Cao Sơn Ngưỡng Chỉ

Chương 52: Vườn bách thú Tử Thần điện



Lúc còn bé ta có một tâm nguyện giản dị, muốn mở một cửa hàng các loại động vật, nhiều năm qua đi... Không, phải nói là rất nhiều năm, tâm nguyện này được Lý Tư Diễm thực hiện cho rồi.

Không chỉ là chó mèo, Lý Tư Diễm còn kiếm cho ta các loại động vật nhỏ mà con gái sẽ thích như vẹt, thỏ, cá vàng. Đồng thời liên tục hai ngày, sau khi hắn tan triều sẽ ngồi xổm trước chuồng thỏ cùng ta xem thỏ ăn cỏ.

Ta cầm một cây rau hẹ, cùng Hoàng đế quây xem thỏ nhóp nhép, cứ cảm thấy hình ảnh này hết sức quỷ dị.

"Trong Hậu Hán thư có viết, Lương Kí xây một vườn thỏ ở phía Tây thành Lạc Dương, nuôi hơn mấy trăm con thỏ, hồi bé ta vẫn luôn muốn đi xem một cái."

"Lạc Dương loạn mấy trăm năm, cho dù từng có cũng đã hóa thành cát vàng từ lâu." Lý Tư Diễm nói: "Huống hồ nuôi mấy trăm con thỏ vậy còn gì là đất, đi một bước là một cái hố."

Ta lấy làm kinh hãi: "Thỏ biết đào hang sao?"

"Thỏ bình thường thì biết, nó thì không. Kể từ tổ tiên nó trở đi đã làm thú cưng cho người, không có ai dạy nó thỏ cần phải làm gì."

Ta thầm nghĩ cái Hoàng cung rác rưởi này, con người phải chịu khuôn phép, thỏ cũng không thoát khỏi kiếp này.

Lý Tư Diễm nhặt lên một cây rau hẹ, vô tình nhét vào trong miệng ba nhánh của thỏ con, nói: "Nó đã rất may mắn rồi, ít nhất rơi vào trong tay nàng, không cần màn trời chiếu đất, cũng không bị làm thành cổ áo lông thỏ."

Con thỏ run lên một cái thấy rõ.

"Ngươi đừng có dọa nó." Ta vội vã đuổi Lý Tư Diễm đi: "Ngươi không phê tấu chương sao? Cả ngày dính lấy ta làm gì?"

Lý Tư Diễm nói: "Triều chính an bình, không chuyện xảy ra, đương nhiên trẫm có thể làm chút chuyện muốn làm."

Hắn lại nói: "Tấu chương gần đây đều không có gì thú vị, toàn là khuyên trẫm gieo rắc mưa móc, khai chi tán diệp, sớm có một Thái tử."

"Bọn họ nói không sai." Ta ôm lấy Đại Mễ đi ngang qua: "Trông ngươi còn rất long tinh hổ mãnh, kết quả ngay cả con cũng không có, không sợ người ngoài nói ngươi ngoài mạnh trong yếu sao?"

Hắn quay đầu đi: "Việc này để sau rồi bàn, bây giờ trẫm còn chưa có ý định này."

***

Lúc đã cuối thu, thời tiết mang theo chút cảm giác đìu hiu. Hoa cúc nở rộ, nhụy hoa tiu nghỉu rũ xuống. Chúng ta xem thỏ xong, tưới nước cho hoa cúc của cung nữ, rồi cùng nhau thong thả tản bộ bên bờ hồ Thái Dịch, buổi tối vây quanh bếp lò ăn bánh bột ngô.

Giữa bữa ăn, ta thấy bầu không khí thích hợp, bèn từ tốn đưa ra yêu cầu: "... Ta muốn gửi thư cho thím."

"Được." Hắn thoải mái đồng ý.

"Có thể gửi thư cho đám Thượng Quan Lan, Giang ngự sử không?" Ta tiếp tục thăm dò hỏi.

"Có thể." Hắn nói: "Để Hổ Dược Nhi đưa giúp nàng."

"Ngươi sẽ xem trộm chứ gì."

Hắn rất thẳng thắn: "Nàng có thể viết, nhưng trẫm nhất định sẽ xem qua."

Ta không cam lòng nói: "Ngươi thật hẹp hòi."

Dù đeo trên lưng tiếng xấu hẹp hòi, Lý Tư Diễm cũng tuyệt không từ bỏ giám sát thư từ của ta.

Ta ngồi trước bàn múa bút thành văn, Lý Tư Diễm ngồi ở một bên, lau dầu bảo dưỡng cho đoản kiếm bảo bối của hắn, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem ta đang viết cái gì.

Có lẽ hắn chưa từng thấy thư nhà nghiêm túc, thoạt đầu chỉ tùy tiện liếc một cái, về sau dứt khoát ngồi vào trước bàn nhìn chằm chằm ta viết, vẻ mặt chăm chú, ngay cả kiếm cũng không còn lòng dạ lau.

Vì để cho thím an tâm, ta chuyên chọn chuyện thú vị để viết, viết Lý Tư Diễm mang ta đi chèo thuyền bắt cá, viết ta dạy các cung nữ viết chữ, viết tin đồn tình ái của Hổ Dược Nhi và Thiền Nhi... Cuối cùng cầm chân của Đại Mễ lên, đóng một cái dấu cho giấy viết thư.

Lý Tư Diễm không nhịn được bật cười.

Ta quay sang nhìn hắn: "Làm sao? Ta viết có gì không ổn?"

Hắn cười thích thú: "Không có gì không ổn, nhưng lần đầu tiên trẫm nhìn thấy loại thư nhà tranh chữ lẫn lộn còn nói nhăng nói cuội như thế này, cảm thấy rất thú vị."

"Thím ta thương ta, nếu ta không viết như thế, người sẽ luôn cảm thấy ta ở trong cung chịu ấm ức." Ta xếp giấy viết thư thành một xấp.

Ta chợt nhớ ra còn có một chuyện quên nhắc, thế là lại cầm bút lên, ghì bút viết xuống một hàng chữ lớn: Nếu có lời đồn nhảm quá quắt lọt vào tai, con sẽ bảo Hoàng đế trị.

Ta hạ bút quá mạnh, giọt mực nhỏ vẩy lên tay áo Lý Tư Diễm. Không thấy người kia có vẻ gì là bất ngờ: "Cũng chỉ có nàng dám không khách khí sai khiến Hoàng đế như thế."

Việc này lại khơi lên mối hận của ta, ta dữ dằn trừng hắn một cái, nhắm đầu hắn mà mắng xối xả: "Không sai ngươi thì sai ai! Cái đồ nghiệp chướng bừa bãi làm bậy, hại ta tự dưng mang cái danh yêu phi hại nước, làm ầm ĩ đến mức quần thần trong sạch đứng đắn đều không muốn qua lại với nhà ta, sợ truyền ra ngoài bị nói bám víu quyền quý!"

"Như vậy ngược lại trước cửa nhà nàng yên tĩnh đi không ít." Lý Tư Diễm dường như còn cảm thấy mình làm chuyện tốt.

Ta thở hồng hộc cau mặt nhìn hắn: "Tốt cái gì mà tốt! Bạn bè thân thích đều tránh không kịp, tháng ngày không có thể diện, không có danh dự làm sao mà sống? Cũng không biết mấy người bọn thím đã chịu bao nhiêu cái liếc mắt khinh thường."

Lý Tư Diễm suy tư một phen: "Nàng cần danh dự, vậy chi bằng trẫm phong thẳng cho nhà nàng tước vị, lại nâng thân phận cho nàng, chặn miệng đám người này."

"Nhà ta không thiếu tiền cũng không thiếu tên tuổi, bây giờ thiếu nhất chính là thể diện." Ta lạnh lùng nói: "Có câu không công không hưởng lộc, ngươi vô duyên vô cớ ban thưởng tước vị, bảo người khác nghĩ như thế nào? Thẩm gia dựa vào bán con gái giành được vinh hoa phú quý sao?"

Lý Tư Diễm không thầy tự tỏ trên con đường cân bằng quyền lực, nhưng lại không hiểu rõ sĩ diện, phép tắc và phong cách làm việc phức tạp giữa thế gia đại tộc. Mỗi lần ta vừa nhắc tới chữ "thể diện" này, hắn đều tỏ vẻ hết sức đau đầu.

Lần này cũng không ngoại lệ, lông mày Lý Tư Diễm nhíu thành hình chữ Xuyên, đưa ra mấy biện pháp đền bù đều bị ta bác bỏ hết. Cuối cùng hắn cũng hiểu, đây là ta đang quanh co lòng vòng đưa ra yêu cầu với hắn, chỉ là yêu cầu lần này hơi quá đáng cho nên mới cần làm màu nhiều như vậy.

"Nói đi." Hắn nói: "Xem ra trẫm không đáp ứng cho nàng vài thứ, hôm nay nàng sẽ không bỏ qua."

Ta vừa nghe thấy có cơ hội, lập tức tiến tới gần, trông mong nói: "Ta muốn chuyển ra Tử Thần điện, làm một tiểu Tài nhân bình thường, như vậy bọn họ sẽ không cảm thấy ta là yêu phi nữa."

"Không được."

Lý Tư Diễm liếc xéo ta, châm chọc không nể tình: "Được rồi, đừng giả bộ quá lố. Bề ngoài nhìn như yếu ớt đáng yêu, thực ra bên trong toàn là suy nghĩ ranh ma."

Hắn cười nhạt, lại ôm ta vào trong ngực.

Nhất thời cả người ta run lên, cảm nhận được hơi thở ngâm ngẩm tức giận của hắn lướt qua cổ, tìm đến chỗ mạch máu, khẽ cắn một cái.

Cái cắn này không đau, ý cảnh cáo lớn hơn trừng phạt.

Giọng nói không cảm xúc của hắn trầm trầm vang lên bên tai ta: "Trẫm từng nói, nàng có thể gây sự vô lý, có thể xốc nóc nhà Tử Thần điện, có thể xé vải vóc tốt nhất, nhưng không được có suy nghĩ rời đi."

Hắn nói: "Mặc dù trẫm không biết nàng đang âm mưu cái gì, nhưng nàng có gia đình, có bạn bè thân thích, có tình lang cũ, dễ nắm bắt hơn nhiều so với một người cô độc như trẫm, làm sao có thể đấu lại trẫm được đây?"

Ta ngoan ngoãn dựa đầu vào ngực hắn, nhưng trong lòng sáng như gương, cũng bởi vì đấu không lại mới muốn lừa gạt, chế ngự, lạt mềm buộc chặt, giả vờ hồn nhiên.

Ta hung hăng quay đầu đi chỗ khác, một tay đẩy mặt chó của hắn ra. Lý Tư Diễm liếm môi, nhìn ta chăm chú. Một khắc sau, hắn không kịp đề phòng bị ta đẩy ngã lên mặt bàn viết chữ, thư nhà mới viết xong bay tứ tung.

Ta hất cằm lên nói: "Lý Tư Diễm, ngươi cho rằng ta chưa từng nghiên cứu làm sao trốn đi ư? Nhầm rồi, bà đây đã xem địa đồ không dưới trăm lần. Tính từ đây ra bên ngoài, ta phải vượt qua gần mười cánh cửa canh phòng nghiêm ngặt mới có thể miễn cưỡng rời khỏi Trường An. Sau khi rời khỏi Trường An thì sao? Không có lộ dẫn, hộ tịch và vàng bạc trong người, ta chưa đi ra được một dặm đã bị bắt trở về. Ngươi sợ ta dọn ra ngoài như vậy, có phải không tự tin với an ninh Hoàng cung của ngươi không? Chẳng lẽ trong đó có sơ hở hay sao? Nói nghe thử xem?"

