Phòng làm việc lặng yên như tờ. Dù là chủ tịch Dương hay ông cụ Ngô, dù là ông Lưu béo lúc trước chỉ muốn đánh chết Lâm Tuấn hay là ông lão được mệnh danh là Trương đại sư kia, lúc này ánh mắt của họ đều dính chặt lên người Lâm Tuấn, mặt ai cũng đầy vẻ kinh ngạc.
Ông cụ Ngô vốn đang nhíu mày không biết đã giãn ra từ lúc nào, vẻ khó chịu lúc này cũng thay bằng vài phần hứng khởi.
Nếu như bảo lúc trước tất cả mọi người trong căn phòng này đều cảm thấy Lâm Tuấn đang nói bừa thì ban nãy sau khi nghe xong cuộc đối thoại giữa Lâm Tuấn và Trương đại sư, tất cả mọi người đều ý thức được cậu trai trẻ này thực sự có tài.
Ít nhất trong lĩnh vực y học anh không hề kém, dù sao vị Trương đại sư kia cũng khen anh hết lời.
Vậy nên...
Giữa bầu không khí im lặng, chủ tịch Dương đã phá vỡ sự im lặng đó, ông nói: "Chí Khiêm, nếu như chú nhớ không nhầm, vừa nãy cháu hình như bảo bệnh tình của ông cụ Ngô không phải không có cách chữa trị, thế có nghĩa là cháu có thể chữa khỏi tận gốc căn bệnh này?"
Có lẽ bởi vì quá đỗi kinh ngạc và kích động, lúc trước chủ tịch Dương còn đang xưng ông Ngô ông Dương với ông cụ Ngô giờ hơi mất bình tĩnh, lại quay về trạng thái cung kính như lần đầu gặp ông cụ kia, gọi ông là ông cụ Ngô.
Lâm Tuấn cười mỉm khẽ gật đầu, anh đáp: "Mặc dù không thể bảo đảm mình có thể chữa khỏi hoàn toàn căn bệnh của ông cụ Ngô, nhưng cháu đã có vài ý tưởng để chữa tận gốc căn bệnh này rồi, có điều... nếu như muốn chắc chắn hơn thì còn cần ông cụ Ngô trả lời cháu vài vấn đề..."
"Vấn đề? Không sao cả, nếu như thực sự có liên quan đến bệnh tình của chú thì chú nhất định sẽ biết gì nói ấy".
Nghe thấy Lâm Tuấn nói có thể chữa khỏi căn bệnh kỳ quái đã hành hạ mình trong nhiều năm trời, giọng điệu của ông cụ Ngô cũng kích động thêm vài phần.
Trên thực tế trước Trương đại sư và Lâm Tuấn, ông cụ Ngô đã mời không biết bao vị danh y, dù là Đông y hay Tây y, ông cụ Ngô đều từng thử qua rồi, tuy nhiên tiếc là không có ai có thể chữa khỏi tận gốc căn bệnh này.
Bác sĩ Đông y giống như Trương đại sư cũng chỉ kê đơn thuốc để điều dưỡng cơ thể, nhưng trên thực tế chẳng có ích gì cho bệnh tình của ông, hoặc là sau khi kiểm tra xong cũng chỉ vỗ tay bảo xin lỗi bảo không phát hiện ra trên người ông có bệnh gì, lý do phát bệnh có thể là do quá mệt, cần nghỉ ngơi nhiều hơn, uống nhiều nước ấm, vân vân mây mây, đại loại như thế.
Nói tóm lại, mời không biết bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng, người duy nhất dám nói có thể chắc chắn chữa khỏi bệnh chỉ có mình một người đang đứng trước mắt ông...
Lâm Tuấn.
Vậy nên mặc dù Lâm Tuấn trông có vẻ trẻ tuổi, chẳng giống gì một bác sĩ có kinh nghiệm, nhưng ông cụ Ngô vẫn tin tưởng cậu trai trẻ này sẽ thực sự có cách chữa khỏi bệnh cho ông, vậy nên đương nhiên sẽ phối hợp trả lời các câu hỏi của anh.
Mà không thể không nói, tất cả các vấn đề mà Lâm Tuấn hỏi tiếp theo đây đều khiến ông cụ Lâm càng có thể tin tưởng vào anh hơn.
"Nếu như cháu đoán không nhầm, cơ thể của ông cụ Ngô từng bị thương, hơn nữa đồ vật ấy vẫn ở bên trong cơ thể, mãi sau này mới lấy ra ngoài, đúng không?"
Mặc dù đang hỏi nhưng khuôn mặt của Lâm Tuấn vẫn luôn tự tin, ngữ khí bình thản, không hề có vẻ gì hoài nghi, ngược lại cứ như đang bình tĩnh kể lại một câu chuyện vậy.
Trên thực tế, những gì Lâm Tuấn vừa nói đúng là sự thật.
"Không sai, ngực chú từng bị đạn bắn trúng, vỏ đạn từng ở trong cơ thể chú một thời gian, bây giờ mới lấy ra ngoài".
Ông cụ Ngô gật đầu nói.
Vẻ mặt Lâm Tuấn không có gì là ngạc nhiên cả, ngược lại còn lộ ra vẻ quả nhiên là vậy.
Mà tiếp theo Lâm Tuấn lại hỏi: "Ông cụ Ngô dạo gần đây có từng phát bệnh không? Nếu như cháu đoán không nhầm, dạo gần đây ông cụ Ngô nếu như từng phát bệnh, hình như đa phần đều vào lúc ngủ đúng không? Ban ngày cũng có thể phát bệnh nhưng so với buổi đêm thì ít hơn nhiều..."
"Cháu nói không sai, trên thực tế không chỉ dạo gần đây mà từ trước đến nay đều phát bệnh vào buổi đêm, ban ngày rất ít khi phát bệnh, vậy nên lúc trước cũng không vội vàng chữa bệnh, dù sao cũng làm lỡ thời gian ban ngày, chỉ là ban đêm có hơi khổ sở thôi".
"Chú quả là cực khổ rồi, qua những câu hỏi ban nãy, cháu cũng đã hoàn toàn hiểu về bệnh tình của chú, còn về nguyên nhân gây ra căn bệnh cháu cũng nắm được rồi, có điều nếu như muốn biết rốt cuộc có thể chữa khỏi triệt để căn bệnh này hay không thì còn cần hỏi câu hỏi cuối cùng này.."
"Câu hỏi nào?"
"Không biết trên phương diện điều trị, ông cụ Ngô có thể chấp nhận... phẫu thuật..."
Ông cụ Ngô không trả lời câu hỏi của Lâm Tuấn ngay lập tức, ngược lại trầm ngâm hồi lâu.
Đối với ông cụ Ngô người đã quen chữa trị theo kiểu Đông y, mặc dù từng phẫu thuật nhưng so với phương pháp chữa bệnh Đông y truyền thống, phương pháp chữa trị có độ nguy hiểm cao thế này thực sự vượt qua phạm vi chịu đựng của ông cụ Ngô.
Vậy nên lúc này Lâm Tuấn đột nhiên hỏi câu này khiến cho ông cụ Ngô sững sờ một lúc.
Một lúc sau, ông cụ Ngô mới từ từ nói: "Chấp nhận thì vẫn chấp nhận được, chỉ là không biết ca phẫu thuật này có nguy hiểm không, khả năng thành công chiếm bao nhiêu phần trăm..."
Dáng vẻ cẩn trọng của ông cụ Ngô lúc này giống như một đứa bé đang chuẩn bị bị tiêm vậy, có cảm giác e dè, sợ hãi, điều này khiến Lâm Tuấn khó giấu nổi nụ cười, anh giải thích: "Như vậy thì không thể không nói các suy đoán của cháu về nguyên nhân xuất hiện căn bệnh của chú được rồi..."
“Có thể lý giải một cách đơn giản là... giống như những gì ông lão ban nãy nói, trong ngực chú có cái gì đó chặn lại, nó chặn trên tim chú, vậy nên lúc nào cũng có thể khiến chú cảm thấy hô hấp gặp khó khăn, lồng ngực đau nhức, chỉ có điều..."
"Thứ chặn ở lồng ngực chặn ở trên tim không phải khí trệ, mà là dị vật ở trong cơ thể ông cụ Ngô, ví dụ như là viên đạn từng ở trong người, hoặc là vật nào khác, vậy nên nếu như muốn chữa tận gốc căn bệnh này đương nhiên cần làm phẫu thuật để gắp dị vật ra".
"Còn về phần trăm thành công... nếu như để cháu là người phẫu thuật, ca phẫu thuật này có ít nhất..."
"Chín phần là thành công".
Trầm ngâm chốc lát, Lâm Tuấn tự tin nói: "Nếu như cháu là người phẫu thuật, cháu có thể nắm chắc chín phần thành công..."