Ta rất ghét năm chữ "bắt đầu lại từ đầu" này.
Lịch sử chính là vô số quá khứ cố định nối liền thành một dòng, chỉ có thể hướng về phía trước không thể quay đầu. Bắt đầu lại từ đầu tương đương với cắt ra một điểm nào đó trên sợi dây này, sau đó vứt bỏ đi tất cả quá khứ. Ta cảm thấy đây là một loại vũ nhục đối với Sử quan.
Huống hồ mỗi một việc trước kia đều là hắn có lỗi với ta, một câu "bắt đầu lại từ đầu" là có thể xí xóa sao? Bảo hắn nằm mộng Xuân Thu đi!
Trông thấy Lý Tư Diễm lâm vào hôn mê, biểu cảm muốn nói lại thôi trên mặt ta dập tắt, hờ hững nhìn sang Kim Liên Kim Liễu ngây ngốc đứng một bên, nói: "Khiêng đệm chăn của ta đến phòng hồi trước của ta đi."
Khánh Phúc, Hổ Dược Nhi, Huệ Nguyệt, tất cả đều bận rộn hầu hạ Lý Tư Diễm, Túc Tịch thì do Thiền Nhi chăm sóc. Nhân lúc rối loạn, ta thu dọn các đồ dùng, bút mực giấy nghiên của mình, nghênh ngang đi ra cửa điện.
Kim Liên đuổi theo ta, thở hổn hển nói: "Phòng lúc trước nương tử ở đã bị bệ hạ sai người dỡ bỏ hai tháng trước rồi."
Ta tức giận nói: "Hắn dỡ phòng ta đi làm gì?"
"Bệ hạ nói nhìn thấy phiền lòng..."
Tiểu Kim Liên mím miệng, hốc mắt rơi xuống một giọt nước mắt tròn trịa: "Nương tử, bệ hạ như thế này, chúng ta phải làm sao bây giờ!"
Tại sao lại hỏi ta? Trong lòng ta bực bội kỳ lạ, mở miệng nói ngay: "Vậy thì ở lại Ngự Thư Phòng của hắn đi. Chẳng lẽ bảo ta cực nhọc ngày đêm hầu hạ bên cạnh chắc?"
Nhìn phản ứng của Tiểu Kim Liên, hẳn đúng là nàng có ý định này.
Ta lạnh lùng quay đầu: "Dựa vào chuyện hắn từng làm với nhà ta, ta không bổ thêm một đao đã là tốt lắm rồi. Kim Liên, muội đi thu dọn xiêm y của ta, lát nữa cùng mang đến thư phòng đi."
Thế là, vào lúc tất cả mọi người tràn vào nội điện, ta khiêng bàn viết chữ yêu quý của mình, ôm một bó cuộn tranh, mang theo ba tiểu cung nhân như ba con ngỗng ngốc đi không quay đầu lại.
"Hoàng hậu nương nương đến!"
Ta vừa kéo cửa Ngự Thư Phòng ra, đột nhiên trước điện vang lên tiếng hô.
Hoàng hậu?
Ôn Bạch Bích đóng cửa không ra, hành vi cổ quái kia? Nàng đến rồi sao?
Ta hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một nữ nhân mặc nhu quần văn xanh lam từ đối diện đi tới.
Dung mạo nàng cực đẹp, có một đôi mắt kiêu sa, da trắng nõn, nét mặt trầm tĩnh, khí chất tuyệt trần, sáu cung nữ đoan trang đi theo phía sau.
Nàng nhận thấy ánh mắt của ta, cũng nhìn ta một chút, trong mắt vẫn không có cảm xúc gì như trước, dường như chỉ giống nhìn thấy một con mèo đi ngang qua mà thôi.
Lúc bốn mắt giao nhau, không hiểu sao ta hơi chột dạ, luôn cảm giác như ta cướp hôn phu của nàng... Nhưng mà thoáng chốc ta đã nghĩ thông, lạnh nhạt nàng là cẩu Hoàng đế, đâu phải ta, ta chột dạ cái gì chứ?
Thế là ta ôm chặt cuộn tranh, cố gắng ưỡn ngực để cho mình trông có khí thế một chút.
Không ngờ nàng cực kỳ khách khí khẽ gật đầu với ta, mắt nhìn Ngự Thư Phòng đằng sau ta, nói:
"Bệ hạ ở bên trong?"
Giọng nói trong trẻo như nước suối róc rách.
"Không ở đây." Ta giơ tay phải lên chỉ một hướng: "Hắn ở tẩm điện."
Ôn Bạch Bích không hỏi thăm Hoàng đế trước, ngược lại rất có hứng thú với ta, mang vẻ mặt khách sáo mà xa cách, hỏi: "Sao cô lại cầm đệm chăn?"
"Sợ ảnh hưởng ngự y chữa trị, tự chủ chương đổi giường khác." Ta thành thật đáp: "Nếu Hoàng hậu nương nương cảm thấy Ngự Thư Phòng không ổn, ta có thể tìm một gian phòng hạ nhân để ở."
Nàng lắc đầu: "Không cần, ở lại Ngự Thư Phòng cũng tốt."
Được nữ chủ nhân chính thức của Hoàng cung cho phép, ta khiêng bàn thi lễ với nàng một cái, quay người đá văng cửa Ngự Thư Phòng, mang chăn đệm giường bàn ném hết lên giường Lý Tư Diễm.
Ta đặt đồ xuống xong, giả bộ thong dong an nhàn, rút quyển sách từ trên giá của hắn xuống, dựa vào đầu giường đọc.
Bên tai vang lên giọng nói dè dặt của Tiểu Kim Liễu: "Bệ hạ vì cứu nương tử mà bị thương, nương tử không đi nhìn một cái sao?"
Ta mất kiên nhẫn ló hai mắt ra từ sau quyển sách: "Nhìn hắn làm gì? Ta đâu phải thái y, qua đó đứng làm linh vật sao?"
Hiếm khi ta nói chuyện không khách khí với hạ nhân như vậy, Tiểu Kim Liên bị ta gắt gỏng đến cúi đầu xuống, không dám nhiều lời thêm một câu.
Ta giở một trang sách, uất ức trong lòng ngày càng tích tụ nhiều.
Đáng ghét!
Hắn tự rước lấy, đều là hắn tự rước lấy! Rõ ràng lúc ấy ta bảo hắn đừng ra, hắn không nghe, nhất quyết phải ra ngoài lớ ngớ chịu một đao, giỏi chưa? Một đao kia hạ xuống xong, ngược lại thành ra ta không phải.
Chuyện không liên quan đến ta, ta nhấn mạnh với mình một lần nữa.
Thế nhưng...
Ta càng thuyết phục bản thân đừng để ý đến hắn thì càng nhớ tới cảnh tượng lúc ấy hắn quyết liệt bảo vệ ta dưới người, còn có giọt máu rơi trên lông mi ta kia.
Rõ ràng ta đã rửa mặt rồi, nhưng lại cảm thấy giọt máu kia vẫn đọng trên khóe mắt, đè nén lòng ta vô cùng nặng nề.
Hắn là Hoàng đế, mạng của hắn quý giá gấp trăm lần ta, tại sao lại không chút do dự đứng ra bảo vệ ta? Chỉ là vì trả lại lần trước ta cản một đao giúp hắn sao?
Ta rất ghét cảm giác tự nhiên chịu ân huệ của người khác thế này. Mặc dù ta không ngừng nói với mình, thứ hắn nợ ta cho dù trúng thiên đao vạn quả cũng không đền bù nổi, nhưng con người ta rất dễ bị cảm xúc chi phối, biết rõ lợi và hại, nhưng vẫn bị quấy nhiễu đến tâm trạng không yên.
Thất bại, cực kỳ thất bại. Ta hết sức tức giận với sự không quyết đoán đáng chết của mình.
Cẩu Hoàng đế vong ân phụ nghĩa, nhưng ta không làm được một người hoàn toàn máu lạnh.
Ta nặng nề tâm sự thở dài, quăng sách lên bàn, khoác bừa một chiếc áo ngoài, nói với Kim Liên Kim Liễu: "Đi, cùng ta đi xem cẩu Hoàng đế chết chưa."
Trong mắt Kim Liên Kim Liễu ánh lên vẻ vui mừng, vội vã theo gót.
"Chỉ mong bệ hạ không sao..." Tiểu Kim Liễu lẩm bẩm nói.
Ta đang bực bội, ngắt lời nàng: "Kẻ ác sống lâu, hắn không chết được."
"Cây trâm kia là kiểu dáng trong cung, không có khả năng ngâm thuốc độc vào trong lúc chế tạo, cho nên chỉ có thể là bôi độc." Ta nói không chút cảm xúc:"Cây trâm tinh vi như thế, vốn dĩ không bôi được bao nhiêu, huống chi Bình Sinh đâm Túc Tịch trước mới đâm Hoàng đế, cho dù là kịch độc gặp máu là chết cũng bị máu của Túc Tịch pha loãng hết rồi."
Tiểu Kim Liên nghe như vịt nghe sấm, ta bất lực cào tóc nói: "Thôi, ta nói với muội những điều này làm gì."