Hắn bật cười: "Không có sơ hở. Trẫm chỉ không muốn đi đường xa đến nhìn nàng thôi."

Ta nói: "Ngươi còn không muốn đi thêm một đoạn đường vì ta, còn nói thích ta cái gì?"

"Trẫm không muốn cách nàng quá xa." Hắn vừa khàn giọng trả lời, vừa đưa tay ôm lấy cổ ta, để cả người ta dựa vào trước ngực hắn.

Tim hắn đập rất nhanh, cơ thể nóng hổi.

"Trẫm luôn cảm thấy nàng quá mờ ảo, trên người không dính khói bụi trần gian, cho nên chỉ có thể đặt nàng ở trước mắt mới có thể an tâm." Hắn ôm ta, nói như mê sảng: "Có lẽ là sợ hãi đi."

Ta nghe rất là tuyệt vọng.

Sợ hãi... Đây là ảnh hưởng tâm lý, cho nên dù Hoàng thành có trông coi nghiêm ngặt nữa, biểu hiện của ta có an phận nữa, hắn cũng sẽ xuất phát từ vấn đề tâm lý, tiếp tục đề phòng cố thủ như con quạ ngậm châu báu trong miệng...

Trong giây phút này, ta có phần tuyệt vọng. Hay là thôi đi, đừng suy nghĩ chạy trốn gì nữa, cứ an phận cả đời làm chim hoàng yến của hắn như vậy, trăm năm sau xuống dưới đất bị tổ tông mắng, từ đây làm một cô hồn dã quỷ giữa trời đất.

Hắn cướp đi gần như tất cả của ta, ta cực kỳ căm hận hắn, nhưng lòng người nào phải cỏ cây, ai có thể vô tình. Trong thời gian ở chung, ta cũng từng dao động nhất thời vì tình cảm cố chấp của hắn. Giờ đây, ta đã dần dần quen cuộc sống này, chúng ta thử thuần phục lẫn nhau, khống chế đối phương, nhưng cuối cùng lại đều bị đối phương tác động.

Để lừa gạt sự tín nhiệm của hắn, ta đã giả vờ quá lâu, lâu đến mức bắt đầu không phân rõ là cố ý hay là xuất phát từ thật lòng. Có đôi khi, thậm chí ta sẽ rất tự nhiên chia sẻ cho hắn một bài thơ hay vừa mới phát hiện, giống như rất nhiều năm trước ta đã làm như thế với Mạnh Tự. Hắn cũng bắt đầu cẩn thận học những thơ từ ca phú mà trước đây chẳng thèm ngó tới. Bởi vì bẩm sinh hắn thông minh, đầu óc nhanh nhạy, chỉ nhìn lướt qua là hiểu, thỉnh thoảng còn đưa ra những cách nhìn thú vị, khiến ta có thể nhìn thấy chút bóng dáng của Mạnh Tự năm đó.

Hình dáng của Mạnh Tự đã bắt đầu mơ hồ trong trí nhớ, Lý Tư Diễm lại càng thêm rõ ràng. Năm rộng tháng dài trôi đi, có lẽ ta sẽ thật sự như hắn kỳ vọng, quên mất chuyện đã qua, quên mất Mạnh Tự.

Ta nhìn vào mắt hắn, mệt mỏi thầm nghĩ: Thôi, đời người chẳng qua chỉ trong nháy mắt, mơ mơ hồ hồ rồi cũng sẽ qua. Cam chịu số phận đi, không mất mặt.

Nhưng nếu như ta nhận mệnh, ba mạng người của nhà ta thì tính thế nào đây?

Ta dậy lên nỗi buồn, từ trong ngực hắn bò người lên, đôi mắt hơi ửng đỏ, không chút suy nghĩ há miệng cắn mạnh lên bả vai hắn. Răng nanh sắc bén khảm vào cơ thể hắn, chẳng mấy chốc vị máu tươi rỉ sắt lan tràn khắp miệng.

