Cao Sơn Ngưỡng Chỉ

Chương 12: Vua bài Tử Thần điện phiêu lưu ký



"Dám đóng cửa?" Lý Tư Diễm ngoài cửa cười âm u, sai bảo Khánh Phúc: "Đập ra."

Khánh Phúc lau mặt một cái, khuyên nhủ: "Bệ hạ, người uống nhiều rượu, chi bằng..."

Lý Tư Diễm đẩy ông ta về phía trước, lạnh lùng nói: "Câm miệng, phá nát cái cửa này ra cho trẫm!"

Khánh Phúc bị Lý Tư Diễm mặt sắt vô tình đẩy mạnh lên trước, suýt chút nữa ngã như chó đớp phân. Ông ta thấy tình hình không ổn, bấm bụng hét lớn: "Thẩm khởi cư lang! Ngươi nghe thấy không, bệ hạ bảo ngươi mở cửa ra!"

"Bà đây không đấy!"

"Cạch" một tiếng vang nhỏ, ta nhanh nhẹn khóa lại.

Khánh Phúc nghẹn họng, ngoài cửa im lìm như chết.

Ta cười ha ha, phách lối gào giọng hô: "Lý Tư Diễm là cái quả mướp gì? Bảo hắn cút về Tử Thần điện của hắn gọi mẹ đi. Giết cả nhà ta còn ở đây vênh váo với ta, có biết xấu hổ hay không?"

Không cần mặt chó! Không tuân thủ chó đức!

Ta càng nghĩ càng giận, lại tức tối bồi thêm một câu: "Vênh váo thôi chưa đủ, còn trăm phương ngàn kế hủy trong sạch của ta. Lý Tư Diễm, bà đây nói cho ngươi, con em Trường Anh ai nấy đều tri thư đạt lý, ném một quả cầu ra cũng có thể đập trúng người tốt hơn ngươi. Ngươi muốn ta thuận theo ngươi? Nằm mơ!"

Thiền Nhi ở phía sau rùng mình.

Hồi lâu sau, giọng nói không có độ ấm của cẩu Hoàng đế vang lên ngoài cửa: "Thẩm Anh, ngươi nốc bao nhiêu rượu rồi, còn biết mình đang nói cái gì không?"

Ta còn muốn mắng nữa, lúc này cuối cùng Thiền Nhi cũng phản ứng kịp, bỗng nhiên bổ nhào tới, bắt lấy chốt cửa, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ nói: "Thẩm nương tử không được! Mau mở cửa quỳ xuống!"

Ta cau mày nói: "Ngươi sợ hắn?"

Thiền Nhi liều mạng lắc đầu, nắm chặt lấy chốt cửa, khóc nói: "Thẩm nương tử không mở cửa chúng ta đều sẽ mất mạng. Kim Liên, Kim Liễu, Túc Tịch, các ngươi mau tới đây, một mình ta không kéo được nàng ấy!"

Các cô nương khác như bừng tỉnh trong giấc mộng, vội vàng vây tới cưỡng ép lôi ta đi. Một đám thiếu nữ yếu đuối bùng lên sức mạnh kinh người dưới cơn sợ hãi, vậy mà lại lôi được con ma men nổi điên ta đây đi.

Các cô nương một giây trước còn vỗ tay cho ta, một giây sau đã phản bội trận doanh. Ta buồn rầu cực kỳ, lẩm bẩm nói: "Được rồi, ta theo các ngươi."

Thiền Nhi run rẩy mở cửa ra, khuôn mặt lạnh lẽo của Lý Tư Diễm xuất hiện ngoài cửa, nhiệt độ còn thấp hơn trời đông giá rét này mấy phần.

"Cút ra."

Hắn một cước đá Thiền Nhi ra, sải chân đi vào.

Thiền Nhi bị đá ngã xuống đống tuyết, dù đau nhưng cũng không dám kêu một tiếng, lồm cồm khôi phục tư thế quỳ, chôn đầu xuống đất.

Ta nhìn Lý Tư Diễm khí thế hung hăng, nghiêng đầu cười.

Hắn tới gần ta, thân hình như một tòa núi, trên mặt không có một biểu cảm. Ta mơ hồ ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, là Thiếu Xuân của Kiếm Nam ủ hay là rượu Cửu của Nghi Thành ủ? Dù sao cũng là rượu ngon, ngon hơn rượu đục ta uống nhiều.

Thế là ta cười ha ha nói: "Cho ta uống rượu của ngươi với."

Hắn cũng cười hì hì nói: "Trẫm là cái quả mướp gì? Thẩm ái khanh cũng để ý rượu của trẫm?"

Khóe mắt ta liếc qua Tố Hành thô bạo xách Tiểu Kim Liễu bị dọa ngơ lên, cúi đầu nói: "Không được phạt đám Thiền Nhi, là ta mời các nàng uống rượu."

Lý Tư Diễm gật đầu: "Vậy còn ngươi? Ngươi cảm thấy mình nên phạt thế nào?"

Cơn chếnh choáng của ta lại dâng lên, mặt mày cong cong, cười nói: "Ta làm sao biết? Dù sao ngươi muốn phạt ta thì để ta múa kiếm xong ngươi hẵng phạt."

Ánh mắt hắn u tối, ngón tay co quắp lại rồi từ từ duỗi ra.

"Ta thấy hẳn phải cho ngươi tỉnh rượu." Hắn nói khẽ.

"Hử?" Ta mơ mơ màng màng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

Ta nhìn thấy Lý Tư Diễm ngồi xổm người xuống, bới lên một nắm tuyết trắng, áng chừng một chút rồi vô tình nhét vào cổ áo ta.

"Á!"

Giá rét thấu xương từ cổ truyền đến, cả người ta run lên bần bật, thân thể cong như con tôm, tay chân luống cuống lấy tuyết ra ngoài, tức giận nói: "Lý Tư Diễm, ngươi phát điên cái gì thế!"

"Tỉnh táo hơn chưa?" Hắn giữ chặt ta, bóp mặt ta cười lạnh nói: "Không ngờ ngươi còn có kỹ năng chơi kiếm. Trẫm cùng một đám giảo hoạt uống rượu cả đêm, ngươi thì hay rồi, vui vẻ chơi bài với đám cung nữ của trẫm. Trông bộ dạng đắc ý của ngươi này, còn biết khóa trẫm ở bên ngoài, đúng là học được bản lĩnh."

Hắn lại khảy tờ giấy treo trên mặt ta, châm chọc nói: "Đây là thua bao nhiêu?"

Tên chó chết này đúng là hết chuyện để nói! Ta xấu hổ đẩy tay hắn ra, nói: "Trạng thái tối nay không tốt thôi! Bình thường ta rất lợi hại!"

"Ngươi lợi hại?" Hắn khoanh tay: "Ngươi lợi hại còn cầm cành cây múa may khắp nơi? Để cho một đám cung nữ tán thưởng ngươi?"

Ta trừng mắt nhìn, ngẫm ra đầy vị chua trong lời nói của hắn.

Suy nghĩ lóe lên trong đầu, ồ, ta hiểu rồi!

"Đúng vậy, tối nay ngươi uống rượu cùng một đám nam nhân thối, bà đây chơi bời sung sướng cùng các cô nương."

Ta tự thấy nhìn thấu hắn, dương dương đắc ý hất cằm nói: "Ngươi ghen tị chúng ta đánh bài à? Được, gọi đám Khánh Phúc chúng ta mở một bàn, để ngươi đánh cho đã!"

Mạch não của con ma men luôn kỳ lạ như vậy, hắn tìm ta gây chuyện, ta kéo hắn đánh bài.

Lý Tư Diễm thộn mặt ra.

Chốc lát, hắn cau mày nói: "Thẩm Anh, có phải ngươi uống hỏng đầu rồi không?"

"Không, ta rất ổn." Ta ợ hơi rượu, chìa hai ngón tay, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà đây... muốn gọi Túc Tịch, cô nương này là cao thủ, ta và nàng cùng nhau... hức... giết ngươi không chừa mảnh giáp."

Lý Tư Diễm ngẩn ra, vỗ vỗ mặt ta nói: "Ngươi đang nói cái gì?"

Ta nắm chặt cổ áo hắn, cả người nhào vào ngực hắn, nhón chân lên cậy mạnh nói: "Đừng giả bộ, ta biết ngươi ghen tị chúng ta chơi vui vẻ. Ngươi cũng muốn cùng chúng ta đánh bài phải không? Không vấn đề, bà đây đánh với ngươi. Ngươi xem ta tốt với ngươi bao nhiêu, đêm giao thừa còn phải hầu hạ ngươi. Lý Tư Diễm ngươi phải phát cho ta gấp ba bổng lộc, trao thêm cho ta một bảng hiệu nô tài vàng mới đúng."

Hắn cau mày nói: "Linh ta linh tinh cái gì vậy, ai muốn đánh bài với ngươi?"

Ta kích động kề lại gần mặt hắn, khiêu khích nói: "À? Ngươi sợ chứ gì?"

Ánh mắt hắn cổ quái lơ đãng từ từ chuyển tới tay ta nắm vạt áo hắn, lại rơi trên khuôn mặt ngửa lên của ta. Hắn trừng mắt nhìn, sững lại hồi lâu sau đó khàn giọng đáp: "Được, đánh bài."

***

Mấy chục năm về sau Túc Tịch còn nhớ rõ, đêm giao thừa năm đó vì trình độ chơi bài xuất sắc của mình mà bị Thẩm Anh nữ sĩ nổi điên cưỡng ép ngồi lên giường trong Ngự Thư Phòng, cùng Hoàng đế bệ hạ Lý Tư Diễm, Đại tổng quản thái giám Khánh Phúc, còn có Khởi cư lang Thẩm Anh ngang tàng hơn cả hai người họ cộng lại đánh một trận bài.

Lúc bị Thẩm Anh tìm tới cửa, Túc Tịch quá sợ hãi, có nằm mơ cũng chẳng ngờ mình rước phải tai họa này, hai đầu gối như nhũn ra, kèm theo tiếng khóc nức nở nói: "Thẩm nương tử, cô tha cho ta đi, ta... sao ta có thể..."

Sao có thể đánh bài với Hoàng đế chứ!

Thẩm Anh say khướt trợn mắt hạnh, vuốt cằm nói: "Túc Tịch cô muốn chạy? Không được, ta đã nói với bệ hạ để cô vào bàn, bây giờ ba thiếu một, chỉ còn thiếu cô thôi. Tới đi."

Lời từ chối của Túc Tịch nghẹn ở cổ họng, mắt tối sầm lại.

Thẩm Anh uống say, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn cỡ bàn tay đỏ ửng, một trời một vực với vẻ thông minh lanh lợi thường ngày, ngược lại có mấy phần quyến rũ không tương xứng với tuổi tác.

Túc Tịch nhìn bộ dạng đắc ý của tiểu ác ma Thẩm Anh, muốn ngất đi cho xong việc, lại sợ ngất rồi bị trị tội kháng chỉ... Tóm lại tình thế khó xử.

Nhưng cứ giằng co như thế này cũng không phải cách, Túc Tịch cắn chặt răng hàm: Đành phải gắng gượng!

Lúc gần đi Huệ Nguyệt nói khẽ với nàng: "Cô phải thua, nhưng phải tìm cách thua tự nhiên chút, đừng để bệ hạ nhìn ra."

Thẩm Anh lại gần nói: "Huệ Nguyệt cô nói cái gì? Ta không nghe thấy."

"Không có gì." Huệ Nguyệt cấp tốc đổi thành vẻ mặt tươi cười chân thành: "Túc Tịch, cô phải thể hiện ra bản lĩnh của mình nha!"

Thẩm Anh vui vẻ, cười ra hai lúm đồng tiền tròn tròn, thích thú nói: "Đúng thế, Túc Tịch giỏi như vậy, một mình tiêu diệt cẩu Hoàng đế cũng không thành vấn đề."

Túc Tịch tái mặt, tiêu diệt Hoàng đế? Vậy chi bằng buộc tảng đá nhảy vào hồ Thái Dịch còn thoải mái hơn.

Người này cũng thật tài, bị nhốt nửa năm trong cung, nhìn có vẻ tính tình trở nên dịu dàng ngoan ngoãn hơn chút, nhưng vừa uống rượu vào là ngang ngược ngay được, chưa nói đến ganh đua với Hoàng đế, còn vạ lây mình thành cá trong chậu.

Làm sao bây giờ đây, chỉ mong nàng đừng gieo vạ cho mình thành cá nướng thôi...

Túc Tịch đến Tử Thần điện hầu hơn nửa năm nhưng là lần đầu tiên vào Ngự Thư Phòng, căng thẳng đến không duỗi được thẳng chân. Thế mà cái đồ ngốc Thẩm Anh này bình tĩnh đến làm lòng người kinh sợ, nghênh ngang ngồi xuống giường ngự, mời gọi Khánh Phúc và Túc Tịch cứ như nhà mình: "Đến đây ngồi đi, đứng đấy đánh bài kiểu gì?"

Bởi vì uống rượu, đôi mắt nàng sáng lấp lánh, Hoàng đế trông như đang nhìn mặt bàn, thực ra ánh mắt vẫn luôn nhìn nàng không chớp, vẻ mặt cực kỳ quái lạ.

Từ trước đến giờ Túc Tịch chưa từng thấy Hoàng đế lộ ra vẻ mặt như thế, hình như hiểu ra cái gì, song lại cảm thấy hoang đường.

Xem chừng Khánh Phúc đã tập mãi thành quen, dùng ánh mắt ý hỏi xin chỉ thị của Hoàng đế. Lúc này Hoàng đế mới lấy lại tinh thần nói: "Các ngươi ngồi xuống đi."

Giường ngự rất mềm mại, nhưng Túc Tịch vẫn như ngồi bàn chông, hai đùi liên tục run rẩy, muốn ngừng cũng không ngừng được.

Bệ hạ ngồi ở bên trái nàng chưa đến hai thước, nàng gần như có thể ngửi thấy mùi rượu trên người hắn, còn có con ma men Thẩm Anh này đang hết sức hưng phấn chia bài, cũng không biết hưng phấn nhiệt tình cái gì.

Sau khi nhận được bài, Khánh Phúc phía đối diện trừng mắt cảnh cáo Túc Tịch một cái.

Cơ mắt Khánh Phúc gia gia cực kỳ linh hoạt, chỉ dựa vào một đôi mắt đã có thể truyền đạt ra tin tức khác nhau. Cái trừng mắt hiện giờ ý đại khái là: Kéo căng da đầu của ngươi.

Túc Tịch tê dại nghĩ, như vậy vẫn chưa đủ căng sao? Căng đến sắp nứt ra rồi.

Đây là lần đánh bài đốt não nhất trong kiếp sống vua bài của nàng. Phải thua nhưng phải thua không để lại dấu vết, không chỉ mình phải thua còn phải ngăn cản Thẩm Anh thắng.

Nhiệm vụ thốn cỡ nào.

Vì thế Túc Tịch phát huy kinh nghiệm vua bài mười lăm năm của nàng, mắt nhìn sáu phương tai nghe tám hướng, tính toán bài trong tay mỗi người một cách cực nhanh.

Trình độ chơi bài của Thẩm Anh bình thường, trình độ chơi bài của Hoàng đế bệ hạ nát bét, trình độ của Khánh Phúc gia gia không biết, nhưng ông ta là người khôn khéo trong người khôn khéo, hẳn là cũng hiểu đạo đánh bài cùng thiên tử.

Cho nên phải phối hợp với Khánh Phúc gia gia bao vây Thẩm Anh... Á, Hoàng đế ra bài đi vào ngõ cụt, phải nghĩ cách âm thầm giải vây cho hắn...

Túc Tịch sầu não nhìn bài trong tay mình... Ra cái nào đây?

Bởi vì chớp mắt quá nhanh, nàng không cẩn thận hơi trợn trắng mắt, lại bị Khánh Phúc gia gia đối diện dùng ánh nhìn tử vong cảnh cáo một lần.

Túc Tịch ấm ức sắp chết: Ta chẳng qua chỉ là chó bị bắt đi cày mà thôi, có gan ông đi mà trừng Thẩm Anh!

Một bàn người chẳng nói câu nào đánh vài ván, não Khánh Phúc và Túc Tịch sắp bị đốt bốc khói. Tính bài, ra bài, mỗi một bước đều mất hồn mất vía.

Chỉ có Thẩm Anh ung dung nhẹ nhõm, miệng nhỏ càng không ngừng bô lô ba la, lúc thì cổ vũ cho Túc Tịch, lúc thì cà khịa Hoàng đế, lúc còn trêu chọc Khánh Phúc, bận đến ríu vào nhau.

Đầu Túc Tịch to như cái đấu: Hủy diệt đi, mau lên.

Sau khi đánh ra lá bài cuối cùng, rốt cuộc Túc Tịch như trút được gánh nặng thở phào một hơi, cúi đầu nói: "Nô tỳ tài nghệ không bằng người, ván này thua rồi."

Thẩm Anh đã đánh hết bài rời ván từ lâu, thấy Túc Tịch cũng thua, lập tức la lên: "Túc Tịch, sao cô lại thua? Chẳng phải cô nói cô là vua bài Tử Thần điện sao?"

Ánh mắt tử vong của Khánh Phúc quét lên người Túc Tịch một vòng.

Cả người Túc Tịch chấn động, mồ hôi trên trán sắp túa ra, cuống quýt giải thích nói: "Thẩm nương tử nhớ nhầm rồi, nô tỳ chưa từng nói như vậy. Nô tỳ đúng là thua rồi, vẫn là bệ hạ cao hơn một bậc."

Hoàng đế không truy cứu... Không, phải nói là hoàn toàn không để Túc Tịch và Khánh Phúc vào trong mắt.

Trông tâm trạng hắn vô cùng tốt, ném bài còn thừa đi, khuôn mặt nham hiểm thường ngày giãn ra, cười tủm tỉm nói với Thẩm Anh cách cái bàn: "Thế nào, nhận thua chưa?"

Thẩm Anh "hừ" một tiếng, nhưng vì thua bài nên tiếng "hừ" này không đủ lực, hừ hừ yếu ớt như mèo con nũng nịu.

"Muốn chơi xấu à?" Ý cười của Hoàng đế càng đậm, quệt mũi Thẩm Anh cách một bàn, bị người kia nhanh nhạy né tránh.

Túc Tịch cụp mắt nghĩ, bệ hạ hỏi câu này chứng tỏ hắn hoàn toàn không hiểu rõ nàng. Thẩm Anh luôn là người trắng đen rõ ràng, thua là thua, thắng là thắng, nhất định sẽ không chơi xấu.

Trình độ chơi bài của nàng bết bát như vậy, tâm cơ cũng ít, đương nhiên không nhìn ra mình và Khánh Phúc dùng bao nhiêu cơ mưu mới lặng lẽ chặn đường nàng, lại âm thầm để Hoàng đế thắng.

Đây là người chân chính lớn lên dưới ánh mặt trời, chính trực, ngây thơ, lý tưởng hóa, tài hoa hơn người. Kiểu người này trong cung không có.

Thẩm Anh cự nự một hồi, sau đó nghiêm túc nói: "Ta thua rồi."

Bởi vì nàng bị loại đầu tiên cho nên là bên thua nhất ván này.

"Ừm, ngươi thua, nên làm thế nào đây?" Hoàng đế bệ hạ cười đến híp mắt, hứng thú tăng vọt như đang dẫn dụ một con vật nhỏ.

Thẩm Anh nấc một cái, suy nghĩ nói: "Theo quy tắc phải biểu diễn tiết mục."

Túc Tịch muốn đi, lặng lẽ giương mắt nhìn Khánh Phúc. Khánh Phúc không lên tiếng.

Khánh Phúc không chạy, Túc Tịch cũng không chạy được. Ba người đóng đinh ở chỗ cũ, chờ Thẩm Anh nghĩ xong muốn biểu diễn cái gì.

Hồi lâu sau, Thẩm Anh nói: "Được, ta vừa mới múa kiếm rồi, lần này đổi cái mới. Hồ Toàn Vũ, chưa từng thấy phải không?"

Hoàng đế bệ hạ kinh ngạc nhíu mày nói: "Ngươi còn biết cái này?"

Thẩm Anh tức giận giậm chân: "Đương nhiên ta không biết! Nhưng ta biểu diễn viết chữ làm văn gì đó các ngươi lại không thích xem. Hồ Toàn Vũ đơn giản như vậy, chưa từng ăn thịt heo chẳng lẽ còn chưa thấy heo chạy sao? Các ngươi chờ đó."

Dứt lời, nàng loạt xoạt chạy ra đứng giữa đại điện, bày ra một tư thế... ừm... miễn cưỡng được cho là đẹp.

Hoàng đế bệ hạ cũng đổi một tư thế thoải mái hơn, một tay chống bên miệng, một tay đặt ở thành giường, híp mắt nhìn nàng.

Trong mắt viết đầy "Trẫm lại muốn xem xem con heo ngươi chạy như thế nào".

Ba đôi mắt nhìn chăm chú, Thẩm Anh cử động, nàng bắt đầu múa rồi.

Túc Tịch cảm thấy con mắt mình mất giá.

Người đương thời đánh giá vũ đạo phần lớn thích phê bình một câu: Chỉ thấy kỹ nghệ, không thấy tình ý. Nhưng điệu múa này của Thẩm Anh... Tình cảm thì lại đúng chỗ, còn kỹ xảo chẳng có tí nào.

Túc Tịch mê man nghĩ: Đây thật sự là Hồ Toàn Vũ sao? Tại sao không giống các cô nương Giáo Phường múa? Ngoại trừ xoay vòng và vung tay ra, nào có nhìn ra được đây là điệu múa?

Hơn nữa có phải Thẩm Anh trường kỳ ngồi bàn làm việc hay không mà lưng có phần quá cứng... Nhìn giống như một củ khoai lang thẳng đuột vừa đào dưới đất lên đang nỗ lực vặn vẹo chính mình.

Khánh Phúc ráng sức mím môi nén cười.

Nàng quay đầu nhìn Hoàng đế một cái, Hoàng đế trông cũng rất bó tay.

"Được rồi, đừng múa nữa. Chẳng bằng biểu diễn viết văn còn hơn."

Thẩm Anh vẫn còn đang xoay, vừa xoay vừa hung dữ nói: "Ngươi câm miệng, bà đây nói muốn múa thì nhất định phải múa xong. Cha ta đã từng nói, làm việc không thể bỏ dở nửa chừng!"

Hoàng đế nghe lời ngậm miệng, cứ thế nhìn nàng xoay, vòng này đến vòng khác. Vẻ mặt càng ngày càng dịu dàng, có lẽ còn có chút cưng chiều.

Nàng cứ xoay cứ xoay, xoay càng ngày càng nghiêng ngả. Đột nhiên, lòng bàn chân trượt đi, nặng nề ngã xuống đất.

Ngã vô cùng chân thực, mặt cắm xuống, tứ chi vặn vẹo, tóc dài xõa ra thành hình hoa cúc, tuyệt đối không giống người đàn bà đê tiện lẳng lơ giả vờ ngất ăn vạ.

Túc Tịch sợ đến hồn bay lên trời, luống cuống đứng dậy. Lúc này, Hoàng đế đã nhanh chân xông tới, một tay ôm nàng dậy. Khánh Phúc cũng sợ đến giật mình, đẩy mạnh Túc Tịch một cái nói: "Đồ ngốc, thất thần cái gì, đi gọi thái y!"

Túc Tịch bổ nhào chạy ra thư phòng, lúc gần đi không nhịn được liếc mắt nhìn. Hoàng đế đang chân tay luống cuống ôm người trong ngực, bấm nhân trung nàng dưới lời nhắc nhở của Khánh Phúc. Nhưng Thẩm Anh vẫn không có phản ứng, hắn cực kỳ tức giận, to tiếng chất vấn Khánh Phúc tại sao không có tác dụng.

Khánh Phúc gục mặt xuống, quát ra bên ngoài: "Thẩm khởi cư lang hôn mê rồi! Mau đến nhà bếp bưng canh giải rượu tới!"

Cả người Túc Tịch run lên một cái, lập cập chạy tới Ngự Thiện Phòng.

Đêm giao thừa nhốn nháo loạn lạc này cuối cùng chấm dứt dưới tuyên bố Thẩm Anh không có gì đáng ngại của Phạm thái y. Phạm thái y đội gió tuyết đến xem cho nàng, nói nàng chỉ uống quá nhiều còn xoay vòng nên ngất đi mà thôi, ngủ một giấc là ổn rồi.

Cơn thịnh nộ của Hoàng đế chưa tiêu, cả đám tiểu cung nữ chơi đùa cùng Thẩm Anh mỗi người bị một trận vụt tay.

Nhưng mà không ai dám hỏi hắn có cần phạt cả Thẩm Anh hay không.

Đám Túc Tịch không dưng bị vụt tay, lấy đau rát ở lòng bàn tay làm răn: Thẩm Anh này nết rượu tồi tệ, sau này có bất kỳ hoạt động uống rượu lễ tết gì tuyệt đối không thể kéo theo nàng.

Bắt buộc phải kéo á? Túc Tịch chính là vết xe đổ thê thảm nhất. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội, nếu không phải trình độ chơi bài của nàng kinh người, diễn xuất tự nhiên thì không cần Hoàng đế tự mình động thủ, Khánh Phúc đã xử lý nàng trước rồi.

***

Đêm đó, Túc Tịch lau một lưng mồ hôi, trở về phòng ngồi phịch xuống giường, thở dài một hơi.

Huệ Nguyệt còn chưa ngủ, nghiêng người nhỏ giọng hỏi: "Thế nào?"

Túc Tịch mở miệng, hồi lâu sau mới nói: "Không có việc gì lớn."

Huệ Nguyệt cười nói: "Không sao thì tốt."

Túc Tịch đứng lên rửa mặt, vừa lau lớp trang điểm trên mặt, vừa như lơ đãng hỏi: "Ngươi bảo... sau này Thẩm nương tử... có thể biến thành Thẩm nương nương hay không?"

Huệ Nguyệt im lặng.

Cả căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng Túc Tịch đổ nước.

Huệ Nguyệt nói: "Ai cũng có khả năng, duy chỉ có nàng là không."

Túc Tịch nhắm mắt lại, khẽ gật đầu nói: "Ừm."

***

Giữa trưa ngày hôm sau, ta thong thả tỉnh lại, đầu đau sắp nứt.

Ngoài cửa sổ trời sáng choang, ta sờ đầu, không hiểu ra sao.

À, hôm nay là mùng một sao? Ta không cần đi làm?

Nghe thấy tiếng động, Tiểu Kim Liên bưng một bát canh vào, nói: "Thẩm nương tử ngủ thật ngon, ngay cả động tĩnh của triều hội mùng một tết cũng không đánh thức nương tử. Nương tử say rượu, uống chút canh giải rượu đi."

Ta ngơ ngơ ngác ngác cầm lấy canh uống, quay đầu hỏi nàng:"Lý... bệ hạ đâu?"

Tiểu Kim Liên thành thật nói: "Triều hội mồng một tết còn chưa tan, phải chờ đến giờ Ngọ bệ hạ mới về được."

"À..."

Ta đỡ đầu, nghĩ lại chuyện tối ngày hôm qua, ký ức chỉ tới đoạn ta kéo Túc Tịch đi đánh bài, còn sau đó xảy ra chuyện gì, ta không nhớ nổi một chút nào.

Hầy, đều tại cái tật xấu uống rượu vào là quên hết này của ta.

Ta hỏi Tiểu Kim Liên nói: "Cuối cùng Túc Tịch thắng không?"

Tiểu Kim Liên nuốt nước bọt, trừng to mắt hỏi ngược lại: "Thẩm nương tử quên hết rồi sao?"

Ta ngại ngùng thừa nhận: "Ừm... Từ nhỏ ta đã như thế, sau khi uống rượu xong là hôm sau không nhớ được cái gì."

Để trợ giúp ta tìm lại ký ức, Tiểu Kim Liên gọi người trong cuộc Túc Tịch tỷ tỷ tới cho ta.

Túc Tịch đến đây, nhẹ tay nhẹ chân ngồi ở bên giường. Ta vừa nhìn thấy nàng đã bị nàng dọa cho giật mình.

Chỉ mới một đêm mà cả người Túc Tịch tiều tụy đến không tưởng nổi. Dưới mắt mang quầng thâm đen sì, tinh thần uể oải, ánh mắt nhìn ta cũng cực kỳ quỷ dị.

Trong lòng ta hoảng sợ, thầm nghĩ thôi xong rồi, hẳn là tối hôm qua đã làm những chuyện rất quá đáng với nàng. Nhưng ngoài xấu hổ ra, một chút ta cũng không nhớ nổi, chỉ có thể thận trọng nói: "Túc Tịch, cô thế này là..."

"Ta không sao." Túc Tịch nói rất nhanh: "Tối hôm qua ngủ không ngon thôi."

Ta cảm thấy nàng có chuyện, trông nàng thật tang thương, tối hôm qua nàng không phải như thế này.

Túc Tịch mím môi nói: "Tiểu Kim Liên nói cô quên hết tất cả chuyện tối qua là thật sao?"

Ta gật đầu như giã tỏi: "Đúng vậy, ta quên hết rồi, bắt đầu từ lúc kéo cô đi đánh bài thì không nhớ chuyện sau đó nữa."

Túc Tịch liên tục xác nhận: "Cô thật sự muốn nghe không?"

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Túc Tịch thở dài, kể lại chuyện xảy ra tối qua một lần nữa.

Nghe xong câu chuyện dài dằng dặc này, trong lòng ta xấu hổ đến cả người co giật.

Mà bản thân ta cách chỗ tạ thế cũng không kém bao nhiêu.

"Thực ra vẫn ổn, bệ hạ không tức giận, không nói phải phạt cô. Chỉ là vì chuyện tụ tập chén chú chén anh mà phạt mấy người chúng ta một trận vụt tay mà thôi." Túc Tịch lật bàn tay hơi sưng đỏ của nàng ra, nói: "Cô xem, bây giờ đã đỡ rồi."

Ta hận không thể quỳ xuống xin lỗi nàng: "Xin lỗi bọn tỷ muội, về sau không dám nữa."

"Không sao, đây cũng là trong họa được phúc. Sáng nay Khánh Phúc gia gia còn thưởng một trượng lĩnh đỏ, khen ta thông minh cơ trí. Cô cũng không cần cảm thấy áy náy vì ta, tiếp chủ tử chơi vốn chính là chuyện các cung nữ chúng ta nên làm."

Túc Tịch vỗ sau lưng ta an ủi.

Ta không thấy được an ủi, chui vào trong chăn kêu rên: "Túc Tịch tỷ tỷ, ta sai rồi! Ta mời cô ăn cơm bồi tội... Thật là mất mặt, đây thật sự đều là ta làm sao? Ơi là trời, ta còn múa Hồ Toàn Vũ, nhưng ta vốn dĩ không biết múa! Có phải mọi người đều đang cười ta hay không? Muốn chết quá, ta không còn mặt mũi làm người..."

Chớ trách ta phản ứng thái quá, con người là động vật mang tính hợp quần, đối với Sử quan thể diện còn lớn hơn trời chúng ta mà nói, cái chết xã hội còn kinh khủng hơn cái chết theo đúng nghĩa.

Túc Tịch vỗ tay ta trấn an, lựa lời nói: "Không có, bệ hạ không cười nhạo cô, bệ hạ rất thưởng thức điệu múa của cô. Nhưng mà Thẩm nương tử... Mặc dù bệ hạ không so đo nhưng ngất ở ngự tiền dù sao cũng là mất thể thống, còn cả rượu... Hầy."

Ta tuyệt vọng trùm chăn hét lên, phát tiết sự xấu hổ cuồn cuộn sôi trào.

***

Vì ba lạng rượu kia, chẳng những ta bỏ qua triều hội mồng một tết, còn trở thành người bệnh đau dạ dày xui xẻo.

Phạm thái y bị tuyên vào Tử Thần điện đêm hôm, năm mới cũng không được tốt lành, cực kỳ oán trách ta. Nhân cơ hội này kiểm tra kỹ càng thân thể ta, sau đó nghiêm túc nói với ta, dạ dày và gan của ta tính nóng quá mạnh, không phải lối dưỡng sinh.

"Thiện phòng nói ngươi nhiều lần gọi đưa đồ ăn đến giữa đêm khuya. Ngươi xem ngươi đấy, đã thức đêm lại bỏ ăn, chẳng trách dạ dày và gan đều không khỏe." Phạm thái y vừa dài dòng văn tự kê đơn thuốc cho ta, vừa cảm thán thanh niên bây giờ thật không biết thương thân thể mình.

Ta oán hận nói: "Liên quan gì đến ăn khuya. Phạm đại phu ta nói cho ông biết, chuyện gan ta không tốt ấy mà, chủ yếu vẫn là u uất tại tâm."

Phạm thái y nói: "Cụ thể vì cái gì lão phu mặc kệ. Thánh thượng bảo lão phu chuyên bắt mạch bình an cho ngươi. Lão phu tất phải điều dưỡng thân thể ngươi cho tốt."

"Còn cần phải dùng tới Phạm đại phu ngài sao? Bản thân hắn ít chọc tức ta một chút, tối thiểu ta có thể sống lâu đến vài chục năm, cứ phải bỏ gần tìm xa, lãng phí y thuật quý giá của Phạm đại phu, bị thần kinh à?"

"Bà cô ơi, ngươi ngậm miệng lại đi." Phạm thái y cạn lời.

- -----

Truyện đăng tải duy nhất tại ??????? @nhumocxuanphong2506. Vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ để ủng hộ editor!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv