"Ông Lưu, mặc dù bảo là nghĩ cho ông Ngô, nhưng làm gì cũng phải theo thứ tự chứ, ai đến trước chữa trước, ai đến sau chữa sau". Chủ tịch Dương đương nhiên không thể nào đuổi ông lão này đi để Lâm Tuấn chữa bệnh cho bộ trưởng Ngô được, nếu như ông ta thực sự chữa khỏi bệnh được cho ông cụ Ngô thì chẳng phải ông và Lâm Tuấn mất công đi một chuyến rồi sao?
Thực ra chủ tịch Dương không phải không muốn để người khác chữa khỏi bệnh cho ông cụ Ngô, chỉ là ông ấy đã đưa Lâm Tuấn đến đây rồi, dù sao cũng phải thử một phen chứ, đợi đến khi Lâm Tuấn bảo bệnh của ông cụ Ngô không thể chữa được mới rời đi thì ông ấy mới tâm phục khẩu phục.
Nếu như bây giờ bị ông lão kia cướp đi cơ hội, chữa khỏi bệnh cho ông cụ Ngô trước khi Lâm Tuấn chữa trị, vậy thì cơ hội để Lâm Tuấn ra tay không còn nữa rồi, chủ tịch Dương chỉ cảm thấy bực bội, vậy nên mới mở lời nói với ông Lưu vừa bước vào trong phòng làm việc.
Nghe thấy lời chủ tịch Dương nói, ông Lưu cười khẩy, không hề sợ hãi ngẩng đầu, hung hăng trợn mắt nhìn chủ tịch Dương, chế giễu nói.
"Ai đến trước chữa trước ai đến sau chữa sau? Chủ tịch Dương, ông nghĩ rằng ông đang mua rau trên phố à? Còn phân ai trước ai sau? Đừng có đùa chứ, chuyện quan trọng nhất bây giờ phải là chữa khỏi bệnh cho ông cụ Ngô chứ, còn về phần ai chữa khỏi cũng chẳng đáng bận tâm, hay là... trong lòng chủ tịch Dương, công lao gì đó quan trọng hơn việc chữa khỏi bệnh cho ông cụ Ngô?"
Ông Lưu vừa đấu khẩu với chủ tịch Dương vừa không quên đánh mắt ra hiệu cho ông lão đang đứng bên cạnh ông cụ Ngô, ý bảo ông ta mau nhanh chóng chữa bệnh cho ông cụ Ngô đi.
"Ông...”
Chủ tịch Dương bị ông Lưu chế giễu một hồi chỉ có thể câm họng, mặt tím như gan heo.
Tất cả chuyện này đều lọt vào mắt Lâm Tuấn.
Lâm Tuấn không biết ông Lưu này rốt cuộc là ai, nhưng từ thái độ khi nói chuyện giữa ông ta và chủ tịch Dương thì có thể thấy được ông Lưu đây là người có địa vị không thua kém gì chủ tịch Dương, thậm chí có thể ngang hàng.
Cứ như vậy, thân phận của ông Lưu hiện ra vô cùng rõ nét.
Cục trưởng cục nào đó của thành phố Yến Kinh chăng? Có thể có cùng địa vị với chủ tịch thành phố chỉ có thể là chức kia thôi.
Lâm Tuấn hơi híp mắt, quan sát ông Lưu bụng phệ kia sau đó quay đầu nhìn ông lão đang chẩn đoán cho ông cụ Ngô, anh khẽ mỉm cười, tiến về trước một bước.
"Chú Dương đương nhiên hy vọng bệnh của ông cụ Ngô sẽ sớm được chữa khỏi, nếu ông lão kia thực sự có năng lực chữa trị khỏi cho chú Ngô, chú Dương đương nhiên sẽ không có ý kiến gì cả, vấn đề mấu chốt nằm ở chỗ..."
"Ông lão kia không giỏi y thuật, cũng có thể nói là chỉ biết đôi chút thôi, căn bản không có năng lực chữa khỏi bệnh cho chú Ngô! Để ông ta chữa bệnh cho chú Ngô, thứ nhất là mất thời gian của mọi người, thứ hai có thể khiến cho bệnh tình của chú Ngô trở nặng, làm lỡ việc chữa trị của chú Ngô!"
Mấy lời ban nãy ông lão kia vừa dùng để chế giễu Lâm Tuấn, bây giờ đều bị anh trả lại đầy đủ.
Lời vừa dứt, cả phòng làm việc lập tức lặng yên.
Hai vệ sĩ mặc vest đen cao to lực lưỡng đứng bên ông cụ Ngô vốn đang bất động cũng tiến lên một bước, giơ tay chặn trước ông lão đang định chữa bệnh cho ông cụ Ngô, ý họ là muốn ngăn ông lão kia lại.
"Cái gì? Tiểu Khiêm, cháu bảo người kia không giỏi y thuật?"
Khuôn mặt đang đỏ bừng của chủ tịch Dương lập tức thay bằng vẻ kinh ngạc nhìn Lâm Tuấn.
Ban nãy khi chủ tịch Dương đấu khẩu với ông Lưu, ông cụ Ngô vốn đang im lặng cũng chống người ngồi dậy, trong mắt đầy câu hỏi.
Còn về ông Lưu lúc trước còn dương dương tự đắc, bây giờ bởi vì giận quá mà mặt đỏ bừng lên.
"Cậu trai trẻ, Trương đại sư là bác sĩ nổi tiếng nhất thành phố Yến Kinh của chúng ta, từng chữa khỏi biết bao chứng bệnh nan y, cậu lại bảo ông ấy không biết chữa bệnh? Nếu Trương đại sư không giỏi y thuật nữa thì ở Yến Kinh này còn ai dám nhận mình giỏi y thuật?"
Trương đại sư vừa bị Lâm Tuấn chế giễu vẫn bình tĩnh, tỏ vẻ như đã quen với chuyện này rồi.
"Ông Lưu bớt giận, người trẻ tuổi mà, khó tránh cao ngạo, thích nghi ngờ người khác, tí nữa tôi sẽ cho cậu ta thấy cái gì gọi là y thuật chân chính, còn về bệnh tình của ông cụ Ngô, tôi cũng đoán được đại khái rồi, tí nữa tôi sẽ kê đơn thuốc, ông cụ Ngô chỉ cần uống theo đơn tôi kê, nửa tháng sau bệnh tình sẽ tốt lên".
Khi Trương đại sư nói câu này, ánh mắt lạnh lùng của ông ta quét qua Lâm Tuấn, sau đó cũng không thèm nhìn nữa, cứ như chẳng coi Lâm Tuấn là cái thá gì.
"Trương đại sư đã chuẩn đoán được bệnh tình của ông cụ Ngô rồi sao?", nghe thấy Trương đại sư nói vây, ông Lưu lập tức mừng rỡ.
Nếu như Trương đại sư có thể chữa khỏi cho ông cụ Ngô, người giới thiệu Trương đại sư đến chữa bệnh như ông ta nhất định lập được đại công, sau này cần ông cụ Ngô giúp đỡ điều gì, đương nhiên sẽ rất thuận lợi.
"Không sai, qua việc bắt mạch ban nãy, tôi đã chẩn đoán được bệnh tình của ông cụ Ngô".
Trương đại sư vuốt chòm râu dê, tự tin nói.
Chủ tịch Dương không khỏi chột dạ, vội vàng quay đầu hỏi nhỏ Lâm Tuấn: "Tiểu Khiêm, cháu bảo Trương đại sư kia không giỏi y thuật, có chứng cứ gì không? Đừng bảo là cháu đoán bừa nhé?"
Lâm Tuấn cười mỉm, tự tin nhìn chủ tịch Dương, sau đó tiến lên nói với Trương đại sư: "Nếu Trương đại sư đã chẩn đoán được bệnh tình của chú Ngô, vậy chắc cũng biết được triệu chứng khi phát bệnh của chú Ngô nhỉ? Không ngại nói ra để tôi nghe chứ?"
Ông cụ Ngô từ đầu đến cuối chưa hề nói những thứ liên quan đến tình hình và cảm giác lúc phát bệnh, vậy nên dùng chuyện này để kiểm tra Trương đại sư có giỏi y thuật không đúng là một cách không tồi.
Nghe thấy Lâm Tuấn nói vậy, ánh mắt chủ tịch Dương không kìm được mà sáng lên, nếu như Trương đại sư kia thật sự không giỏi y thuật, vậy câu hỏi này nhất định có thể khiến ông ta để lộ chân tướng
Tuy nhiên...
Sau khi nghe thấy lời Lâm Tuấn nói, Trương đại sư kia không lộ vẻ hốt hoảng như mong muốn của chủ tịch Dương, ngược lại chỉ mỉm cười.
"Triệu chứng khi phát bệnh? Ha ha, tôi đây quả thật có vài phần suy đoán, ông cụ Ngô không ngại nghe chứ, nghe xem tôi nói có đúng không..."
"Nếu như tôi đoán không sai, mỗi phần ông cụ phát bệnh sẽ cảm thấy ngực như bị nghẹn lại, hô hấp vô cùng khó khăn, chỉ cố gắng thở được vài cái cũng khiến ngực đau đớn vô cùng, ông cụ Ngô nói xem suy đoán của tôi chính xác không?"
Giọng điệu tùy ý, khuôn mặt tự tin, ông lão được mệnh danh là Trương đại sư này thực sự có vài phần phong phạm của một đại sư.
Có điều người mỉm cười tự tin không chỉ có mình Trương đại sư, còn có...
Lâm Tuấn...