Sắc mặt Lý Tư Diễm không đổi, mặc cho ta cắn xé phát tiết, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ phẫn nộ như con thú non. Đến khi quai hàm không dùng sức được nữa, nước mắt ta chảy xuống, hòa lẫn với máu của hắn, thấm ra từng đóa hoa đỏ thẫm trên cổ áo hắn.

"Sao vậy?" Hắn im lặng nửa ngày, vỗ nhè nhẹ sau lưng ta: "Trẫm lại làm cho nàng không thoải mái?"

Khóe mắt ta vẫn còn đỏ, oán hận trừng mắt nhìn hắn một cái, dùng cả tay chân giãy ra khỏi lòng hắn.

Nhưng ta vừa chống cánh tay lên, chợt sau lưng bị một cánh tay rắn chắc ôm lấy. Lý Tư Diễm kéo ta trở về một cách đơn giản nhẹ nhàng, tay kia lau bờ môi dính máu của ta, cũng không để ý mặt mũi ta giàn giụa nước mắt, cúi đầu hôn lên.

Ta đang phẫn nộ khổ sở, đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn mặc hắn chi phối, lại cắn một cái lên khóe môi hắn.

Máu tanh ngọt lan ra khắp môi, khơi gợi bản năng đi săn của hắn. Hắn đè ta lên tường, hôn ta gần như tham lam, hưng phấn như sói đói.

Đại Mễ ở đầu giường ngây thơ nhìn hai chúng ta đánh lộn, trong mắt mèo tròn xoe phản chiếu hai hình bóng quấn quýt.

Chờ đến cuối cùng hắn cũng biết thả ta ra, ta đã sắp không thở được. Bị Lý Tư Diễm hôn ắt là một việc tốn sức, cách thức hôn như muốn ăn con người ta này, đổi lại là cô gái chưa từng thấy việc đời chưa chắc đã chịu được.

Hắn thong dong xử lý vết thương ở khóe miệng, buông mắt xuống, không biết đang tính toán cái gì.

Ta cúi người, nhặt từng tờ thư nhà đã viết xong lên xếp gọn lại, hờn dỗi rút khăn ra lau sạch mặt. Lý Tư Diễm lẳng lặng ở bên cạnh nhìn ta, không nói một lời.

Mãi đến khi ta ngồi xuống trước bàn lần nữa, trải ra một tờ giấy trắng viết thư, hắn mới từ tốn nói: "Trẫm nhớ trước kia nàng thích viết truyền kỳ sách tranh."

Ta không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Nhờ bệ hạ ban tặng, bổn cư sĩ gác bút rồi."

"Tại sao?" Vẻ mặt hắn ôn hòa nói: "Nàng có năng khiếu ở phương diện này, viết rất tốt. Lúc trẫm phái người đến tiệm sách đòi bản thảo của nàng, tiệm sách kia sợ muốn chết, nhưng vẫn dè dặt hỏi rốt cuộc nàng là người phương nào, gần đây có tác phẩm mới không. Nếu như có, xin vẫn xuất bản ở nhà hắn."

Ta hận đến gần như bóp nát bút: "Người khác là họa từ miệng mà ra, ta lại là họa từ bút mà ra. Viết tốt có ích lợi gì, xui xẻo thì vẫn là xui xẻo."

Hắn cũng không giận, cười nhẹ một tiếng, nói: "Cái này không trách được người khác, ai bảo nàng viết đến tình cảm thắm thiết như vậy, trẫm ghen đến suýt nữa nôn ra máu."

Hắn dừng lại một chút, ý cười trong lời nói biến mất, lúc nói tiếp đã là bình lặng như nước đọng, dưới bình lặng cất giấu u ám dày đặc.

"Nàng biết đó là cảm giác gì không? Trẫm một mình ngồi trong Ngự thư phòng trống vắng, như một con chuột trong góc tối, rình mò tình ý của nàng và Mạnh Tự trước kia."

Ta nắm chặt nắm tay, lại bị ép nhớ lại khoảng thời gian thống khổ kia.

Có lẽ khoảng thời gian đó đối với Lý Tư Diễm mà nói cũng là thống khổ. Hắn dựa nghiêng trước cửa sổ, nửa gương mặt chìm trong bóng tối, ngón tay thon dài vê nắn, từ từ bóp nát một cánh hoa cúc chi, thản nhiên nói:

"Nàng và hắn quen biết từ thuở nhỏ, cùng nhau đọc sách viết chữ, sau này hắn đi thi khoa cử, nàng đi làm Sử quan, ngày nghỉ phép cùng đi chợ phía Đông chơi đùa, đi lên quán rượu ngắm trời chiều. Nếu như không có trẫm, hai người sẽ còn thành thân sinh con, đầu bạc răng long, trăm năm sau chung quan tài mà ngủ..."

Cánh hoa nát vụn bay xuống bên chân ta, ánh mắt Lý Tư Diễm cũng dừng trên mặt ta. Hắn như cười như không, nhìn ta nói: "Trẫm chỉ nghĩ đến những hình ảnh này là muốn điên, huống chi nàng còn viết chúng đến thâm tình như vậy. Khoảnh khắc đóng sách lại, trẫm đã hạ quyết tâm nhất định phải cướp nàng về, cho dù không từ thủ đoạn cũng được."

Từ lâu ta đã chai lì với phát ngôn biến thái của hắn, nhỏ giọng nói: "Nếu như ta không viết quyển truyền kỳ này, nếu như ngươi không đọc được, vậy có phải ta sẽ không ở đây hay không?"

"Chưa chắc."

Hắn từ bên cửa sổ đi tới, khóe môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn, xoa xoa đỉnh đầu ta, gỡ trâm cài tóc đính con chim mập trên búi tóc xuống, nói bên tai ta: "Nàng không cần tự trách. Cho dù trẫm không đọc được quyển sách này, cũng chưa chắc sẽ buông tha nàng. Chẳng qua có lẽ thời gian sẽ trễ hơn một chút, từ trắng trợn cướp đoạt dân nữ biến thành chiếm đoạt thần thê."

Ta không còn gì lưu luyến nhắm mắt lại, cảm giác tội lỗi cũng không vì vậy mà giảm bớt.

Trăng lưỡi liềm ngoài cửa sổ đã lên lưng chừng núi, tường cung kéo dài bao trùm một lớp ánh sáng vàng thanh khiết. Ban đêm mùa thu Trường An lạnh giá, gió bấc bên ngoài thổi phần phật. Lý Tư Diễm đi tới, hết sức tự nhiên giúp ta gỡ búi tóc, cầm lược bí chải mượt từng chút từng chút.

Một giọt mưa rơi trên mái ngói, rồi đến giọt thứ hai, giọt thứ ba... Đây có lẽ là trận mưa nặng hạt cuối cùng của mùa thu. Ta ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài tiếng mưa rơi dày, trời đất mù hơi sương. Trong bầu không khí nhớp nháp thích hợp nhất cho những chuyện trăng hoa loạn ly, bởi lẽ mưa to có thể cuốn trôi tất cả bẩn thỉu, yêu ghét dây dưa không rõ.

Đột nhiên ta rất muốn viết thư cho Mạnh Tự.

Một ngày trước hôm thành thân, mưa cũng to như thế này, lai rai rả rích mãi không dứt. Ta ngồi dưới mái hiên suy nghĩ vẩn vơ rất nhiều tương lai có thể xảy ra, nhưng không may, vận mệnh vẫn chầm chậm đi về phía con đường ác liệt nhất.

Ta rất nhớ y, muốn nói cho y sự thân bất do kỷ của ta, muốn khuyên y tìm người bạn đời khác, càng muốn nói lời xin lỗi y - Tai họa do ta mà nên, y có lỗi gì đâu?

Thế là ta nắm tay cầm lược bí của Lý Tư Diễm, vén tóc dài quay người lại, nhỏ giọng nói: "Bệ hạ, ta muốn viết phong thư cho Mạnh Tự."

"Cạch", lược ngọc trong tay Lý Tư Diễm bị hắn bẻ gãy, vỡ thành hai đoạn.

Trên khuôn mặt tuấn tú của hắn không một biểu cảm, mày dài nhập tấn, trong mắt lấm tấm ánh sắc lạnh, cứ thâm độc nhìn chằm chằm ta như vậy, dường như muốn mổ xẻ trái tim ta, nhìn xem rốt cuộc bên trong cất giấu bao nhiêu sự không biết điều.

Giọng nói cũng như vớt từ trong nước đá ra làm người ta e sợ: "Không hổ là nữ nhi Thẩm gia, chung tình như thế. Có phải nghe trẫm nhắc đến Mạnh Tự nên trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, ngay cả giả bộ lừa gạt trẫm cũng không muốn nữa?"

Nghe thấy giọng điệu xỉa xói này, ta thầm thở dài. Đúng như trong dự kiến, bình dấm chua của Lý Tư Diễm lại đổ ra lênh láng. Đường đường là một Hoàng đế, ngày ngày ghen tuông tận đẩu tận đâu, nói ra cũng không sợ người ta chê cười.

Ta đành phải kiên nhẫn giải thích: "Ngươi nghe ta nói, thím và Mạnh gia chắc chắn là cạch mặt nhau rồi. Cho dù biết ta bình an không đáng ngại cũng sẽ không nói cho Mạnh Tự. Cho nên ta mới muốn viết riêng một phong thư cho y, nói ít tình hình gần đây để y hết hy vọng. Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không viết nửa câu đi quá giới hạn, chỉ là báo bình an thôi."

Lý Tư Diễm lạnh lùng nói: "Báo bình an rất đơn giản, trẫm có thể phái người đi thông báo cho hắn một tiếng, không cần nàng tự mình viết thư."

Ta cũng tức giận nói: "Dù gì Mạnh gia cũng là hàng xóm mấy chục năm của nhà ta. Cho dù bây giờ không thành thông gia cũng coi như là huynh trưởng của ta. Ngươi không muốn thì thôi, đừng mỉa móc như oán phụ ghen tuông như vậy."

Hắn nhất thời nghẹn lời, có lẽ cũng ý thức được hành vi của mình buồn cười đến độ nào, quả thật như một oán phu thảm thương, ồn ào giành lấy sự chú ý của ta.

Ta nhìn hắn một cái lạnh nhạt, đứng dậy đi ra sau bình phong rửa mặt.

Lý Tư Diễm không nói gì thêm, cầm xác lược ngọc, sắc mặt âm u đi đến thư phòng.

Ta cũng không muốn dỗ hắn, buông màn một mình đi ngủ, nghĩ thầm cứ để hắn tự tiêu hóa cơn hờn dỗi đi. Dù sao bây giờ hắn thích ta, chắc chắn nhịn không được mấy ngày là sẽ lại chường cái mặt tới.

Quả nhiên, hắn tức giận chưa được hai canh giờ đã thuyết phục mình thành công. Hơn nửa đêm im lặng trở về nội điện nằm bên cạnh ta.

Ta đang ngủ say, đột nhiên bị kéo cả người vào trong ngực.

Trong cơn buồn ngủ, ta mơ mơ màng màng vén mí mắt, chỉ thấy Lý Tư Diễm đang ôm ta với một tư thế rất chiếm hữu, đầu gối gác lên đùi phải ta, hô hấp nhàn nhạt phả vào gáy ta.

Ta thấy hắn không có gì khác thường, yên tâm nhắm mắt tiếp tục ngủ ngon lành. Chỉ có điều người phía sau như rơi vào cơn mất ngủ dài dằng dặc, hắn nói với ta câu gì đó, nhưng ta không nghe rõ.

***

Ngày hôm sau, lần đầu tiên hắn không dậy sớm rèn luyện buổi sáng, ngủ cùng ta thẳng đến mặt trời lên cao.

Lúc ta tỉnh dậy, phát hiện mình đang cuộn mình trong ngực hắn, chăn dưới khóe miệng hơi ẩm ướt, cảm giác hình như là... nước miếng.

Lý Tư Diễm thì bày ra một tư thế thường thấy trong thoại bản tình yêu, một tay chống đầu, một tay khoác lên vai ta, lười biếng quan sát tư thế ngủ của ta.

Ta bị dọa sợ, kêu to một tiếng, cả người bật nhảy ra xa hai thước như cái lò xo, vừa kéo tóc vừa hét lớn: "Tại sao ngươi còn ở đây! Ngươi không vào triều sao!"

Hắn cười, đôi mắt hồ ly híp thành một đường cong vui vẻ, gương mặt vốn góc cạnh rõ ràng cũng có vẻ hòa nhã rất nhiều. Hắn vẫn giữ tư thế nghiêng người, ung dung nói: "Nàng quên rồi, hôm nay là ngày nghỉ."

"Ngày... ngày nghỉ ư?" Lúc này ta mới kịp phản ứng, lại chợt cảm thấy không đúng: "Ngày nghỉ cũng không được tùy tiện nghỉ ngơi! Công khóa buổi sáng của quân vương cũng không làm, cái đồ hôn quân này!"

Có câu "kế hoạch của một ngày nằm ở buổi sáng". Theo tổ chế, Hoàng đế không có quyền hạn nằm ì. Từ sau giờ Thân có các loại thủ tục tu thân dưỡng tính, rèn luyện thân thể phải làm, nào có được ôm nữ nhân nằm ngủ đâu?

Lý Tư Diễm ôm lấy ta, lại nằm xuống: "Chây lười một ngày cũng không sao. Trẫm là Hoàng đế, bọn họ không dám lắm miệng."

Hắn lại nói: "Lúc nàng ngủ có phần giống Đại Mễ."

Chúng ta đều biết tướng ngủ của Đại Mễ nổi tiếng không đẹp, chưa kể chổng vó lên trời, còn thích meo meo nói mớ, Lý Tư Diễm nói ta giống nó...

"Ta... ta nói mớ sao?" Ta xấu hổ nhìn lên đỉnh giường.

"Có." Lý Tư Diễm gật đầu, sau đó còn cảm khái nói trong ánh mắt tuyệt vọng của ta: "Không hổ là Sử quan thế gia, nằm mơ cũng đọc Thiên tự văn."

Ta xác nhận mình không phát ngôn bừa bãi trong mơ, thở phào một hơi thật dài: "Gần đây vẫn luôn dạy đám Tiểu Kim Liên học chữ, nói Thiên tự văn nhiều quá, có thể thấy được ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ đó."

Lý Tư Diễm cười nói: "Không chỉ có vậy, nàng còn nằm mơ mắng trẫm là cẩu Hoàng đế."

Ta lườm một cái: "Ở trước mặt ta cũng mắng như vậy, ngươi là cái đồ cẩu Hoàng đế đáng chém ngàn đao."

Lý Tư Diễm thoải mái duỗi chân ra, trong ánh mắt nhìn ta lại còn có chút hưng phấn, khích lệ nói: "Thêm một câu nữa."

Một thời gian trước, Lý Tư Diễm phát hiện gia giáo của ta quá tốt, vốn từ mắng chửi người thiếu thốn nghiêm trọng, thế là chuyên môn dạy ta mấy câu mắng người ngoài phố chợ thường dùng, cũng tích cực khuyến khích ta ứng dụng vào lời nói thường ngày.

Ta cạn lời nhìn trời xanh.

Hăng hái bừng bừng dạy ta nói tục là để nghe ta mắng hắn, cẩu Hoàng đế thật sự có bệnh nặng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv