Sau khi Lâm Tuấn chứng minh được thực lực của mình, ông cụ Ngô cũng chẳng còn hoài nghi gì anh nữa.
Chắc chẳng có ai có thể chỉ đứng đó nhìn một lúc mà chẩn đoán được căn nguyên căn bệnh của ông cụ Ngô, nguyên nhân dẫn đến căn bệnh kỳ quái của ông, thậm chí đưa ra phương pháp chữa trị, như vậy đã đủ để chứng minh y thuật siêu việt của chàng trai trước mắt này.
Mặc dù ông cụ Ngô có hơi khó chấp nhận Tây y, nhưng không biết tại sao, khi nghe Lâm Tuấn nói cần phẫu thuật để giải quyết triệt để căn bệnh kỳ quái này, trong lòng ông cụ đột nhiên chấp nhận phương pháp chữa trị này.
"Ông Dương à, dạo gần đây tôi quấy rầy ông nhiều rồi, tôi cũng ở thành phố Yến Kinh của mọi người một thời gian rồi".
Không biết có phải vì nhìn thấy hy vọng chữa trị khỏi hoàn toàn căn bệnh này hay không, sắc mặt ông cụ Ngô lúc này có vẻ khá vui.
Chủ tịch Dương rõ ràng cũng vui, nụ cười trên mặt còn rạng rỡ hơn ông cụ Ngô mấy phần, khiến người ta cảm thấy hình như người được chữa khỏi không phải ông cụ Ngô mà là ông ấy.
"Ông cụ Ngô, chúc mừng chúc mừng, căn bệnh hành hạ ông một thời gian lâu như vậy đến nay cuối cùng cũng có thể chữa khỏi hoàn toàn, đợi ông khỏi bệnh chúng ta nhất định phải uống với nhau một bữa để chúc mừng chuyện này!"
"Ha ha ha ha, được, nếu như thật sự có thể chữa khỏi căn bệnh kỳ quái này, chúng ta nhất định phải cùng uống với nhau một bữa, có điều nói đi nói lại, lần này thực sự phải cảm ơn ông, nếu không có ông mời cậu trai trẻ tài giỏi Chí Khiêm này đến, tôi sợ chắc cũng như lần trước, uống nửa tháng thuốc chẳng có tích sự gì cả, vẫn cứ phát bệnh".
Ông cụ Ngô đã gặp biết bao danh y rồi, nhiều người cũng như Trương đại sư, kê cho ông đơn thuốc để điều dưỡng cơ thể, nhiều năm như vậy ông hầu như thuốc nào cũng uống rồi.
Ông Lưu đứng bên cũng chúc mừng ông cụ Ngô: "Chúc mừng ông cụ Ngô, bệnh của ông cuối cùng cũng có hy vọng chữa khỏi rồi, thời gian tới đây ông cứ yên tâm ở lại Yến Kinh chữa bệnh đi, có chuyện gì thì liên lạc với ông Dương hoặc tôi là được".
"Ha ha ha ha, được, lần này phiền ông Lưu rồi, có cơ hội nhất định phải cùng nhau uống một bữa để tôi cảm ơn ông", trong tiếng cười sảng khoái, ông cụ Ngô cũng cảm ơn ông Lưu.
Mặc dù ông Lưu không giúp gì được cho ông cụ Ngô, nhưng dù sao cũng có lòng, cho dù cũng xuất phát từ mục đích riêng nhưng vẫn phải cảm ơn.
Nếu đã quyết định sắp tới đây để Lâm Tuấn chữa trị cho ông cụ Ngô thì ông Lưu đưa Trương đại sư đến không cần thiết ở lại đây nữa, vậy nên sau khi hàn huyên đôi ba câu, ông Lưu liền tạm biệt ông cụ Ngô, trầm mặc đưa Trương đại sư rời đi.
Ông Lưu buồn bực rời khỏi phòng làm việc, chủ tịch Dương lại cười vô cùng xán lạn.
Có điều chủ tịch Dương cũng không ở lại phòng làm việc quá lâu, mục đích đến thăm ông cụ Ngô lần này là để giới thiệu Lâm Tuấn chữa bệnh cho ông cụ Ngô, vậy nên sau khi trò chuyện mấy câu, chủ tịch Dương cũng rời khỏi, chỉ để lại Lâm Tuấn đang khám bệnh cho ông cụ Ngô.
Mặc dù lúc nãy thông qua quan sát Lâm Tuấn đã xác nhận chắc chắn nguyên nhân căn bệnh kỳ quái của ông cụ Ngô, có điều theo quy tắc nghiêm ngặt, sau khi chủ tịch Dương rời khỏi căn phòng, Lâm Tuấn vẫn bắt mạch cho ông cụ Ngô, sau đó dùng ống nghe và một số dụng cụ y tế khác kiểm tra sức khỏe của ông, sau một hồi mới xác nhận.
Không thể so sánh nghề y với các nghề khác được, khi khám bệnh nhất định không thể tùy ý hay bất cẩn được.
Vậy nên cho dù rất tự tin, Lâm Tuấn vẫn xác nhận lại mấy lần, sau khi kiểm tra một loạt mới quyết định phương pháp trị liệu cho ông cụ Ngô.
"Phẫu thuật".
Lâm Tuấn đặt ống nghe xuống, vô cùng bình tĩnh nói: "Chú Ngô, nếu muốn chữa khỏi tận gốc bệnh này của chú thì nhất định phải phẫu thuật, trừ phương pháp này ra, những biện pháp khác cùng lắm chỉ có thể có tác dụng tương đương với thuốc giảm đau thôi, giúp chú không cảm thấy đau khi phát bệnh nữa".
Lâm Tuấn đã nói chuyện này cho ông cụ Ngô nghe, vậy nên sau khi nghe quyết định của cậu, ông cụ Ngô cũng không cảm thấy bất ngờ, ngược lại vô cùng bình tĩnh chấp nhận, nhưng suy xét lại, có một chuyện khiến ông lo lắng hơn, đó là...
"Tỉ lệ thành công thì sao? Nếu như cháu phẫu thuật chính cho chú thì cháu nắm chắc tỉ lệ thành công được mấy phần?"
Nắm chắc mấy phần?
Lâm Tuấn trầm ngầm một lúc, nghiêm túc đáp: "Tám phần, mục đích của ca phẫu thuật này là để điều chỉnh là phần lồng ngực đang bị sụp lún, để tim không còn bị đè ép nữa, còn về phương pháp... nếu như cháu đoán không lầm, lúc trước khi chú Ngô bị thương, xương sườn bị đứt mấy cái, mấy năm trước phẫu thuật, xương sườn không được nối lại, nên..."
"Phương án phẫu thuật ban đầu của cháu là tạo ra một thứ tương tự như một cây cầu bắc qua tim trong lồng ngực trái chú Ngô để thay thế cho đoạn xương sườn bị gãy kia, chống đỡ phần ngực trái, còn về các bước cụ thể thế nào, cháu sẽ từ từ nói với các bác sĩ..."
Nói đến đây, Lâm Tuấn lập tức sững sờ.
Bởi vì anh đột nhiên nhớ ra bây giờ anh không phải là bác sĩ phẫu thuật chính như đời trước, có trợ thủ giúp anh hoàn thành một số chuyện phức tạp. Đời này anh chỉ là cậu cả nhà họ Hàn - Hàn Chí Khiêm vô dụng.
Trợ thủ?
Từ đầu đến cuối anh đều bị coi là tên phế vật, lấy đâu ra trợ thủ chứ?
Tuy nhiên nếu như thực sự dùng phương pháp phẫu thuật để chữa trị cho ông cụ Ngô thì một mình anh không thể hoàn thành được, vậy nên...
Ông cụ Ngô nhận ra Lâm Tuấn thất thần, vậy nên hỏi: "Sao vậy? Có vấn đề gì sao?"
Lâm Tuấn cười gượng, đáp lời: "Chú Ngô, trong khi phẫu thuật không được phép để xảy ra sơ suất, nếu như là ca phẫu thuật bình thường thì không sao, chỉ cần cho cháu một phòng phẫu thuật, một mình cháu có thể hoàn thành, nhưng ca phẫu thuật của chú thì vô cùng phức tạp".
"Vậy nên công tác chuẩn bị phẫu thuật cũng có nhiều bước phức tạp, nhưng một mình cháu sức lực có hạn, nếu như chỉ dựa vào mình cháu, e rằng cần chuẩn bị rất lâu..."
Với ca phẫu thuật của ông cụ Ngô, Lâm Tuấn không chỉ cần chuẩn bị các bước phẫu thuật mà còn phải chuẩn bị cây cầu thay thế xương sườn để ghép vào ngực ông cụ, đồng thời còn phải chụp CT lồng ngực, như vậy thì sau mới có thể quyết định các bước phẫu thuật cụ thể, một mình Lâm Tuấn khó có thể hoàn thành mấy việc này được.