Lúc phơi nắng xong về nội điện nghỉ ngơi, ta chạm mặt Ngụy Hỉ Tử.
Ta gật đầu thân thiện với hắn, đối phương lại tái mặt, vẽ một vòng tròn cực lớn lấy ta làm tâm điểm, chạy một mạch ra khỏi cửa điện, cứ như trên người ta dính vi khuẩn bệnh dịch gì vậy.
Ta hô Hỉ Tử ca, huynh chạy cái gì. Ngụy Hỉ Tử vừa chạy vừa vái chào ta, tay múp run rẩy bán đứng sự hoảng sợ của hắn.
"Dù gì trước kia cũng từng làm đồng liêu, hắn không đến mức ấy chứ." Ta oán giận nói.
Ý Đắc nói: "Ngụy xá nhân cũng là bất đắc dĩ. Bệ hạ từng nhắc các Tham sự và Xá nhân ra vào Tử Thần điện không được phép nói một chữ với nương tử. Người nào trái lệnh, nhẹ thì phạt roi, nặng thì đánh gậy."
"Ngoại trừ con chó của nhà Vương đại nương dưới cây hòe đầu ngõ An Ấp phường ra, ta chưa từng thấy loại nào bảo vệ của như thế." Ta buông ra lời trào phúng cay nghiệt như thường lệ.
Dạo này Ý Đắc bị ta dẫn dụ đến to gan không ít, tích cực phụ họa cho ta: "Đúng là không nên."
"Hừ."
Ta bước vào trong điện, lần đầu tiên không thấy Lý Tư Diễm ở trong điện chờ ta. Chỉ có mấy tiểu cung nhân mới tới đang dọn dẹp nhân lúc Hoàng đế không ở đây.
Bọn họ thấy ta vào cửa, đồng loạt hành lễ với ta.
Ta tiện tay tóm lấy một cung nhân cách ta gần nhất, hỏi: "Hoàng đế đâu?"
"Bệ hạ đến cung Hoàng hậu ạ." Tiểu cung nhân đáp.
"Tốt lắm." Ta rất hài lòng.
Hiếm khi Lý Tư Diễm không ở đây, ta chợt nhớ tới mấy viên thủy ngân trong bình hoa, để lâu như vậy không biết đã hỏng chưa. Nếu đã không dùng, vậy thì vứt đi sớm mới tốt.
Thế là ta đi qua giả vờ thay hoa, dốc ngược cái bình lại, thế nhưng trong bình lại rỗng tuếch, mấy viên thuốc kia không cánh mà bay.
Ta ngây người, lại đổ ngược đồ bên trong ra, đến cả cành lá mục nát bên trong cũng đổ ra, nhưng vẫn không thấy tăm tích mấy viên thuốc.
Chẳng lẽ không phải bỏ trong cái bình này sao?
"Huệ Nguyệt, ta nhớ cái bình này vốn là một đôi, một cái nữa đâu?" Ta hỏi Huệ Nguyệt.
"Cái kia một năm trước bị bệ hạ ném vỡ lúc nổi giận rồi ạ."
"Cái gì?!" Ta không khỏi kêu lên sợ hãi.
Huệ Nguyệt nghi hoặc nhìn ta.
Ta sợ không nhẹ, không muốn lòng vòng nữa, hỏi thẳng Huệ Nguyệt: "Hai tháng nay... có ai chạm vào cái bình này không? Bệ hạ từng chạm vào chưa?"
Huệ Nguyệt càng khó hiểu: "Đây là đồ bày biện ở ngự tiền. Ngày thường cung nhân dọn dẹp đều sẽ phủi bụi thay hoa đúng hạn. Bệ hạ... bệ hạ hôm qua có cầm lên xem qua vài lần, nhưng mà người cũng động vào mấy đồ bày biện khác."
Hôm qua?
Ta nghĩ thầm, hôm qua chẳng phải ngày thực hiện tội hình treo cổ của Bình Sinh sao? Chẳng lẽ trước khi chết nàng ta lật lại khẩu cung, muốn kéo ta xuống nước?
Đồ ngu này!
Ta cứng nhắc quay người, chầm chậm lết đến bên giường, cảm giác tai họa sắp đổ đầu mình.
Lúc Lý Tư Diễm trở về điện, ta ngồi ngay thẳng đoan chính trước bàn, mặt ngoài bình tĩnh, thực ra trong lòng hoảng kinh khủng, thậm chí đang tự hỏi nên dùng cách thức gì tự thú.
Lý Tư Diễm quét nhìn ta một cái quái lạ, gọi Huệ Nguyệt tới hỏi vài câu.
Không biết Huệ Nguyệt nói cái gì khiến hắn vui vẻ, hắn nhẹ gật đầu, đột nhiên nở nụ cười, nhưng trong lòng ta có tật, cứ cảm thấy nụ cười này của hắn có chút thâm thúy.
Hay là hỏi trực tiếp hắn đi... Nhất quyết nói việc này không liên quan gì đến ta, thuốc độc là Bình Sinh bỏ vào, giá họa hại ta?
Thế nhưng Lý Tư Diễm ghét nhất người khác nói dối lừa hắn. Nếu như bị hắn phát hiện ta không nói thật, không khéo sẽ càng tức giận thêm...
Ta rầu thúi ruột, lấy hết dũng khí, dùng một âm tiết đơn bắt đầu đối thoại: "Ây..."
Thật không ngờ, ta còn chưa cân nhắc xong câu chữ, Lý Tư Diễm đã tranh trước một bước, nói: "Hôm nay trẫm đến cung Hoàng hậu là bảo nàng ta chuẩn bị dạ yến Trung Thu, việc công thôi, không phải như nàng nghĩ."
Hắn còn cười híp mắt lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ xinh xắn, đưa đến trước mặt ta nói: "Đừng ghen nữa, trẫm nhận lỗi với nàng còn không được sao?"
Ta càng sợ hãi hơn. Dựa theo tính cách thối nát của Lý Tư Diễm, trong hộp không phải là ngón tay của Tiểu Xuyên chứ!
Lý Tư Diễm thấy ta bất động, cảm thấy thất vọng, bèn tự mình mở hộp ra giúp ta.
Ta sợ hãi liếc nhìn qua.
Còn may, không phải đồ vật dính máu.
Ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Trong hộp đặt một chiếc trâm cài tóc bằng ngọc cực tinh xảo đáng yêu. Đầu khắc một con chim mập mạp, đính những hạt trân châu tròn trịa, tuyệt đối không phải vật tầm thường.
"Trẫm bảo thợ làm. Đám ăn hại này tay vụng, làm một tháng mới miễn cưỡng vừa mắt." Hắn nói không quá tự nhiên: "Lãng phí bản mẫu trẫm vất vả vẽ."
Ta chưa tỉnh hồn, vươn tay cầm trâm cài lên xem kỹ, trân châu ngọc thạch dưới trâm va chạm vào nhau kêu leng keng, con chim mập bằng ngọc giận dữ đối mặt với ta.
Lý Tư Diễm nghiêng người về phía trước, trong mắt lấp lánh chờ mong.
Tóm lại... cứ dỗ hắn vui vẻ trước đã, rồi thẳng thắn với hắn sau...
Ta cài con chim mập lên một bên búi tóc, lắc lư đầu nói: "Đẹp không?"
"Cũng được." Hắn ra vẻ thận trọng.
Hắn vui là được rồi, ta phiền muộn nghĩ. Nhìn bộ dạng hết sức vui mừng này của hắn, có lẽ trong lòng hắn, ta chính là một con chim mập giận dữ nhỉ.
Nhưng ta cũng chưa quên chuyện chính, thế là lại hắng giọng một cái, quyết tâm liều mạng nói: "Cái đó... Bệ hạ... Huệ Nguyệt nói hôm qua ngươi tìm kiếm đồ bày biện hết một lượt... Là làm mất vật gì quan trọng sao? Dù sao ngày nào ta cũng nhàn rỗi, hay là ta tìm giúp ngươi?"
Ta không quá giỏi nói dối, ánh mắt láo liên cả điện.
Ý cười trong mắt Lý Tư Diễm nhạt đi, mắt hồ ly híp lại, nhìn chằm chằm ta.
Ta quá chột dạ, nào dám nhìn thẳng vào mắt hắn, miễn cưỡng cười nói: "Không mất đồ sao? Vậy thì tốt rồi."
"Ai bảo trẫm không mất đồ." Hắn cười giễu cợt một tiếng, đưa tay lấy trâm cài con chim mập bên tóc mai ta xuống, cất vào trong hộp, nói: "Trẫm đặt hết tâm tư ở chỗ nàng, nàng lại không thèm nhìn thêm lấy một cái."
Ta vừa nghe giọng điệu này của hắn là biết sắp hỏng việc rồi.
Lúc đang nghĩ ngợi làm sao bán rẻ chút tiết tháo và linh hồn để bù đắp phần nào, Lý Tư Diễm đã chậm rãi dời mắt đi, trầm giọng nói: "Hôm qua là ngày hành quyết tiện tỳ Thanh Hà phái tới. Nàng ta cũng biết mất mạng nơi đây, vì vậy đã nói vài lời đại nghịch bất đạo trên pháp trường. Chi bằng nàng đoán xem, nàng ta nói cái gì?"
"Nàng ta mắng ngươi là loạn thần tặc tử? Nghiệt chủng Dịch Đình?" Ta cố gắng đoán trong kích động.
"Đều không phải." Hắn nhướn mày khinh miệt: "Nàng ta nói trẫm thấp hèn, trẫm si tâm vọng tưởng. Chim nhỏ trẫm nuôi thực ra ngày ngày đều muốn giết trẫm, chỉ đợi đến khi trẫm chết bất đắc kỳ tử rồi cao chạy xa bay cùng tình lang."
"Chứng cứ sao... Nàng ta nói mỗi ngày nàng đều đang hạ độc trẫm." Lý Tư Diễm lười biếng nói: "Nghĩ cũng bình thường. Dù sao người cùng giường chung gối, muốn hạ độc thì có rất nhiều cơ hội."
"Nàng ta vu oan ta!"
Ta sợ rồi, quả nhiên Bình Sinh này muốn kéo ta xuống nước!
Mẹ nó, có phải nha đầu này bị ngu hay không! Kéo ta vào có gì tốt cho nàng ta?
"Xin ngươi minh giám được không bệ hạ! Ta nào dám giết ngươi? Ngươi chết thì ta thành Đát Kỷ, Bao Tự, Phùng Tiểu Yêu, người nhà của ta đều bị coi là ngoại thích của họa quốc!"
"Vả... vả lại ta giết ngươi có gì tốt! Ngươi sẽ bắt ta chôn cùng, ta... ta còn trẻ, không muốn chết uất ức như vậy."
"Tóm lại nàng ta vu oan ta. Nàng ta bảo ta giết ngươi nhưng ta không nghe, ta sợ ngươi tìm ta tính sổ mới không nói ra, không phải ta cố ý giấu giếm..."
Ta liều cái mạng già chứng minh trong sạch của mình, hận không thể thề thốt mình chưa từng làm, sợ hắn tin là thật lại đi bẻ ngón tay Tiểu Xuyên.
"Nàng cuống cái gì?" Lý Tư Diễm dùng ánh mắt tối tăm lườm ta một cái, trong mắt như có vẻ mỉa mai: "Trẫm cũng không định tin nàng ta."
Ta hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại.
Hắn thản nhiên nói: "Mặc kệ là thật hay giả, nàng ta nói lời trẫm không thích nghe, hẳn là không muốn lên đường thoải mái, cho nên trẫm đổi ý, ban cho nàng ta lăng trì."
"Hiện tại dù nàng ta có bí mật gì cũng bị mang vào bãi tha ma. Trẫm đã giết sạch sẽ thay nàng, nàng còn có gì phải sợ."
Hắn mang một loại tư thái đồng phạm an ủi ta, mặc dù trong lòng chúng ta đều biết rõ hắn là mục tiêu, là người bị hại.
Cơn gió đầu thu thật lạnh, hơi lạnh lùa qua tiền sảnh, khiến cho từng sợi lông tơ của ta lặng lẽ dựng đứng lên.
"Bệ hạ không thẩm vấn ta sao?" Ta lí nhí nói: "Nhưng ngươi biết rất rõ... trước khi nàng ta ra tay, người nói chuyện cuối cùng chính là ta."
Lý Tư Diễm bình tĩnh đáp: "Đương nhiên trẫm biết, nhưng lần này trẫm không muốn truy cứu đến cùng, dự định tha cho nàng một con đường, cũng tha cho mình một lần."
"Đúng là trẫm nhìn thấy thứ đồ nàng ta nói trong một cái bình nhỏ." Hắn chỉ vào bình hoa ta bỏ viên thuốc: "Nhưng bây giờ nàng ta và Thanh Hà đều đã chết, việc này dừng lại tại đây. Bất kể nàng có cảm kích hay không, trẫm đều không muốn truy cứu nữa."
Hắn vuốt ve mu bàn tay ta: "Trẫm không quan tâm nàng ta nói gì với nàng, cũng không quan tâm tại sao nàng muốn giữ lại mấy viên thuốc kia, chỉ cần nàng còn nguyên vẹn đứng trước mặt trẫm, trẫm có thể coi như tất cả chưa từng xảy ra."
Ta ngơ ngác ngồi đó, bên tai ong ong chấn động.
Đây là lý do kiểu gì?
Hắn biết rõ tâm tư nhỏ của ta, lại giả câm giả điếc không muốn nói toạc ra, đối đãi với ta như thường ngày, vì cái gì đây? Không sợ ta thật sự hạ độc hắn sao?
"Cho nên trong lòng ngươi vẫn cảm thấy ta nổi ý đồ xấu?" Ta nói chắc nịch.
Hắn không truy cứu nữa, nhưng ta sẽ không đội oan cái nồi này, nghiêm mặt nói: "Ta không lừa ngươi, ta thật sự không có lá gan này. Viên thuốc kia là nàng ta cố nhét cho ta, ta không có cách nào xử lý mới giấu đi trước."
Quả thật Lý Tư Diễm không hề để tâm như lời hắn nói, chỉ thuận miệng đáp: "Được, không phải nàng, không liên quan gì đến nàng, đều là do tiện tỳ kia cắn càn."
Hắn không muốn tiếp tục đàm luận chủ đề mất hứng này nữa, cánh tay dài vươn ra ôm ta khỏi bàn, thả xuống trước giá áo cách đó hơn mười trượng.
Ta chưa kịp chuẩn bị, cả người đã nâng lên không trung, hoang mang ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn đang muốn làm gì?
Lý Tư Diễm đặt ta xuống, quay người mở rương y phục hắn tặng cho ta ra, lựa tới lựa lui bên trong, ra hiệu ta đến chọn một bộ.
Vào chừng hai tháng trước, Lý Tư Diễm đột nhiên phát hiện ta chỉ có vỏn vẹn mấy bộ y phục để mặc, toàn là lúc trước tặng cho đám Tiểu Kim Liên rồi được các nàng trả lại.
Do mặc nhiều lần, mấy món y phục bị mài mòn đến rất cũ kỹ. Sau khi hắn chú ý tới có chút không vui, hỏi ta tại sao không đi tìm Huệ Nguyệt làm y phục mới.
Lúc ấy ta im lặng một lúc rồi nói: "Ta còn tưởng ngươi thích phụ nữ nhà lành quần thoa áo bố."
Lý Tư Diễm bị ta làm tức đến bật cười, tức khắc gọi hai thợ may già nhiều năm kinh nghiệm ở Thượng Cung cục tới đo ni may áo cho ta, nhấn mạnh phải dùng loại vải tốt nhất, thêu hoa văn sang trọng nhất cho xứng với thân phận của ta mới được.
Vì thế mà Thượng phục mới nhậm chức chạy đến Tử Thần điện một chuyến, ôm vải vóc phù hợp yêu cầu nhất trong kho tới để cho ta chọn lựa.
Ta nhìn màu sắc già dặn kia suýt nữa hôn mê bất tỉnh: "Ngươi cho ta là bà lão bán bánh hòe đầu phố sao?"
Lý Tư Diễm cầm lên một xấp vải màu hồng cánh sen cành hoa quấn quanh, ướm thử lên eo ta, cân nhắc một hồi, nói: "Trẫm cảm thấy rất hợp với nàng."
"Xấu, bà ta cũng chưa bao giờ mặc y phục xấu như vậy!" Ta giận dữ kháng nghị.
"Thôi được, vậy bảo bọn họ đổi lại." Hắn không quá tình nguyện.
Dưới sự đích thân đốc thúc của Lý Tư Diễm, Thượng cung cục làm việc ngày đêm, cuối cùng kịp làm cho ta mấy bộ mùa thu vào lúc giao mùa.
Đều là kiểu dáng trong cung, váy dài quấn ngực chiết eo, vô cùng khảo nghiệm dáng người.
Trong một rương lớn y phục, Lý Tư Diễm thích nhất một bộ nhu quần màu hoàng đằng phối với đàn lĩnh thượng y màu đỏ lựu. Mỗi lần ta mặc vào, hắn tất sẽ kéo ta lại ôm hôn mấy hồi, còn ăn ngay nói thật rằng bộ váy vàng này khiến cho người ta rất muốn xé mở tìm tòi đào nguyên.
Ta hỏi hắn "tìm tòi đào nguyên" là có ý gì, hắn chỉ cười không nói, thoáng chốc ta hiểu ra, giận tím mặt, từ đó không bao giờ mặc bộ váy vàng này nữa.
***
Ta chọn một bộ y phục tơ tằm màu xanh sẫm thường mặc trên giá áo mặc vào, cúi đầu hỏi hắn: "Bệ hạ muốn dẫn ta ra ngoài sao?"
Lý Tư Diễm bảo ta sửa soạn nghi dung, ý là muốn dẫn ta ra ngoài đi dạo.
Quả nhiên, hắn chọn giúp ta hai món trang sức đeo lên, gật đầu nói: "Trẫm dẫn nàng đi hồ Thái Dịch bắt cá."
Trước mắt ta suýt nữa tối sầm lại.
Lại là bắt cá! Lại là bắt cá!
Đây là lần thứ ba bắt cá trong tháng này rồi!
Mỗi lần mang ta ra ngoài, không phải bắt cá thì là bắt thỏ, cũng không biết tại sao hắn nhất quyết phải làm khó dễ động vật nhỏ như vậy...
"Được rồi." Ta ủ rũ cúi đầu nói: "Vậy bắt cá xong thì sao?"
Lý Tư Diễm nhận ra ta không hăng hái lắm, thế là trầm ngâm nói: "Khánh Phúc nói hồ Thái Dịch có hai con tiên hạc tới, đang đậu ở đầm sen ngoài Thanh Tư điện, trẫm bắt về cho nàng chơi."
"Tiên hạc là báo hiệu điềm lành, bệ hạ chớ có tổn thương bọn chúng." Ta nghiêm túc nói.
Lý Tư Diễm hơi có vẻ không vui nhưng không thể hiện ra, vẫn nhẫn nại hỏi ta: "Vậy nàng thích cái gì?"
Ta nhiệt tình nói: "Chi bằng bệ hạ cho ta nuôi một con mèo làm bạn đi, ta muốn mèo hoa, tốt nhất là chừng ba tháng tuổi."
"Không được." Hắn dứt khoát từ chối.
Ta có phần bất ngờ. Gần đây hắn nghe lời ta răm rắp, hiếm khi từ chối ta một lần, còn là một yêu cầu không quá đáng.
Khánh Phúc thấy tình hình như vậy, lén lút chỉ điểm: "Bệ hạ ghét mèo."
"Tại sao vậy? Ngươi từng bị cào sao? Hay là từng bị cắn." Ta hả hê cười nhạo Lý Tư Diễm: "Yên tâm đi, mèo có linh tính, ngươi không chọc vào nó, nó còn lâu mới thèm để ý đến ngươi."
"Không được." Lý Tư Diễm vẫn câu nói đó, một tay kéo lấy eo ta, ôm ta đi ra ngoài điện: "Trẫm đi bắt tiên hạc cho nàng."
"Ta đã nói tiên hạc là linh vật, không thể tổn thương bọn chúng, làm sao ngươi không nghe vậy?"
"Được, vậy chỉ nhìn xem thôi."
Lý Tư Diễm thuận miệng đồng ý, vừa buông tay áo văn mây xuống, cầm thật chặt tay ta dưới tay áo.
Giữa thu, lá ngân hạnh rụng đầy đình, giày vải đạp lên vang tiếng xào xạc. Ta nheo mắt lại trước ánh mặt trời chói mắt, chẳng mấy chốc, một chiếc lọng lớn đã che đi ánh sáng giúp ta.
Tinh ý như vậy đương nhiên là Huệ Nguyệt tỷ tỷ của chúng ta.
Túc Tịch bị Bình Sinh làm bị thương nặng, nghỉ ngơi hơn hai tháng mới miễn cưỡng nhặt về cái mạng nhỏ. Lý Tư Diễm hào phóng thưởng cho nàng một đống đồ tốt và danh hiệu vinh dự, cũng cho nàng kỳ nghỉ dài hạn.
Kể từ đó, lực lượng chính hầu hạ ở ngự tiền trở thành Huệ Nguyệt và Thiền Nhi.
Ta vẫn luôn tìm cách để sau này chuyển ra khỏi Tử Thần điện, xin một cung điện mới để đặt chân, cho nên phải bắt đầu bồi dưỡng cung nhân đắc lực của mình từ sớm. Ta giao cả Kim Liên Kim Liễu, Ý Đắc và một đám tiểu cung nhân mới chọn ra kia cho Huệ Nguyệt huấn luyện, khiến Huệ Nguyệt mệt đến căng mắt.
Trời nắng gắt cuối thu trải đầy, nàng còn phải che ô cho ta, quả nhiên là nữ vương làm công kính nghiệp nhất cung Đại Minh.
Ta nói với Lý Tư Diễm: "Một mình Huệ Nguyệt hầu hạ hai người chúng ta, ngươi nên tăng chút tiền lương cho nàng."
Tay giơ ô của Huệ Nguyệt sững lại.
Ta thử từ từ thăm dò nói: "Về sau nếu ta chuyển đến cung điện khác ở, có lẽ rất khó tìm được cung nhân tài giỏi như nàng."
"Nói lời ngốc nghếch gì đó?" Lý Tư Diễm bình tĩnh quả quyết nói: "Nàng sẽ luôn luôn ở Tử Thần điện."
"Luôn luôn không danh không phận nằm cùng một cái giường với ngươi sao?" Ta cũng bình tĩnh đối chọi với hắn: "Ta cũng coi như là nương tử của gia đình thanh bạch. Ngươi không thể bắt nạt ta như vậy."
Bước chân Lý Tư Diễm dừng lại, quay đầu nói: "Nàng đang đòi trẫm phân vị?"
"Đúng."
Sau phút bất ngờ ngắn ngủi, hắn lập tức lấy lại sự sáng suốt vốn có, ánh mắt cẩn thận quan sát nét mặt ta, dường như đang thông qua mỗi một cử động cơ mặt ta để đọc ra suy nghĩ thật sự của ta lúc này.
Lòng bàn tay ta âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Ta cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, tránh khỏi bàn tay hắn, chỉ vào Thanh Tư điện giữa khói sóng mênh mông ở nơi xa, nói: "Không cho ta phân vị, ít nhất cũng phải cho ta một gian cung điện của mình chứ? Vương Phù Vương một mình ở Thanh Tư điện lớn như vậy, ta lại phải chen chúc trong một gian phòng với ngươi, như vậy không công bằng."
Lý Tư Diễm cười khẩy một tiếng: "Nàng có thể hỏi nàng ta xem có bằng lòng đổi với nàng hay không? Nàng ở tòa lớn của nàng ta, nàng ta đến ở cùng trẫm."
Có chuyện tốt đến vậy sao? Một giây nào đó, ta đã thật sự động lòng.
Lý Tư Diễm bắt gặp nụ cười ngây ngô thoáng qua của ta, trong mắt gần như ngưng kết sương lạnh, tay nắm tay ta cũng dần dần siết chặt, dường như đang dốc hết sức kiềm chế cơn giận của mình.
Giờ khắc này chắc chắn là hắn hận, hận ta không muốn nhận mệnh, càng hận diễn xuất của ta quá kém, không lừa được hắn.
"Chuyện này không có bất kỳ khả năng xoay chuyển nào cả."
Lại là lời từ chối dứt khoát.
"Nàng muốn phân vị, muốn tôn vinh, trẫm đều có thể cho nàng. Nhưng trẫm sẽ không cho nàng rời khỏi Tử Thần điện." Hắn lạnh lùng nói: "Cho dù nàng nằm trong quan tài cũng phải ngủ cùng một gian mộ thất với trẫm."
"Ò..." Ta kéo dài giọng, lẩm bẩm nói: "Ta chỉ nói vu vơ thôi, không cho thì không cho, tự dưng nóng nảy cái gì."
Lý Tư Diễm im lặng không lên tiếng, chỉ một mực kéo ta đi về phía trước.
Ta thấy thái độ hắn kiên quyết như vậy, trong lòng cực kỳ chán nản: Lý Tư Diễm còn giam cầm ta trong Tử Thần điện ngày nào thì ta không được tự chủ ngày đó.
Ngay cả cửa còn không ra được, càng đừng nói đến kế hoạch rời đi về sau. Với mức độ nghiêm ngặt của Tử Thần điện, ta vừa nhóm lên một ngọn lửa nhỏ, có thể có mười mấy thị vệ xông lên đồng loạt dập tắt nó rồi.
Chẳng lẽ biểu hiện của ta quá gấp gáp? Ta âm thầm phiền muộn.
Vẫn nên đổi cách khác thôi.
"Bệ hạ biết bên ngoài đặt điều ta như thế nào không?" Ta sa sút nói.
"Trẫm có thể cho bọn họ ngậm miệng."
"Bịt miệng dân khó hơn ngăn nước dòng sông, nào có đơn giản như vậy. Mặc dù ta không nghe được lời đồn thổi bên ngoài, nhưng cũng có thể đoán được đại khái, bọn họ đều mắng ta hồ ly tinh mê hoặc chủ, làm loạn triều chính có đúng không?"
Ta càng nghĩ càng khó chịu, đối với người xuất thân kiểu như chúng ta mà nói, chuyện không thể chịu đựng được nhất chính là bị người ta chỉ trỏ sau lưng.
Lý Tư Diễm không ngừng bước chân, giọng nói lạnh lẽo từ phía trước vọng tới: "Tại sao phải để bụng đến lời đặt điều của một đám giun dế? Bọn họ mắng nàng chẳng qua xuất phát từ lòng ghen ghét, hận bọn họ không có cơ hội này thôi. Nếu như trẫm thả ra tin tức muốn cưới nữ nhi nhà bọn họ, nàng có tin từng người bọn họ đều sẽ khom lưng luồn cúi đảm đương cái danh quốc trượng gia này hay không?"
"Nhưng mà..."
Hắn ngắt lời, nói: "Nàng không thích nghe, trẫm tự sẽ cho người xử lý, cũng đừng mượn cớ để mưu tính những thứ khác."
Ta đành phải ngượng ngùng ngậm miệng.
Đi được hai bước, Lý Tư Diễm ngại đường xa, gọi bảo liễn của Hoàng đế đến cho ta. Trong tiếng kháng nghị của ta, hắn không nói lời gì nhét ta vào, nhét xong còn chê bai nói: "Nàng cũng từng ngủ giường ngự của trẫm rồi, còn không dám ngồi liễn của trẫm? Đúng là nhát gan."
Ta bổ nhào chạy ra bên ngoài, hoảng sợ nói: "Cái này sao có thể đánh đồng? Ngươi nghĩ xem, ta ngủ giường của ngươi có mấy ai trông thấy? Ngồi bảo liễn thì nửa cái cung này đều biết!"
"Phiền phức." Hắn vung tay lên: "Nàng đã không muốn bị người khác nhìn thấy thì gọi người đến che bộ chướng là được."
Bộ chướng là thứ đồ thiểu năng của các danh gia vọng tộc triều Tấn phát minh, dùng để trải hai bên đường che chắn tầm nhìn người qua đường, đảm bảo nữ quyến xuất hành không bị trông thấy.
Do cực kỳ tốn nhân lực, động một cái là cần hơn mấy chục người đến cầm màn trướng trong tay rồi di chuyển, cho nên hiện giờ thứ này chỉ có gia đình bảo thủ cứng nhắc, thích làm màu nhất mới sử dụng.
Ta ức đến thở không ra hơi, Lý Tư diễm hắn rốt cuộc có biết hai chữ "khiêm tốn" viết thế nào không?!
"Ta không muốn!" Ta quả quyết nói không, bám chặt lấy hai cái khung bên cạnh bảo liễn: "Bảo liễn quá rêu rao, nếu ta tùy tiện ngồi bị Ngôn quan trông thấy, nhẹ thì bị trừng phạt nhỏ, nặng thì để tiếng xấu muôn đời, ta cần thể diện! Tự ta có thể đi tới được!"
"Thanh Tư điện xa xôi, không có kiệu liễn thì chắc chắn phải đi mất một canh giờ. Về phần Ngôn quan nàng nói, nàng yên tâm đi, không có mệnh lệnh của trẫm, bọn họ không dám viết linh tinh." Lý Tư Diễm tự tin nói.
"Ngươi lại ép buộc Sử quan!" Lửa giận của ta bùng lên: "Sử quan chúng ta xui tám đời mới đụng phải Hoàng đế như ngươi!"
Lý Tư Diễm thấy ta nổi giận đành mềm giọng dỗ dành nói: "Được được được, không ngồi thì không ngồi. Trẫm bảo Huệ Nguyệt tìm cho nàng kiệu liễn hình thức bình thường."
Huệ Nguyệt nghe đến đầu xì khói, đi không được ở cũng không xong, bó tay lui sang một bên, chờ chúng ta cãi ra một điều lệnh rồi nàng đi làm là được.
Cuối cùng chiến dịch này chấm dứt với sự nhượng bộ của Lý Tư Diễm, ta xị mặt không muốn để ý đến hắn, Lý Tư Diễm cũng biết điều không chọc đến ta.
***
Mãi khi đến nơi, lúc Tiểu Kim Liên giục ta xuống liễn, sắc mặt ta mới dịu đi, chầm chậm vén rèm lên.
Vừa xuống liễn, ta đã đối diện với một khuôn mặt xinh đẹp tựa phù dung Thục quốc.
Ta sững sờ, mỹ nhân cũng sững sờ. Nụ cười dịu dàng lễ độ trên gương mặt ban đầu sụp đổ vào khoảnh khắc nhìn thấy ta, như bị một tia sét đánh trúng vậy.
Mặt nàng ta thoáng chốc tái đi, ta lại phụt cười một tiếng.
Ồ, đây không phải người quen cũ của chúng ta - Vương Phù Nương sao?