Lại một buổi sáng thật yên bình tại thôn quê, tôi bước ra bậc thềmvươn vai, hít vào ngực những luồn không khí trong lành nhất trong cáinắng sơm ấm áp và hiền hòa. Tôi nhìn xung quanh, góc thì Toàn phởn,Khanh khờ, Huy đô đang thích thú với trò đá gà bằng búp bông bụp, gócthì Bé Phương, Ngọc Lan đang loay hoay cho đàn gà của nội tôi những nắmthóc đầy vung. Duy chỉ có Lam Ngọc vẫn miệt mài tập võ ở giữa sân mặccho có đôi khi nàng làm kinh động đến bầy gà khiến chúng cứ cục tác chạy tứ tán. Thật là một khung cảnh thật yên bình, cứ như cái chuyện trôixuồng chưa từng xảy ra vậy. Còn nhớ ngày hôm đó chúng tôi đã phải lội ra gần giữa sông để kéo xuồng về và Lam Ngọc đã suýt chết đuối khi bướchụt vào chỗ nước sâu giữa sông cho tàu bè chạy làm tôi giật bắn cả người lao xuống cùng cả bọn kéo nàng lên.
Thật ra tôi vẫn chưa đề cập đến chuyện bị theo dõi cho cả nhóm biếtvì nói ra cũng chẳng ai giúp được gì lại còn khiến cả bọn mất vui khi đi chơi, nên tất cả đều cho rằng đó chỉ là một tai nạn đứt dây buột xuồngđơn thuần mà thôi. Hôm nay ngoài khoan khoái tinh thần ra dường như vẻmặt đứa nào cũng có một chút căng thẳng còn vương lại sau câu chuyện mamà ba tôi đã kể vào tối hôm trước. Nó nói về những con ma miệng rộngcưới khanh khách nơi những gốc me gần trăm tuổi trong trường cấp 2 cũ ởChợ Lách.
Đã vài lần trước đây tôi đã từng đến đó cùng với thằng Khánh. Nó được xây cách đây lâu lắm rồi, tôi chẳng biết là khi nào nữa, nhưng cảnh vật trong trường đúng là tạo cho người thưởng ngoạn một cảm giác thật lạnhsống. Khuôn viên trường không được lót bằng đan như bây giờ mà chỉ lànền cát đâu đâu cũng là cỏ mọc um tùm. Đến mùa mưa nó như một đầm lầythực thụ vậy. Cua cồng, nòng nọc và thậm chí cả rắn cứ bơi long nhongtrong bãi lầy của sân trường nhìn đến phát khiếp. Nhưng đó chỉ là nhữnggì nhìn từ bên ngoài, chỉ những học sinh ở đây mới biết được ngôi trường này ẩn chứa những gì. Bởi vì vào sâu bên trong ngôi trường, khuất saudãy phòng học thường ngày là một dãy phòng đã bỏ hoang từ lâu. Khôngbiết vì lí do gì mà dãy phòng học đó lại không được sử dụng, chỉ biếtvừa mới bắt đầu học ở đây, bọn tôi đã nghe những chuyện lạnh sống lưngvề dãy phòng học đó, nghĩ đến lại thật là rùng rợn!
-Ê Phong, đứng đó nghĩ cái gì thế mày?
Toàn phởn gọi giật cắt đi dòng suy nghĩ của tôi.
-Gì, chỗ tao đang tập hít khí công mày đừng có mà làm phiền!
-Mày mà tập khí công cái gì, giống dưỡng sinh thấy bà!
-Kệ tao, ở đó mà lo đá gà đi!
-Hì hì, Phong hôm nay có vẻ suy tư quá ta?
Ngọc Lan phía bên kia cũng vọt miệng trêu đùa.
-Ùi, có đâu! Tại cảnh quê nó bình yên thế mà!
-Hì hì, biết thưởng thức đó!
Tôi mỉm cười nhìn nàng, rồi lại tiếp tục nhìn về phía chiếc cổng nhàngoài sân. Nhưng lần này nó chẳng còn làm tôi thấy yên bình nữa, vì lúcnay thằng Khánh đã lâm le từ ngoài cổng bước vào với vẻ mặt cực kì căngthẳng.
Vừa ngồi xuống nó đã vào đề:
-Ê, tụi bây có nghe tin gì chưa?
-Sao, mày nói tụi tao mới biết chứ?
-Thì mấy ông thầu tới coi trường cấp 2 đó!
-Gì trường cấp 2 chợ Lách à?
-Ờ, trường đó cũ rồi nên người ta tính đập ra xây lại thành chợ!
-Rồi sao nữa?
-Thì mới tối hôm qua nè, cái ông chủ thầu đi về ngang rồi ghé vào trường đi tham quan tý đã bị ma nhát cho chạy mất dép!
-Gì nghe ghế thế mày!
-Ờ, ổng kể lại là trên mấy cành cây me trong trường có tiếng cười của con nít vọng xuống ghê lắm! Khuất sau dãy phòng học còn có mấy đóm lửanữa, nghe kể mà tao lạnh cả người.
-Ùi, tin dị đoan ấy mà!
-Dị đoan gì đâu, tại mày chưa thấy đấy thôi, mấy năm gần đây ai sốnggần đó mà không biết đến chuyện này, ngày cả nội mày cũng biết mà kể cho tụi bây nghe đấy!
-Uầy, thì dù sao cũng chỉ là truyền miệng hù nhau thôi, ai mà tin được!
-Mày không biết đâu Phong, chuyện này khắp cái huyện Chợ lách ai mà chả biết!
-Đúng đó Phong, em có đọc mấy cuốn sách về những điều huyền bí, cuộc sống này có những thứ mình không giải thích được đâu!
Bé phương cũng gật đầu phụ họa thêm cho thằng Khánh.
-Uầy, dù sao đi chăng nữa thì anh cũng chẳng tin trên đời này có chuyện ma cỏ!
-Mày cá với tao không Phong?
-Cá thế nào?
-Tối nay mày dám ở lại trường 1 đêm cái gì tao cũng thua với mày, à trừ 3 con bò ra!
-À, thách chứ gì! Chơi mày luôn!
-Khá mày, bắt đầu từ 8h tối nay mày đến trường đi, tao sẽ nhờ ông bảo vệ trường làm chứng là mày đã ở trong đó suốt đêm cho công bằng nghen!
-Xời, mày cứ yên tâm, tao đã nói là sẽ làm!
-Ờ vậy đi, chiều gặp mày ở trường, nhớ tới nghen ku, giờ tao về dắt bò ra đồng đã!
Nó bước đi, để lại tôi nơi đây mồ hôi đổ như tắm.
Đúng là tôi không sợ ma thật nhưng việc ở lại 1 đêm trong trường lạilà một việc khác. Khoảng thời gian suốt cả đêm đó tôi sẽ làm gì, làm thế nào, ngủ ra sao là chuyện đáng lo nhất. Với khung cảnh đìu hiu, ghê rợn của ngôi trường như thế dù có gan nhất cũng phải e dè vài phần chứhuống hồ chi anh hùng rơm nữa mùa như tôi.
-Mày chết rồi con ơi, tao nghe nội kể ở đó có mấy con ma nữ chuyên đi kiếm giai tân đó!
Toàn phởn nhảy phóc vào trêu đùa.
-Tân tân cái cù lôi, suốt ngày cứ ma cỏ.
-Phải đó Phong, dù tao cũng không tin chuyện ma nhưng mày gan quá rồi!
-Uầy, tụi bây cứ xoắn! Tao cả đời mong gặp cũng chả được!
-Đừng có nói bậy nghen con, gặp thật thì đừng có xó ra quần!
-Thôi tụi bây xàm quá, tao đi hóng mát tí đây!
Tôi bối rối viện cớ lánh mặt rồi bước nhanh ra khỏi cổng một.
Vừa rồi nếu còn đứng đó lâu, tôi e là tinh thần tôi sẽ không còn trụvững được nữa. Một đứa một cái miệng cả chục đứa cả chục cái miệng hùnglại hù dọa, trêu chọc đến bò mộng còn phải khóc thét!
Mà nghĩ lại tôi cũng gan thật, chưa gì đã cá cược với thằng Khánhrồi, tôi thắng nó thì không nói gì, nếu tôi thua nó, đồng nghĩa với việc tôi sẽ gặp mấy cái thứ khủng khiếp đó trong đêm thật thì có nước làchết đứng tại chỗ luôn chứ chịu thua thằng Khánh nỗi gì nữa. Nghĩ đếnthôi đã gợn sóng lưng rồi.
-Nè!
-Éc!
Đang suy nghĩ căng thẳng từ đằng sau, Ngọc Lan bỗng vỗ vai tôi mộtcái làm cả người tôi như có luồn điện chạy ngang giật bắn cả người.
-Sợ mà à?
-Bậy, tại Lan đột ngột xuất hiện làm giật cả mình
-Xì, còn nói! Phong gan thật đó, dám cá với Khánh nữa!
-Thì có ma thật đâu mà sợ!
-Đừng có gán gượm nữa, bộ Lan không biết Phong sao! Đang lo cằm cặp lên kìa!
-Uầy, thì có chút chút, nhưng dù sao Phong cũng không tin là có ma đâu!
-Hùi, chịu thua Phong luôn, hay là tối nay Lan đi cùng Phong nha!
-Ẹc, sao mà được, đang cá với thằng Khánh mà! Với lại nếu có chuyện gì Phong không muốn Lan gặp nguy hiểm đâu!
-Vì sao vậy?
-Thì…
-Hửm…?
-Vì Phong…th…
-Rắc…
-Thằng nào đó?
Đột nhiên, từ trong lùm cây phía sau phát ra tiếng cây khô gãy làm tôi giật mình quay lại.
Tất thì, một bóng người lao ra khỏi lùm rất nhanh và chạy về hướng lộ lớn. Tôi vội đuổi theo nó không một chút lưỡng lự. Xét về chạy bền tôicó thể rất tệ, nhưng nói về khoảng chạy 100m tôi có thể tự tin nói rằngmình không hề thua kém bất cứ ai cho nên đuổi theo được một quảng ngắn,tôi đã bắt kịp và túm lấy cổ áo nó gọn ơ.
Thế nhưng chỉ chưa đầy một tích tắc, nó liền đứng chững lại xoắn lấy tay tôi bẻ lên làm tôi giật mình buông tay khỏi cổ áo.
Tôi lại chộp lấy tay nó, bước lên với bộ tấn mà Lam Ngọc đã chỉ dấn thẳng 1 đấm vào ngực:
-Hực…!
Nó bất ngờ xoay người, dùng vai hất mạnh tôi bật lùi về sau triệtluôn cả đòn đánh vừa rồi. Nhưng một khi tôi đã áp sát đeo bám được thìđừng hòng tôi buông tha.
Vừa bị hất về, tôi lại dậm mạnh lấy đà lao đến tống ra một đấm uy lực nhắm vào chấn thủy với ý định hạ gục nó nhanh nhất có thể:
-Chách…!
Bất ngờ, nó mở rộng bàn tay hứng lấy cú đấm một cách nhẹ nhàng khiếntôi phải trố mặt kinh ngạc. Lợi dụng cơ hội đó nó bắt lấy tay tôi kéovề, tung luôn một đấm chớp nhoáng nhắm thẳng vào ngực. Bình tĩnh, tôivận sức chộp lấy cú đấm của nó chỉ trong gang tấc:
-Chưa đủ trình đánh tao đâu!
-Hề, bắt đòn hay lắm, nhưng chưa đủ tuổi!
-Hử…
Khi tôi còn chưa nhận ra được điều gì, nó đã dịch một bước ngắn vềtrước hất vai, dấn sâu thêm đòn đánh làm tôi thất kinh té nhào ra sau mà không kịp thủ thế.
-Phong, có sao không vậy?
Ngọc Lan hớn hải chạy đến đỡ tôi dậy.
-Phong không sao, tiếc là để nó thoát rồi!
-Ư, còn nói vậy nữa! Hông bị gì là may rồi!
-Uầy, Lan đừng lo, không sao đâu mà!
-Phong có biết người đó là ai không vậy, có vẻ như đang theo dõi tụi mình!
-Ừ thì nó đang theo dõi tụi mình mà!
-Hơ, sao Phong lại biết?
Trước tình cảnh như thế này, tôi chẳng thể nào giấu Ngọc Lan được nữa nên đành thở dài nói cho nàng biết:
-Lan còn nhớ cái vụ xuồng bị trôi lúc đi cồn chứ? Đó là do chúng ta bị theo dõi đó!
-Um, có khi nào…
-Sao, Lan nói rõ xem?
-Thì có những lúc mọi người không để ý, bạn của bạn Khánh cứ lấy điện thoại ra bấm bấm cái gì đó!
-Ý Lan nói là thằng Long à?
-Um…Lan cũng không biết nhưng thấy khả nghi lắm!
-Hùm…thôi gác qua một bên đi! Bây giờ Lan có rảnh không lên trường cấp 2 với Phong một tý!
-Có, nhưng chi vậy? Tối Phong mới cá cược mà!
-Ừ thì đi khảo sát tình hình một chút ấy mà!
-Hì hì, cũng được!
Xuôi theo lộ lớn, chúng tôi bắt xe bus thẳng lên thị trấn Chợ Lách trong chưa đầy 10 phút.
Nơi đây là một khu chợ, cũng là một khu phố khá sầm uất với các mặthàng được buôn bán hai bên đường cùng với đó là một nhà lồng chợ lớn lụp xụp nằm sát phía trong. Trường cấp 2 của thằng Khánh thì gần hơn mộtchút, từ chợ đi ngược xuống khoảng 100m là đến. Ấy thế mà khác với vẻsầm uất cả khu chợ, trường cấp 2 Chợ Lách lại mang đến một vẻ lạnh lùng, đìu hìu đến ghê người. Cả sân trường vắng tanh, cỏ mọc um tùm hệt nhưnhững nghĩa trang mà tôi đã từng thấy trong các bộ phim kinh dị pháttrên TV.
Ngồi gần một quán nước đối diện trường, tôi gọi 2 ly nước mía để xoadịu cái nóng hừng hực của mùa hè mang lại và cũng để tiện cho việc quánsát ngôi trường rõ hơn. Có thể thấy, ngôi trường đã xuống cấp rõ rệt,nhiều chỗ bung tróc, rêu bám xanh cả tường, có nhiều phòng học thậm chícòn không có cửa cứ trơ trọi ra để mặc cho bao nhiêu bụi bẩn bám đầyquanh nó. Nhưng có thể tôi sẽ không bao giờ biết được những thông tínquý giá về ngôi trường này nếu như chị chủ quán không hiếu kì về bọntôi:
-Bọn em hông phải người ở đây hả?
-À dạ, tụi em từ thành phố về đây chơi!
-Thảo nào nhìn lạ dzậy.
Ấy thế, tôi tận dụng luôn:
-Mà chị ơi, ngôi trường này có ma hả?
-Suỵt, khẽ thôi! Mấy chuyện đó không nói lớn được!
-Ủa sao dzậy chị, bộ có thiệt hả?
-Có thiệt chứ, dân ở đây ai mà không biết. Cách 6-7 năm gì đó ngôitrường này cũng bình thường thôi, nhưng kể từ lúc rộ lên tin đồn là nhànước sẽ phá trường này đi để xây lại thành khu chợ thì mới rộ lên nhiềuchuyện kì lạ đến vậy.
-Phá trường xây chợ hả chị?
-Đúng rồi, tại trường này cũng đã lâu, học sinh cũng ít! Có lẽ cáitin phá trường đã làm kinh động đến ma quỷ sống trong này nên tối nàotụi nó cũng xuất hiện để nhát người đi ngang hết đó!
-Ma nó ra sao hở chị?
-Chị chỉ nghe người ta kể lại thôi. Khi thì có người đàn bà tóc dàihát ru con trên cây, khi thì có giọng cười của con nít trên mấy cây me,tiếng chó tru, còn có cả bóng trắng lấp ló sau dãy lớp bỏ hoang nữa.
-Êu, nghe ghê vậy!
Ngọc Lan nhăn mặt khoanh tay trước ngực.
-Bởi đó, hai tụi em tuyệt đối không được nhắc đến tụi nó ở đây nha, khéo tụi nó nghe được theo ám thì có nữa mà chờ chết đó!
-Ờ hì hì, chị đừng lo không có chuyện gì đâu mà!
-Ừ, nói cho mấy đứa cẩn thận thôi, ở đây cũng nhiều người bị rồi!
-Dạ rồi, tụi em về luôn chị ơi!
Tạm biệt chị chủ quán nhiệt tình, chúng tôi lại bắt xe bus về conđường đá dẫn vào nhà nội với một bụng thông tin thu được. Như thế chuyện mà ở trường không phải là việc đùa, mọi lời đồn về việc này đều có cơsở và nạn nhân bị hại. Nhưng thông tin càng rõ ràng, tôi lại càng thấysợ, nhất là những hình ảnh ma quái mà bà chị chủ quán đó đã kể cứ khiếnhay tay tôi rung bần bật, rung lạnh cóng.
Nhưng ngoài nghĩ về những oan hồn vất vưỡng, tôi còn nghĩ về cả cáithằng đã theo dõi tôi lúc sáng nữa. Dù không muốn nhưng tôi phải côngnhận rằng nó đánh rất tốt cả về công và thủ, ngoài ra nó dường như cònhọc được cả kĩ thuật dấn kình, kĩ thuật mà tôi luôn hằng ao ước được batôi dạy cho. Nói chung thằng này không phải là loại tầm thường. Nếu nólà người của tụi Bình An thì đây sẽ là cuộc đấu gay go nhất mà tôi từnggặp.
Nhưng gát việc đó một bên đi, sáng hôm nay đã xảy ra khá nhiều việcnhức đầu rồi, điều tôi cần lúc này là một giấc ngủ trưa thật ngon để tối có thể đối đầu với những gì kinh tởm nhất.
Trải chiếc ghế xếp dưới tán cây trứng cá, tôi vươn vai thiếp đi mộtgiấc thật sâu. Cảm giác như mọi thứ xung quanh chỉ còn là những hình ảnh lờ mờ sương khói, mọi thứ cứ lẩn quẩn trong đầu tôi thật mờ ảo, thậthuyễn hoặc.
Thế rồi đột nhiên có một người thiếu phụ mặc đồ trắng tinh bước vàocổng nhà tôi. Tóc tai cô ta cứ buông xuống rũ rượi làm tôi chẳng thểnhìn rõ mặt. Nhưng điều làm tôi cảm thấy lạnh sống lưng nhất là cô tachằng hề có bóng. Chính xác là như thế, bây giờ là giữ trưa nắng rọichang chang mà chẳng có lấy một vệt bóng nào dưới chân cô ta hết. Thậmchí, đôi chân cô ta còn chưa đụng đất.
Tôi bắt đầu cảm thấy sợ, tim tôi cứ đập mạnh từng nhịp trong khingười thiếu phụ đó đang có chủ đích tiến đến tôi với mái tóc cứ phủ dàixuống mặt, đôi bàn tay trắng bệt, cứ đong đưa với những ngón tay nhọnhoắc đỏ tía màu máu.
-Cô…cô…là ai đó!
Tôi cố gắng trấn tĩnh lắp bắp.
-Tôi cảm thấy nặng lắm…cứu tôi với!
-Nặng…nặng cái gì vậy
-Nó đè tôi…đau lắm…nặng lắm…giúp với…!
-Cô…đ…đang bị đè ở đâu vậy?
-Ở….
-Phong…Phong…tỉnh dậy mau!
Cô ta đang chuẩn bị nói, một bàn tay ấm áp pha lẫn một chút lạnh lùng cứ vả vào mặt tôi liên miên khiến tôi phải giật mình mở mắt trao tráo.
Thì ra nãy giờ tôi đang nằm mơ, một giấc mơ thật kì lạ, lại còn giữaban ngay nữa. Tại sao lại có một thiếu phụ đến tìm tôi cơ chứ, tôi hoàntoàn chưa gặp cô ta trước đây, thậm chí là chưa hề có một chút kí ứcnào. Nhưng dù sao tôi cũng phải cám ơn người con gái đã đánh thức tôidậy ngay vào lúc gây cấn như thế này, Ngọc Lan…
-Um…là Lan đấy hả, làm Phong giật cả mình!
-Xì, Lan phải nói với Phong đó! Đang giữa trưa mà cứ nằm mơ nói sảng, làm người ta lo gần chết!
-Ơ, có nói sảng sao?
-Có chứ Phong nói “cô là ai” mãi, bộ có để ý cô nào hử?
-Bậy, làm gì có! Tại giữa trưa nó bất bình thường thế mà! Chéri đừng lo nghen!
-Hứ, biết từ đó là gì hông mà bày đặt gọi!
-Thì để mai mốt Phong tra từ điển!
-Hông…Phong mà tra Lan đấm cho nhập viện!
-Sặc…!
-Vậy đó, liệu hồn đi! Giờ có đói không vào ăn tý lát còn đi vào trường nữa!
-À nè, Lan dặn mọi người đừng có nói chuyện này cho nội biết nha!
-Rồi mà, ông cụ non! Vào ăn đi!
Tôi theo Lan vào bếp, nơi đã bày sẵn những món ăn thật ngon lành ở đó cứ khiến bụng tôi sôi lên ùng ục.
-Những món này Lan làm đó hả?
-Đương nhiên rồi, do nội của Phong chỉ hết đó!
-Mới có chỉ chút mà làm được nhiêu đây rồi hả?
-Giờ có ăn không thì bảo?
-Ớ hề hề, ăn chứ! Lan cũng ăn luôn đi!
-Thui, Lan ăn sau cũng được, Phong còn phải lên trường nữa mà! Ăn nhìu vào để có sức tối mà chạy!
-Sặc…!
-Người ta nói chơi đó, cứ ăn đi, hì hì!
Tôi cứ ăn, nàng cứ ngồi đấy. Quả thật là cảm giác lúc này rất hạnhphúc. Ngọc Lan trông cứ như cô vợ diu dàng đang ngồi nhìn ngắm đức langquân thưởng thức từng món ăn do chính tay mình làm vậy. Lúc này tôi cứmuốn véo má nàng một cái hay làm những việc đại loại như thế để giảm đicảm giác hạnh phúc đang ngập tràn trong lòng lúc này, nó cứ muốn nổ tung ra như pháo bông vậy, khổ gì đâu!
Ăn xong thì tôi lại ra sân vợt vài bài quyền để tiêu hóa, cũng đểluyện lại luôn mấy bộ pháp mà Lam Ngọc dạy cho. Tôi cũng không chắc việc luyện quyền này có giúp tôi qua khỏi đêm này hay không, người thì cònđánh được chứ ma cỏ thì có mấy thầy pháp mới trị được thôi. Càng nghĩlại càng thấy rung quéo cò chẳng luyện được gì. Đột nhiên đang suy nghĩvẩn vơ, một vệt đen lao đến từ sau lưng làm tôi phải xoay người láchsang một bên. Tiếp đó nó chủ động áp sát tấn công tôi bằng một loạt cácđòn đấm từ nhiều hướng.
Tôi bình tĩnh, vừa lui bước vừa đỡ đòn kết hợp với bắt thó tìm sơ hởcủa đối phương. Và rồi cơ hội đó cũng đã đến. Ngay lúc đánh bật được một đòn đánh, tôi nhanh tay chộp luôn cánh tay đó kéo giật về phía mình kêchỏ tọng vào mặt đối phương một cú trời giáng. Nhưng việc đó không phảilà dễ, ngay khi bị tôi giật về nó liền đưa chỏ lên che mặt đồng thời hất tôi về sau để giữ khoảng cách.
Bị lực hất tác động, tôi vội chộp lấy ngực áo nó giữ thăng bằng nhưng chưa kịp đụng vào, tôi đã phải tá hỏa vì cái thứ mềm mềm ẩn sau lớp áođó, từng luồng điện cứ truyền vào tay tôi tê tái. Nó đích thị là con gái 100 phần công lực. Giờ này khi có thời gian để ý kĩ, tôi mới nhận rađược người đó là Lam Ngọc và thứ mà tay tôi đang chạm vào lúc này là…
-Bốp…chết đi…!
Lam Ngọc tức tối dấng mạnh vào ngực tôi một đấm thấu trời làm tôi ngã oạch ra đất thở hồng hộc.
-Nè, Lam Ngọc! Sao bạn đánh Phong nặng vậy?
Ngọc Lan chạy đến đỡ tôi.
-Hùm, chỉ là luyện tập tý võ thôi, tại Phong bất cẩn nên té đó, phải không Phong?
-À, ừ…! Phải phải!
-Đấy tôi nói có sai Không, thôi lo tự đứng lên tập luyện cho chăm chỉ đi, đừng có suốt ngày đợi người khác đỡ dậy như thế!
Nàng lạnh lùng quay đi bỏ vào nhà.
Lại thêm một lần nữa tôi bị Lam Ngọc hạ gục. Nhưng lần này tôi khôngcảm thấy tức tối vì tôi đã chiến đấu đúng với thực lực của mình, nhữngbước bộ mà Lam Ngọc dạy cho tôi đã phát huy đúng công dụng. Và nếu để ýkĩ tình huống tôi bị nàng đánh ngã vật xuống đất lúc nãy, tôi đã thoángthấy nàng nhoẻn miềng cười rất khẽ, chỉ khẽ thôi nhưng tôi cũng đã thấybình yên rồi…