậu ngay giữa sân trường:” Quái, giờ này ai lại vào trường làmgì nhỉ?” . Không thể nào là chú bảo vệ được, ông ấy đi xe máy mà. Càngkhông phải thầy hiệu trưởng, bởi vì nhà ông ấy gần đây không nhất thiếtphải đi xe hơi sang đến thế.
Với bản tính vốn sẳn tò mò, tôi bèn dắt xe vào sân trường thám thính. Đèn thư viện vẫn sáng, cửa thư viện thì mở toang, thỉnh thoảng lại vang lên những âm thanh nghe mờ mờ ảo ảo lại càng kích thích bản tính tò mòcủa tôi hơn…
“Có phải nhỏ Phương không ta, còn có cả xe hơi nữa, lạ nhỉ?”
Lăm le về hướng thư viện, vừa lên đến cầu thang đầu dãy, âm thanh đólại vang lên, tôi nghe rõ ràng đó là âm thanh quát nạt nhưng vì còn quáxa nên tiếng được tiếng không, cái gì mà “Mày mày, tao tao” gì đấy.
Tiến đến gần sát cửa thư viện, tôi như điến hồn khi nghe những âm thanh đay nghiến đấy như đang nhằm vào một người nào đó:
-Mày về cho tao, nghe không? Ba mày sắp về rồi đó!
-Mày câm sẵn rồi giờ điếc luôn à con quỷ, về nhà tao đập mày như xương!
-Mày có buông ra không…bla…bla…bla…
Như không tin vào tai mình, tôi bèn ghé mắt nhìn vào bên trong, lầnnày tôi lại không tin vào mắt mình nữa, cảnh tượng trước mặt làm tôithật hãi hùng. Nhỏ Phương đang bám víu vào cái kệ sách mặc cho hai người phụ nữ một già một trẻ kia cứ lôi kéo chốc chốc lại chửi xối xả vào mặt nhỏ. Người phụ nữ lớn tuổi kia có vẻ như tức tối đã lâu liền giơ taylên định động thủ. Tình hình nguy cấp, tôi vội lao đến kéo nhỏ Phương về phía mình, trừng mắt nhìn mụ như tóe lửa:
-Thằng nhóc, mày ở đâu ra mà xem vào chuyện của tụi tao! – Mụ quát lớn.
-Tôi là bạn của Ngọc Phương, mấy người là ai mà dám chửi bới đánh đập bạn ấy! – Tôi gằn giọng kềm chế khi bị gọi là thằng nhóc.
-Á…à! Con nhỏ kia…! Mày ngon rồi nhỉ? Trốn tụi tao ra đây đã đời lạicòn cặp kè với trai nữa à! – Mụ phớt lờ câu hỏi của tôi mà tiếp tục xỉaxói Ngọc Phương!
-Tôi hỏi mấy người một lần nữa, mấy người là ai? – Tôi gậm gực
-Hừ, nghe đây…! Tụi tao là mẹ và chị của con Phương, chuyện của tụi tao không đến lượt mày xen vào…!
Nói xong, mụ lăm le đến định giành lấy Ngọc Phương, tôi liền gạt phắng tay mụ ra, dìu Ngọc Phương lùi mấy bước thủ thế!
-Có thật là như vậy không Phương? – Tôi nghiêm giọng.
Nhỏ cắn môi gật đầu mà nước mắt giàn giụa.
-Đấy! Mày thấy chưa, tốt nhất là đừng xen vào chuyện của bọn tao! – Mụ vừa nói vừa lăm le đi đến, toan giành nhỏ Phương
Tôi thua thế bối rối hỏi nhỏ Phương thêm một lần nữa:
-Vậy….Phương có muốn về cùng hai người này không?
Lần này thì nhỏ lắc đầu liên hồi, giật lấy tay áo tôi như cứu cánh khi mà mụ kia đang bước đến ngày càng gần.
“Chỉ chờ có thế”
Khi mà mụ lao đến nhỏ Phương phùng mang trợn má như muốn ăn tươi nuốt sống nhỏ, tất thì tôi gạt phắng tay của mụ ra, dụng lực hất ngược mụ về phía nhỏ chị của Phương làm mụ bật ngửa suýt té. Ả chị của Ngọc Phươnghốt hoảng chạy đến đỡ lấy mẹ mình, không quên mắng nhiếc những câu ngheđến chói tay:
-Thằng mất dạy, mới tý tuổi đầu mà đánh người lớn à!
-Tôi không đánh, chỉ đưa bà ấy về đúng chỗ của mình thôi, bà ấy vui mừng quá nên suýt té đấy chứ!
-Thằng nhóc này, mày…! – Mụ trợn mắt tiến tới.
Phát hiện được một tủ sách nhỏ đã đóng bụi từ lâu, tôi bèn hỏi nhỏ Phương:
-Chiếc tủ kia còn sài không?
Lắc đầu.
-Thế thì…rốp….! – Tôi dụng lực dấn mạnh xuống chiếc tủ nhỏ làm nó gãy đôi trong ánh mắt thất kinh của hai người kia.
-Hai người mà không xéo khỏi đây thì cũng sẽ như chiếc tủ này đấy! – Tôi trừng mắt nhoẻn miệng cười.
-Con quỷ Phương, mày chờ đấy! Sớm muộn gì mày cũng phải về nhà thôi! – Hai người kia hoảng hồn mà chạy khỏi thư viện.
Vội đỡ nhỏ lên chiếc bàn dài dùng để đọc sách, tôi rót một cốc nướcấm cho nhỏ uống, tiện tay lấy luôn một cuốn sổ và cây viết đưa nhỏ khicần dùng. Nhìn nhỏ uống nước ừng ực mà tay vẫn còn run rẫy trong thấytội vô cùng. Một lúc lâu sau đợi nhỏ bình tĩnh trở lại tôi mới dám bắtchuyện.
-Đã thấy đỡ chưa?
Gật.
-Hai người đó là chị và mẹ của Phương thật sao?
-[Đó là vợ kế của ba Phương, còn chị đó là con riêng của bà ấy.]
-Vậy mẹ ruột của Phương đâu?
-[Bà ấy mất rồi, ba Phương mới rướt về nhà hai người này. Họ suốtngày chỉ muốn Phương ra khỏi nhà để chiếm riêng cho họ…] – Tay bắt đầurung.
-Ba của Phương đâu mà để sự việc ra như vậy?
-[Ông ấy thường xuyên đi công tác, khi ông ấy chuẩn bị trở về họ mớimiễng cưỡng mà đón Phương về nhà, còn không thì họ tìm mọi cách từ đánhđập, mắng nhiếc để đuối Phương ra khỏi nhà…]
Đến đây Phương không con kiềm nén được nữa, nhỏ đã bật khóc, tựa hẳnvào lòng tôi mà khóc, khóc tức tưởi, khóc nức nỡ trong lòng tôi…Tôichẳng còn nghĩ đến việc gì khác nữa, chỉ biết ôm thật chặt nhỏ vào lòngđể mong nhỏ có thể tĩnh tâm lại.
Đây chẳng phải là nghịch cảnh mẹ ghẻ con chồng hay sao, tôi tưởng nóchỉ có trong phim ảnh thôi chứ, ai ngờ đâu giờ đây Ngọc Phương bé bỏnglại lâm vào tình cảnh như thế…Sao cuộc đời lại bất công thế này…ngườitốt sao lại không được sống hạnh phúc cơ chứ…?
Ngực áo tôi giờ đây đả ướt đẫm những giọt nước mắt ấm nóng của NgọcPhương, tôi biết trong lòng em buồn cỡ nào, có nhà mà không được về thìcòn gì khỗ hơn nữa…Thay kệ…Phương cứ khóc, khóc cho vơi hết những nỗiđau chất chứa trong lòng bấy lâu nay, có thế nhỏ sẽ bình tâm lại hơn….
==================
Trên sân thượng, những cơn gió lạnh về đêm đã bắt đầu rít từng luồnmạnh vào những tán cây khua nhau nghe xào xạc trước khi thổi vào chúngtôi đến lạnh rung người…Chính nhỏ Phương đã nhờ tôi dắt lên đây và cũngchính nhỏ giờ đây đang rút sát vào lòng tôi như cái thuở mới vào trườnglúc hai đứa bị nhốt trên này, trong ngày mưa tầm tả.
Mặc dù tôi cảm thấy có lỗi với Hoàng Mai lắm nhưng tôi cũng không thể nào bỏ mặt Ngọc Phương ở đây được, dù gì tôi cũng chỉ muốn giúp đỡ nhỏPhương mà thôi chứ không có ý gì khác. Chắc chắn Hoàng Mai sẽ thông cảmthôi mà…
-[Ba Phương bắt đầu rướt hai người đó về từ lúc Phương còn học lớp 6]
-Vậy Phương đã sống trong thư viên này đã 4 năm rồi à?
-[Vẫn chưa, lúc đầu Phương nghĩ còn có thể chịu đựng nổi nhưng đếnnăm lớp 7 Phương đã không còn chịu được nữa nên bắt đầu dọn ra thư việnnày]
Đến lúc này tôi chợt hiểu ra lí do vì sao nhỏ không nói, không phảivì không chịu nói mà bởi vì nhỏ có lẽ đã mất khả năng giao tiếp bằng lời nói với người xung quanh rồi. Chắc do một phần tuổi thơ nhỏ đã gắn liền với những trận đòn ác liệt của bà mẹ kế hoặc cũng có thể là do bầu bạnvới sách quá lâu khiến nhỏ trở nên khô khan, tách biệt với cuộc sống bên ngoài mà không muốn tiếp xúc với người khác nữa…
-Sao Phương lại không nói cho ba mình biết chứ?
-[Không, ông ấy thương bà vợ này lắm, Phương không muốn làm tan vỡ hạnh phúc của ông ấy]
-Vậy Phương chấp nhận hi sinh hay sao chứ?
-[Ngoài cách này ra Phương không còn cách nào khác!]
-Nếu hai người đó lại đến thì sao, lúc không có Phong, Phương sẽ làm gì?
-[Chắc Phương sẽ theo họ về nhà, rồi sẽ tiếp tục trở về đây khi ba Phương đi!]
-Không thể được, nếu Phương theo họ về nhà thì chẳng phải sẽ bị họ đánh nữa sao? Hoàn toàn không được! – Tôi gắt lớn.
-[Không còn cách nào khác đâu Phong à, Phong còn có bạn gái mà, không thể lúc nào cũng làm phiền Phong được…] – Em buồn thiu nhìn xa xăm lênbầu trời xanh thẳm.
Phải…! Phương nói đúng, tôi còn có Hoàng Mai mà, không thể nào cũngcó sẵn ở đó để giúp Phương được, chưa kể Mai sẽ nghĩ thế nào nếu thấytôi cứ kè kè với Ngọc Phương…! Vả lại tôi đã hứa với Hoàng Mai là sẽtuyệt giao với Lan và Phương rồi, ngày hôm nay nói chuyện với Phương như thế là đã phá bỏ lời hứa rồi còn gì…Nhưng trong thâm tâm, tôi khôngmuốn Phương gặp bất cứ chuyện xấu gì, phải làm sao để toàn vẹn đây…
Bỗng dưng trong đầu tôi lại bật ra một sáng kiến tuyệt vời, có lẽ sẽ không có lần thứ hai:
-Phương hãy chuyển đến chỗ khác sống đi!
-[Không được đâu, Phương còn phải làm thủ thư nữa]
-Uầy, không phải…! Ý Phong nói là bình thường thì Phương vẫn học ởtrường này, đến tối thì sang ngủ ở chỗ khác…! Như thế thì họ không thểnào tìm ra Phương được rồi…!
Nghe tôi nói, nhỏ chỉ trầm ngâm không trả lời, thỉnh thoảng lại khẽthờ dài. Tôi vẫn ngồi đấy, không biết nói gì với nhỏ nữa cả, cứ để nhỏsuy nghĩ cho thấu đáo chuyện này đã, chuyển nơi ở chứ đâu phải chuyệnđùa.
Lặng im một lúc lâu sau nhỏ mới bắt đầu viết:
-[Ừm…! Chắc có lẽ Phương phải chuyển chỗ ở thôi! Nhưng không biết chuyển sang chổ nào]
…ring…ring…ring…vừa lúc đó chuộng điện thoại tôi lại vang lên. Thôi tiêu là số của Hoàng Mai, chết thật!
-Phong đi qua nhà Lanna nói kiểu gì mà tối chưa về vậy…? – Giọng Mai lạnh băng.
-Ờ! Phong nói với Lanna rồi, vừa định về thằng Toàn lại nhờ có chút chuyện! – Tôi bối rối đỗ thừa ngay thằng Toàn.
-Vậy à? Nhớ về sớm đấy, Mai chờ cơm đói lã người rồi này…! – Em phụng phịu.
-Ừ…ừ…! Phong về ngay thôi…!
Phù…! Hú cả hồn…! Quên mất là Hoàng Mai đang chờ ở nhà nữa. Nhưng còn một công việc phải làm nữa đó là:
-Alô! Tao Toàn đây, mày kiếm có việc gì?
-Ê nè! Em Mai mà có điện thoại hỏi tao ở đâu thì nói là ở nhà mày nhe!
-Ơ đệt cái thằng này! Tự dưng lại lôi tao vào cuộc! – Nó gắt nhẹ.
-Thì giúp đỡ tao tý! – Bỗng nhiên nhớ tới chuyện của nhỏ Phương tôigọi với – Ê mày kiếm dùm tao một phòng trọ sạch sẽ, tiện nghi nha.
-Ặc cái thằng này! Mới bây lớn mà tính mèo mã hả mạy?
-Mèo mã cái đầu mày, tao nhờ thì mày cứ kiếm đi! Ngày mai vào tao giải thích sao!
-Ờ…ờ! Được ! Gì chứ kiếm nhà trọ thì tao là trùm…! Hề hề…!
Vừa cúp máy xong đã thấy nhỏ Phương nhìn tôi cười tủm tỉm. Thực rathì tôi cũng bực mình lắm, cứ bị thằng Toàn nó trêu đểu suốt, nhưng màthấy nhỏ Phương đã cười trở lại thì cũng cho qua…
-Cười gì?
Lắc đầu nhịn cười.
-Hừ, rõ là có chuyện!
-[Đồ sợ vợ…]
-Ặc, không làm thế sao mà giúp Phương được chứ?
Xụ mặt phùng má (đúng chất Ngọc Phương).
-Mà nè, Phong đã nhờ thằng Toàn tìm chỗ ở giúp Phương rồi đấy, chắc ngày mai sẽ có thôi! – Tôi cười xòa.
-[Thật vậy sao, hay quá]
-Ừ tạm thời cứ ở lại đây một đêm đi, mai vào tính tiếp!
-[Ừ, Phong về cẩn thận] – Nhỏ mỉm cười tiễn tôi xuống đến thư viện.
Vừa định quay gót bước đi thì nhỏ đột nhiên vỗ vai tôi, chuyền cho tôi một mảnh giấy:
-[Món quà sau đây của Phương chỉ là cám ơn thôi nha…]
-Ơ…! Sao…chụt…
Chưa kịp mở miệng thì nhỏ đã chồm lên khẽ đặt một nụ hôn vào môi tôi. Nụ hôn rất nhanh nhưng cũng đủ để tôi nhận biết được chuyện gì vừa xảyra. Thế là từ trạng thái cười tươi ra về tôi đã chuyển thành mặt mày đỏlựng, nóng bừng bừng vì bối rối…tưởng như hai lỗ tai tôi có thể xịt rakhói bất cứ lúc nào vậy…
-[Hì…Phong về] – Nhỏ cười tươi vẫy chào.
-Ừ…à, về…! – Tôi cứng họng nói không ra hơi.
Ực….! Ngay cả đến nhỏ Phương cũng đã táo bạo như thế, dù biết là nhỏchỉ cám ơn mình thôi nhưng món quà đó quá sức tưởng tượng đối với tôirồi…vả lại còn hôn ở môi nữa chứ, ngay cả Hoàng Mai còn chưa hôn tôi như vậy, nói chung là sốc toàn tập đó…
Nhưng có một điều làm tôi vui hơn nữa đó là nhỏ đã thay đổi thái độđối với tôi từ lúc nào rồi, không còn cặp mắt xa xăm nhìn vô tận nữa, mà thay vào đó là nét mặt vui tươi hồn nhiên như thuở nào, như thế tôikhông còn phải lo đến việc nhỏ sẽ càng tách xa khỏi xã hội nữa rồi…
Cơ mà cái cảm giác làm việc tốt giúp người xong nó lâng lâng thế nàoấy các bác ợ, còn nhớ hồi dưới quê nội tình nguyện xả thân cứu ngườikhỏi cũng có cảm giác thế đấy. Sau này có dịp tôi sẽ kể cho nghe, cònbây giờ ăn nhân cứu mạng về nhà ăn cơm đây, hề hề…!
-Sao không ở nhà người ta luôn đi? – Vừa vào đến nhà Hoàng Mai đã quát một câu làm tắt ngủm luôn lửa nhiệt huyết đang cháy bừng.
-Hic…! Thì Phong bảo là ở nhà thằng Toàn có tý việc mà…!
-Sao Mai hỏi bạn ấy thì bạn ấy nói không biết…!
“Sặc…! Không lẽ Hoàng Mai điện cho thằng Toàn còn trước mình nữa,chắc không đâu nếu vậy thì lúc mình gọi tới nó đã nói cho mình biết rồichứ. Vậy còn trường hợp thứ hai, thằng Toàn nó đốt nhà mình…chắc lắmthằng quỷ đó…! Tổ cha mày Toàn…”
-Hic…! Thì Phong qua…
-Qua nhà Lanna tới giờ mới về hay gì? – Mai hỏi dồn.
-Không phải đâu, Phong qua nhà Lanna xong rồi đi liền…
-Vậy Phong đã đi đâu chứ, hôm nay lại còn nói dối Mai nữa…! – Mai giận dỗi ngồi xuống ghế sofa.
Uầy, Toàn ơi là Toàn mày hại tao rồi, tự nhiên bơm đểu tao làm chivậy, thằng cô hồn này, nhờ nó giúp để gỡ rối mà nó lại làm rối thêmthôi, ngày mai vào chắc đấm nó phát chết luôn quá…
-Đừng giận Phong mà…! – Tôi vội ngồi cạnh em, suốt nước năn nỉ.
-Nếu Phong không nói là Phong đã đi đâu thì Mai giận luôn đấy! – Không thèm quay mặt lại.
“Thôi vậy, dù gì thì mình cũng chỉ giúp người thôi mà, chứ có tư tình gì bậy bạ đâu, bất quá thì không kể đoạn Phương tặng món quà lúc nãy là được rồi…! Chắc không sao đâu, ừm…chắc thế, cùng lắm là bêu đầu thôi…!
Thế là tôi đem chuyện của Phương kể hết cho Hoàng Mai biết, lúc đầukhi nghe đến Phương thì em đã nhíu mày tỏ vẻ khó chịu nhưng nghe đếnđoạn nhỏ bị đánh thì em bỗng đổi sắc mặt lo lắng, và cuối cùng là:
-Này thì, lo chuyện bao đồng….! – Em tức tối véo hông tôi cật lực.
-Au…daaaa! Thì thấy người gặp nguy hông lẽ hông cứu chớ? – Tôi ôm hông suýt xoa.
-Phong đấy, lúc nào cũng nhiệt tình như thế…! – Em phụng phịu.
-Không cứu Phương chẳng lẽ để nhỏ phải bị đánh đập thế sao?
-Hông biết! – Khoanh tay quay đi.
-Thôi mà, nếu Phong không nhiệt tình thì làm sao mà gặp Mai lúc trước chứ!
-Vậy là Phong ví Mai cũng như mấy người bạn khác thôi phải không?
-Ý không đâu! Bạn gái khác, bạn thường khác chứ!
-Dẻo mồm…! – Em nguýt dài nhưng hai gò má rõ ửng hồng.
-Hề hề, hết giận Phong rồi he – Tôi cười cầu tài.
-Thôi được rồi, tạm tha cho Phong đấy…! Nhưng Phong đã có cách gì giúp Phương chưa?
-Thì trước tiên tìm giúp cho Phương một chỗ ở khác đã!
-Rồi sao nữa?
-Thì tùy cơ ứng biến…!
-Trời ạ…! Chuyện hệ trọng mà Phong chưa tính trước gì hết sao?
-Biết gì đâu mà tính…!
-Uổng công cho Phương đã nghe lời Phong quá…! – Em lắc đầu ngao ngán.
-Vậy Mai có cách gì không?
-Um……Thôi ăn cơm đã rồi tính – Em tươi cười kéo tay tôi đến bàn ăn.
Dù không muốn tý nào nhưng tôi cũng đã trót tham dự vào chuyện củaPhương rồi, may mà Hoàng Mai đã thông cảm cho tôi mà bỏ qua chuyện này.Nhưng tôi nào biết rằng, lần tham dự này còn kéo theo bao nhiều là rắcrối, thậm chí còn ảnh hưởng đến cả sự nghiệp học sinh của tôi nữa…