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của ta, lúc ta đi vào nội điện, các thái y vây quanh có kinh nghiệm giải độc phong phú đã xác định được loại độc dược, bắt đầu tiến hành điều chế thuốc giải.
Không khí trong nội điện tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, mọi người đều đã bình tĩnh lại. Thái y quây thành một vòng thì thầm thảo luận, nhóm cung nhân thì bê chậu bưng bát, đi tới đi lui như gió.
Lý Tư Diễm nằm trên giường rồng của hắn, hai mắt nhắm nghiền.
Người thường ngày như thần tiên hô mưa gọi gió, không gì không làm được, giờ phút này cũng sẽ mê sảng, mặc người ta chi phối.
Có lẽ đây là lúc yếu ớt nhất của cẩu Hoàng đế, ta chỉ cần khẽ bóp cổ hắn một cái là có thể cướp đi tính mạng hắn.
Nhưng ta nào dám đâu...
Trong lòng ta đủ loại tư vị, bực mình quay đầu đi.
"Thẩm Anh."
Giọng nói trầm ấm của Ôn Bạch Bích vang lên bên cạnh.
Nàng đang ngồi trên một chiếc ghế Hồ, làn váy màu xanh lam xòe ra bên chân như đóa hoa.
Ta uốn gối khom người, hành lễ với nàng: "Hoàng hậu nương nương."
"Không cần đa lễ, ngồi xuống nói đi." Nàng bình thản nói: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Ta tường thuật đầy đủ chuyện hôm nay Bình Sinh làm. Ôn Bạch Bích chăm chú nghe, vẻ mặt không hề gợn sóng.
"Thẩm Anh tuyệt đối không nói dối, xin Hoàng hậu nương nương minh giám." Ta rầu rĩ nói: "Hắn bị thương không liên quan gì đến ta, ta còn cố ý bảo hắn đừng ra... Ai ngờ hắn ngu ngốc như thế."
Ta không muốn Hoàng hậu vin vào việc này xử lý ta, cho nên cố gắng giải thích rõ ràng một chút, nhưng ta cũng hiểu ta là người cuối cùng tiếp xúc với Bình Sinh, nhất định không thoát khỏi liên quan.
Nhưng điều ta không ngờ tới là Ôn Bạch Bích nghe xong chỉ nhẹ gật đầu rồi kết luận: "Quả thực không liên quan đến cô."
Ta kinh ngạc nhìn nàng một cái.
Chỉ thấy Hoàng hậu đoan trang tao nhã nâng lên chiếc chén ngọc, nhấp một ngụm nước lạnh, nói với ta: "Vừa rồi thái y bẩm báo với ta, nói ít nhất phải chờ sang ngày mai bệ hạ mới có thể tỉnh. Tối nay Tử Thần điện nhiều người phức tạp, e là cô nghỉ ngơi không được tốt, ngủ lại Hàm Lương điện của ta đi."
Chuyển... chuyển đến Hàm Lương điện?
Ta sợ ngây người, nhìn Lý Tư Diễm nằm trên giường, lại nhìn Ôn Bạch Bích bình chân như vại, không biết đôi phu thê chính thức này đang âm mưu cái gì.
"Cô không cần sợ." Ôn Bạch Bích hiền hòa nói: "Ta không có ác ý với cô."
Mặc dù cảm thấy thần thái của nàng hết sức khẩn thiết, nhưng ta không dám nghe theo nàng hoàn toàn.
Ta hiểu rõ bản thân cản trở đường đi của bao nhiêu người trong cung. Lý Tư Diễm không cho ta ra khỏi Tử Thần điện, ngoại trừ thỏa mãn lòng chiếm hữu ngang ngược của hắn ra, cũng là đang âm thầm bảo vệ ta, không để ta chết bất đắc kỳ tử dưới tay nữ nhân hậu cung.
Ta băn khoăn trăm mối, chỉ đành phải nói: "Thẩm Anh cảm tạ ý tốt của Hoàng hậu nương nương, chỉ là... bệ hạ ra mệnh lệnh không cho ta ra khỏi Tử Thần điện một bước. Nếu ta cứ đi như thế, sau khi hắn tỉnh lại chắc chắn sẽ gây sự với ta, ta sợ..."
Ôn Bạch Bích cũng không cố chấp, chỉ đành nói: "Vậy thì thôi."
Nàng nhẹ nhàng đứng dậy, lại nói: "Việc này dây mơ rễ má, cô là người cuối cùng gặp nha đầu kia, có mấy chi tiết cần phải hỏi han một chút. Nơi đây không tiện nói, chúng ta đến Ngự Thư Phòng đi."
"Được." Ta mơ màng đồng ý.
Ôn Bạch Bích và ta cùng đi đến Ngự Thư Phòng, không ngờ lại bị Khánh Phúc ngăn lại ở cửa.
Ta chỉ cảm thấy không thể nói lý: "Ta còn được vào, tại sao Hoàng hậu nương nương không được vào?"
Khánh Phúc cúi người, cẩn thận nói: "Bệ hạ giao phó, ngoại trừ Thẩm nương tử và hạ nhân quét dọn thường ngày ra, người khác không được truyền gọi thì không được vào."
"Vậy thì làm phiền Dương tổng quản tìm giúp chúng ta một nơi có thể nói chuyện." Ôn Bạch Bích thản nhiên nói.
Rõ ràng Khánh Phúc không quá tình nguyện, trầm ngâm hồi lâu.
Nhưng Hoàng hậu dù sao cũng là Hoàng hậu. Bây giờ Hoàng đế hôn mê bất tỉnh, nàng chính là chủ nhân duy nhất của cấm cung. Cho dù là Khánh Phúc cũng không thể không nghe theo yêu cầu của nàng.
Vậy là sau thời gian một chén trà, Khánh Phúc dẫn hai chúng ta đến một gian điện phụ lâu không dùng, đóng cửa lại, chờ ở bên ngoài cùng thị vệ.
Trông thấy bộ dạng Khánh Phúc như đi đánh trận, vậy mà Ôn Bạch Bích lại cười, trong nụ cười mang theo khinh miệt nhàn nhạt.
Nàng gom tay áo, ngắm nghía móng tay của mình, nói: "Chỉ có thứ không nắm giữ được mới trông coi chặt chẽ như thế."
Có ý ám chỉ.
Ta rót cho nàng một chén nước trong, im lặng không nói.
"Lúc trước đã muốn tới thăm cô một chút, nhưng Hoàng đế trông chừng cô quá chặt, không cho phép hậu phi thăm hỏi nên mới trì hoãn đến hôm nay." Ôn Bạch Bích ôn hòa nói.
"Là Thẩm Anh vô phúc tiếp kiến Hoàng hậu nương nương."
"Không cần câu nệ với ta như thế."
Nàng lại nhìn thoáng qua hướng nội điện, trong mắt lờ mờ lộ ra vẻ chán ghét, giọng nói vô cùng nhẹ: "Cũng may cuối cùng chờ được đến lúc hắn bị ám sát hôn mê, ta mới có thể bắt được cơ hội gặp mặt cô."
Ta không dám tin vào tai mình, khó tin nói: "Hoàng... Hoàng hậu nương nương?"
Việc này quá kỳ lạ.
Hoàng đế gặp chuyện, vị Hoàng hậu này chẳng những không đi hầu hạ, thậm chí còn tỏ ra vô cùng vui vẻ, thái độ đối với người không minh bạch như ta còn tốt hơn so với Hoàng đế.
Nàng ấn bả vai ta, nói khẽ: "Suỵt, tai vách mạch rừng."
Dứt lời, nàng lại liếc mắt sang bên cạnh một cái.
Cửa chưa đóng, chỉ đặt một bức bình phong, bên trên phản chiếu bóng Khánh Phúc.
Gió lạnh lùa qua nơi sâu thẳm, ta toát mồ hôi lạnh, ngâm ngẩm cảm thấy sau đây sẽ có chuyện bất ngờ gì đó đang chờ đợi ta.
Ôn Bạch Bích trông vẫn bình tĩnh vững vàng như cũ, đôi mắt đẹp sâu thẳm như hồ ngước lên, nói: "Có chuyện muốn thương lượng với cô, không biết ý của cô thế nào."
Dứt lời, nàng lấy từ đai lưng ra một tờ giấy đã viết từ trước, trịnh trọng giở ra trước mặt ta.
Bên trên viết bốn chữ lớn: Ve sầu thoát xác.
Mắt ta trừng đến suýt rớt ra ngoài.
Đây là kinh hãi cực lớn thứ hai ta gặp phải sau chuyện của Bình Sinh hôm nay.
Ai ve sầu thoát xác? Tử Thần điện này còn có thể là ai? Chỉ có thể là ta.
Nàng... muốn đưa ta ra khỏi cung? Đưa ta ra khỏi thiên la địa võng Hoàng đế bày bố?
Ta dùng hết thời gian nửa chén trà mới tiêu hóa được sự thật này. Ôn Bạch Bích, Hoàng hậu một nước, chính thất của Hoàng đế, tẩu tử có duyên không phận của ta, nàng... muốn cho ta rời khỏi Hoàng đế?
Ta choáng đầu hoa mắt, cảm nhận sâu sắc tư thế rời giường hôm nay không đúng, nếu không tại sao mọi chuyện xảy ra đều không hợp lẽ thường như thế.
Nàng chậm rãi nói: "Ngụy thục phi năm lần bảy lượt muốn mở tiệc mời cô một bữa, nhưng bệ hạ một mực từ chối. Hiện giờ Ngụy phi đến thỉnh cầu với ta, ta mới thông báo việc này cho cô. Nếu cô muốn đi, chi bằng khuyên bệ hạ một chút, được hắn đồng ý rồi thì có thể ra khỏi Tử Thần điện."
"Ừm... ừm." Ta máy móc gật đầu.
Nàng vừa kể chuyện không liên quan, vừa rút thêm một tờ giấy đưa cho ta.
Ta kinh sợ nhận lấy, mở ra xem, phát hiện bên trên lít nha lít nhít toàn là chữ Khải lớn chừng hạt đậu, viết tròn hai trang, là một kế hoạch chạy trốn vô cùng tỉ mỉ. Từ khâu chuẩn bị sơ bộ, đến khâu thực hiện, rồi đến khâu hoàn thiện cuối cùng, mỗi một bước đều chặt chẽ đến kinh người.
Nói đơn giản là bảo ta nghĩ cách xin Lý Tư Diễm chuyển qua một gian cung uyển mới, nhằm thoát khỏi thủ vệ nghiêm ngặt của Tử Thần điện, sau đó Ôn Bạch Bích bố trí thân phận lộ dẫn cho ta sau khi đi, cuối cùng vào lúc Lý Tư Diễm đi săn bắn hoặc là tế trời, ngụy tạo một trận hỏa hoạn, để hắn cho rằng ta chết bởi đấu đá hậu cung.
Thậm chí Ôn Bạch Bích còn ghi chú nguyên nhân lựa chọn: Nàng cảm thấy cách chết này thay đổi hoàn toàn diện mạo, sẽ không bị nhận ra, lại sẽ khiến cho Lý Tư Diễm cảm thấy mắc nợ ta, từ đó hậu đãi người nhà của ta.
Mặc dù lỗi thời, nhưng ta vẫn thầm cảm khái một câu: Không hổ là nữ nhân làm Hoàng hậu, quả thật là trí dũng song toàn, dám nghĩ dám làm...
Nàng lại hỏi ta: "Ý của cô thế nào?"
Ta nắm chặt hai trang giấy kia, ánh mắt không tiêu cự nhìn về phía trước.
Động lòng không? Đương nhiên là động lòng. Dù sao ta ghét Lý Tư Diễm như vậy, hận hắn đến tận xương cốt, nhưng đồng thời ta lại rất sợ hãi. Lý Tư Diễm vừa điên vừa chó, chúng ta đã ở chung được hơn hai năm, ta cảm thấy ta vẫn hiểu rõ hắn.
Mà Ôn Bạch Bích thì sao? Ta chỉ biết là nàng xinh đẹp, nàng là quý nữ đứng đầu Trường An, nàng là Hoàng hậu quốc triều, nhưng ngoại trừ những danh hiệu này ra, ta hoàn toàn không biết tính cách và năng lực của bản thân nàng. Đã không hiểu cặn kẽ về đối phương, đương nhiên ta cũng không thể nào phán đoán được nàng có thật lòng muốn giúp ta hay không.
Ngộ nhỡ để cho bớt việc, nàng thiêu chết ta trong trận hỏa hoạn kia luôn, rồi ngụy tạo thành ta tự sát, ta cũng chỉ có thể chịu thiệt thòi lớn nha.
Ôn Bạch Bích thấy ta lưỡng lự, dịu giọng nói: "Không cần lo lắng, ta giúp cô tự có nguyên do của ta."
Ta lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu định đáp lại một câu, lại phát hiện nàng đang nhìn ta bằng một ánh mắt quyến luyến và thương cảm.
Ta nhất thời giật mình.
Trong ánh mắt nàng cất giấu nỗi bi thương sâu nặng nhưng rất kiềm chế, giấu kĩ dưới lớp mặt nạ, duy chỉ có ánh lệ nhàn nhạt lộ ra trong mắt. Ta chưa bao giờ nhìn thấy nàng như vậy, dường như vén mở lớp mây khói của năm tháng, thông qua khuôn mặt ta, ngắm nhìn một người khác không trở về được nữa.
"Hoàng hậu nương nương?" Ta bất an đổi tư thế.
Nàng nhìn đủ rồi, chậm rãi buông tầm mắt.
Có lẽ tự cảm thấy hành vi của mình hoang đường, Ôn Bạch Bích cong khóe môi, nói khẽ:
"Dung mạo cô rất giống Thẩm Thanh."
Lại một lần nữa ta ngây ngẩn cả người.
Thẩm Thanh là tên của ca ca ta.
Ca ca ta bị Lý Tư Diễm bức tử trước Tuyên Chính điện hai năm trước, vì khí tiết Sử quan, tự tay từ bỏ cuộc đời gấm hoa, quang minh lỗi lạc, hóa thành một nắm cát vàng, ngủ giấc ngàn thu ở phần mộ Thẩm thị ngoại ô thành Trường An.
Ta không ngờ nàng sẽ nhắc đến ca ca. Vết sẹo phủ bụi đã lâu lại bắt đầu đau, bất giác sống mũi cay cay.
Hóa ra thế gian còn có người nhớ đến huynh ấy.
Ta lập tức thả lỏng phòng bị đối với nàng, cười chua xót nói: "Các trưởng bối cũng thường nói như vậy, nhưng ca ca đẹp hơn ta nhiều."
Ôn Bạch Bích cười nói: "Vậy sao?"
Nàng liếc mắt nhìn bóng dáng Khánh Phúc, lại đè giọng cực thấp, nhưng trong âm thanh cực nhẹ này vẫn có thể nghe ra ý cười: "Nhưng ca ca cô luôn chê mình quá thanh tú, thiếu chút khí khái nam tử."
Ta kinh ngạc tròn mắt nhìn.
Bình thường ca ca chưa từng thổ lộ phiền não về tướng mạo với người khác, ngay cả đệ muội nhà mình cũng chỉ từng nhắc tới một hai lần mà thôi, tại sao Ôn Bạch Bích lại biết?
Thế là ta ngập ngừng hỏi một câu: "Trước đây Hoàng hậu nương nương quen biết ca ca ta?"
Ta hỏi xong mới nghĩ ra, suýt nữa cha nàng bắt ca ca ta dạo phố trên lưng ngựa về Ôn phủ ở rể, thân là một người trong cuộc, Ôn Bạch Bích rất khó không biết ca ca ta.
Nhưng... quan hệ này hình như không hẳn chỉ là quen biết...
Trong lòng lóe lên một suy đoán màu hồng, ta dần dần há hốc mồm.
"Hai người... có phải hai người..."
"Đúng." Ôn Bạch Bích dứt khoát thừa nhận.
Ta cảm giác hình như nàng chờ đợi khoảnh khắc này đã rất lâu.
"Việc này nói ra rất dài, nhưng nếu ta không nói cho cô, cô sẽ không tin ta." Nàng nói: "Hẳn là cô biết chuyện đăng bảng kén rể phải không. Thực ra không phải trùng hợp, vốn dĩ là ta bảo cha đi kén. Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của ta và chàng, cũng là một ngày tươi sáng nhất trong cuộc đời đã qua của ta."
Trong điện phụ cô liêu của Tử Thần điện, nàng đối diện với bụi bặm li ti lơ lửng đầy bầu không, dùng thanh âm chỉ có hai người chúng ta nghe được, kể lại một đoạn chuyện cũ xa xôi mà rực rỡ.
Câu chuyện bắt đầu vào lần đó Ôn Bạch Bích bốc đồng rời nhà trốn đi, nàng từ chối con cháu thế gia ra mắt mà phụ thân tìm đến lần thứ hai mươi, một mình lên trà lâu nhìn tân Tiến sĩ dạo phố.
Lúc Ôn thượng thư lệnh tìm đến, Ôn Bạch Bích mỉm cười với phụ thân bất đắc dĩ, nâng ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào Thám hoa lang thanh tú khôi ngô trên ngựa dưới lầu, nói: Nếu nhất định phải xuất giá, vậy thì chọn y đi.
Chuyện về sau chính là phiên bản ta biết, cha ta không thích ca ta ở rể Ôn gia, bảo ca ca lập nghiệp trước rồi nói. Ôn thượng thư lệnh tức giận ca ca ta không biết điều nên việc này cứ vậy gác lại, chỉ có điều ta không biết là...
Ca ca ta giấu người nhà, lén lút "ủn cải trắng" ở bên ngoài! Không... nói chính xác là... huynh ấy đơn phương được "cải trắng" cho ủn.
Cái này...
Ta cạn lời nhìn trời xanh: "Giấu thật là kĩ, không lộ ra một chút sơ hở."
Ta cúi đầu nhìn kế hoạch chạy trốn tỉ mỉ từng chi tiết Ôn Bạch Bích viết, cảm nhận sâu sắc nàng và ca ca ta quả thực xứng đôi, làm việc đều kín kẽ không lỗ hổng y như đúc.
Có lẽ ta thật sự có thể tín nhiệm Ôn Bạch Bích... Nữ nhân được ca ca ta xem trọng, tất có chỗ hơn người.
"Lần đầu tiên ta gặp muội, muội chỉ có mười ba tuổi, đi theo sau lưng ca ca muội, cùng chàng đi xem hội đèn lồng mồng một tết." Nàng áng chừng một độ cao: "Đại khái cao tầm này."
Ta tìm kiếm trong đầu ký ức năm mười ba tuổi đó, nhớ tới rất nhiều những điều vụn vặt mà ấm áp.
Nhưng không thấy bóng dáng nàng.
"Ta từng gặp muội, muội lại chưa từng gặp ta. Ca ca muội vốn định lén bảo muội gọi ta một tiếng tẩu tử, nhưng lại bị ta từ chối, sợ muội lỡ miệng nói với cha muội." Nàng nâng má, đôi mắt xinh đẹp ngậm cười.
"Ta bảo làm sao lúc ấy quay đi quay lại đã không thấy bóng huynh ấy, hóa ra là đi gặp người." Ta lại lần nữa cạn lời.
"Đúng vậy, tới gặp ta." Ôn Bạch Bích nói: "Chàng từng nói nếu như ta cần chàng, cho dù trèo núi vượt biển, chàng cũng sẽ vượt mọi chông gai đến bên cạnh ta."
"Chỉ là chàng đã nuốt lời." Ôn Bạch Bích quay đầu đi, vẻ mặt cô đơn: "Biển núi nhân gian có thể san bằng, nhưng không ai vượt qua được sinh tử."
Trời xui đất khiến, sống chết chia cách, chuyện cũ đột ngột kết thúc.
Lúc gặp lại, nàng trở thành Hoàng hậu cao cao tại thượng của quốc triều, ta thì là thú cưng trượng phu nàng si mê lưu luyến, có thể thấy được nhân gian vô thường.
"Nhưng mà tại sao Hoàng hậu nương nương muốn giúp ta?" Ta do dự hỏi: "Là với tư cách tẩu tử của ta... hay là suy tính với thân phận Hoàng hậu quốc triều?"
Nàng không hề do dự dù chỉ một giây, kiên định nói: "Đương nhiên là vì muội."
"Trận hỏa hoạn ở Ôn phủ tháng tư là ta thiêu." Nàng thản nhiên nói: "Phụ thân tự chủ chương đồng ý mối hôn sự Hoàng đế đưa ra, nhưng ta và Lý tặc có mối thù giết phu, thà rằng thiêu chết mình cũng không muốn ngồi trên vị trí Hoàng hậu này."
Ta kinh hãi thốt lên: "Hóa ra là người!"
"Suỵt." Ôn Bạch Bích vội ra hiệu ta nhỏ giọng, thấy bóng Khánh Phúc lại lướt đến, nàng nói ra ngoài cửa một câu: "Là ta, chắc là năm đó lúc tặng lễ cho muội quên để lại tên họ, tạo thành hiểu lầm này."
Ta lấy lại tinh thần, cũng giả vờ cất cao giọng nói: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương, ta rất thích quyển sách cổ kia."
Bóng Khánh Phúc lượn lờ trong chốc lát rồi chậm rãi rời đi.
Ta thở phào một hơi, thấp giọng nói: "Tại sao phải làm như thế? Lý Tư Diễm cũng không phải mối lương duyên tốt. Nếu Hoàng hậu nương nương không bằng lòng, tại sao còn vào cung?"
Nàng cười tự giễu: "Đời người nào có được như ý mọi chuyện."
Thấy sắc mặt nàng ảm đạm, ta không tiếp tục hỏi nữa.
Ôn Bạch Bích có tùy hứng phản nghịch đi nữa, nhưng nàng cũng là đích nữ duy nhất của Ôn gia, trên vai gánh trách nhiệm hưng suy thành bại của một tộc, rất nhiều chuyện không thể tự chủ.
Nàng không chết trong trận hỏa hoạn tự tay mình thiêu thì chỉ có thể chấp nhận vận mệnh đã định, gả cho đao phủ giết chết người yêu, hồi tưởng lại ấm tình ngày xưa trong vô số đêm cô tịch.
"Ý của muội thế nào?"
Ánh mắt nàng bình tĩnh nhìn ta.
Nàng nói đến tha thiết như vậy, lòng đầy thành ý như vậy, khiến cho ta gần như có một loại kích động muốn lập tức đồng ý với nàng.
Trong kế hoạch của nàng, tất cả mọi người đều được lợi. Ta được tự do, cao chạy xa bay truy tìm cuộc sống mình muốn. Nàng bỏ ra chút sức lực cuối cùng vì người yêu ngày xưa. Quan trọng nhất là người nhà của ta sẽ không vì cái chết của ta mà mất đi sự che chở của Hoàng đế, Lý Tư Diễm lại vì áy náy mà hoàn trả lại món nợ quá khứ.
Tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ có một người sẽ rất thống khổ.
Ta bất giác quay đầu, phóng tầm mắt ra xa, xuyên qua bình phong, xuyên qua cửa điện, xuyên qua long sàng hoa lệ vàng ngọc chạm khắc, cuối cùng rơi trên người Lý Tư Diễm sắc mặt tái nhợt, bờ môi tím ngắt.
Hắn là cẩu Hoàng đế giết người thân của ta.
Cẩu Hoàng đế cưỡng ép ta vào cung, hủy hoại nhân duyên mỹ mãn của ta, chôn vùi tiền đồ và lý tưởng làm Sử quan của ta, xấu xa thậm tệ.
Ta muốn cứ thế đồng ý với Ôn Bạch Bích, nói cho nàng, ta đã chịu quá đủ cuộc sống trong cung rồi. Chỉ cần có thể rời đi, ta có thể hi sinh tất cả.
Nhưng lời đến khóe miệng, ta lại nhớ đến giọt máu của Lý Tư Diễm rơi trên lông mi ta kia. Giọt máu đó như từ mi mắt nhỏ vào cổ họng, chặn ngang lựa chọn bản năng của ta.
Thời khắc sống còn, hắn không chút do dự nhào về phía ta, cháy bỏng trong mắt vô cùng rõ ràng. Lúc này ta mới hiểu sự lạnh lùng mạnh mẽ ngày thường đều là hắn giả vờ. Thực ra hắn để tâm ta hơn một chút, cũng càng yếu ớt hơn một chút so với trong suy nghĩ của ta.
Ý chí ta nên sắt đá như trước, nhân lúc hắn ngã xuống đất, đạp mạnh một cước lên bụng hắn, thế nhưng... thế nhưng tại sao ta lại có phần băn khoăn chứ?
Có phải nên chờ hắn khỏe hẳn rồi mới rời đi không? Nhưng đến lúc đó, ta còn đi được nữa không?
Ta cắn chặt răng, trong lòng như có hai quân nhân mã giao chiến, chiến đến khi người ngã ngựa đổ cũng không có kết quả.
Ôn Bạch Bích vẫn luôn quan sát nét mặt ta, thấy ta im lặng hồi lâu, vẻ mặt hoang mang là biết ta chưa đưa ra được quyết định, thở dài nói: "Mặc dù bây giờ hắn đối với muội không tệ, nhưng huyết hải thâm thù ngăn cách, cuối cùng rồi sẽ không được lâu dài. Muội thật sự định mềm lòng với hắn sao?"
"Cũng không phải mềm lòng..." Ta khó có thể miêu tả loại tâm trạng này: "Vẫn luôn là hắn đơn phương mắc nợ ta, lần này đột nhiên biến thành ta nợ hắn, có hơi không quen, chắc hẳn mấy hôm nữa sẽ tốt thôi."
"Muội không hề nợ hắn." Ôn Bạch Bích thản nhiên nói: "Loại người như hắn làm nhiều việc ác, không có chút liêm sỉ, nên xuống địa ngục."
Ta rất tán thành, liên tục gật đầu.
"Thôi được, việc này cần bàn bạc kỹ hơn. Chờ muội nghĩ kỹ càng xong rồi lại tới tìm ta vậy, ta có thể sắp xếp giúp muội bất cứ lúc nào." Ôn Bạch Bích nói.
Nàng nhìn ta một chút, lại nói: "Ta biết, người xưa nay luôn làm việc ác đột nhiên tỏ ra tử tế luôn sẽ khiến người ta có phần động lòng. Nhưng mà ta tin muội có thể nhận rõ lợi và hại, Hoàng đế hắn tuyệt đối không đáng để muội mềm lòng."
Ta hổ thẹn cúi thấp đầu, cảm thấy mình bị Ôn Bạch Bích âm thầm dạy dỗ. Giọng nói của nàng rất ôn hòa, nhưng có loại cảm giác không cho người ta phản bác.
Lý Tư Diễm đánh giá ta không sai: Lòng dạ mềm yếu, cổ hủ bất kham.
Không chỉ là bọn họ, chính ta cũng rất chán ghét bản thân.
Thế nhưng bất luận thế nào, thời khắc này ta thật sự không có cách nào buông xuống gánh nặng trong lòng mà đồng ý với nàng.
Chờ một thời gian đi, ta thầm nghĩ.