Cao Thủ Hồi Sinh

Chương 17: Chật trội.



Chiếc Porsche màu đen lại xuất hiện trước cổng nhà họ Đường, người nhà họ Đường đã khá quen thuộc với chiếc xe sang bắt mắt này.

Bởi vì mấy ngày nay, hầu như ngày nào, chiếc Porsche màu đen này cũng xuất hiện trước cổng nhà họ Đường một lần.

Còn về chủ nhân của chiếc Porsche màu đen này, bọn họ càng quen thuộc hơn, người đó hiện là nhân vật số một thành phố Yến Kinh – chủ tịch thành phố.

Nhưng mấy ngày gần đây, người ngồi chiếc xe này đến nhà họ Đường hàng ngày không phải là chủ nhân chiếc xe, mà là trợ lý của chủ tịch, một người thanh niên đeo chiếc kính gọng đen tinh tế và thường ngày thích mặc vest Armani.

“Tiểu Lâm à, ha ha ha hôm nay cháu lại đến sao, mau mau, chú mới pha ấm trà, cháu đến đây nếm thử xem”.

Người trợ lý tên là Lâm Văn, đã nhiều ngày như vậy, bố Đường rõ ràng đã rất quen thuộc với người thanh niên ngày nào cũng đến nhà họ Đường này, thấy anh ta đến liền gọi anh ta vào phòng khách ngồi, rót cho anh ta một chén trà mới pha, khói còn bốc lên nghi ngút.

Lâm Văn hiển nhiên đã quen với sự nhiệt tình của bố Đường.

Do đó, Lâm Văn vừa nói cảm ơn, vừa vô cùngthản nhiên nhận lấy chén trà bố Đường rót, khẽ nhấp một ngụm.

“Trà ngon”.

Nước trà vừa vào miệng, mùi hương đậm đặc tỏa ra, Lâm Văn không khỏi nói lời khen ngợi.

Nghe thấy lời khen ngợi của Lâm Văn, trên mặt bố Đường nở nụ cười hài lòng, sau đó vừa uống trà, vừa chậm rãi mở miệng nói chuyện với Lâm Văn.



“Hôm nay cháu đến nhà họ Đường vẫn là để tìm Hàn Chí Khiêm à? Hay là chủ tịch thành phố lại có sắp xếp gì?”

“Ừ, chủ tịch nghe nói mấy ngày nay Hàn thiếu gia vì việc ngài ấy nhờ mà làm việc không ngừng nghỉ, vì thế hôm nay đặc biệt bảo cháu đến đây đưa chút đồ cho Hàn thiếu gia, đồng thời dặn dò cậu ấy chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức”.

Vừa nói, Lâm Văn vừa quay đầu búng tay, sau đó có mấy người xách bao nhiêu túi lớn túi nhỏ, toàn là thực phẩm dinh dưỡng cùng những món quà khác bước vào cửa, đặt những thứ đồ trong tay xuống phòng khách nhà họ Đường.

Một lúc sau, phòng khách rộng lớn nhà họ Đường đã chất đầy các loại thực phẩm dinh dưỡng và những món quà khác. Sau khi đặt những món đồ kia xuống, mấy người kia cũng lần lượt rời đi theo chỉ thị của Lâm Văn, trong phòng khách rộng lớn lần nữa chỉ còn lại bố Đường và Lâm Văn.

Nhưng phòng khách hiện giờ so với vừa rồi rõ ràng là trông không còn rộng rãi nữa, mà ngược lại còn có hơi...

Chật trội.

Không sai, ngồi trong đống quà chất thành đống kia, bố Đường cảm thấy phòng khách nhà mình hình như vẫn có hơi nhỏ, trông còn có vẻ chật trội, điều này đủ để thấy chủ tịch thành phố đã tặng Lâm Tuấn biết bao nhiêu là món quà.

“Vậy thì... cảm ơn ý tốt của chủ tịch thành phố, đúng rồi, có cần chú kêu người gọi Chí Khiêm ra đây không? Hay là...”

Nghe bố Đường nói vậy, trợ lý chủ tịch thành phố Lâm Văn khẽ xua tay.

“Không cần đâu chú Đường, chú giúp cháu chuyển lời của chủ tịch cho Hàn thiếu gia là được, không cần gọi cậu ấy ra đâu, chủ tịch thành phố bảo cháu đến đây thăm Hàn thiếu gia, chứ không phải làm phiền công việc cậu ấy”.

“Vậy thì không gọi nó nữa. Mà này, Tiểu Lâm, cháu có thể nói cho chú biết việc chủ tịch thành phố nhờ Chí Khiêm làm rốt cuộc là gì vậy? Hình như là rất khó khăn, mấy hôm nay Chí Khiêm gần như không ra khỏi phòng, hàng ngày đều ở trong phòng, ngồi trước máy tính làm việc, thậm chí đến ăn cơm cũng phải để người khác mang vào, không bao giờ rời khỏi bàn nửa bước...”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv