Bành Viễn Chinh vừa mới đi qua góc đường chính, đang chờ đèn đỏ thì chiếc xe thể thao của Hoàng Đại Long trờ đến, không quan tâm đến đèn đỏ, cứ như chỗ không người, chắn ngang trước mặt Bành Viễn Chinh, cũng không tắt máy, nhảy xuống xe, siểm nịnh nói:
- Bành công tử, nói đi là đi ngay. Thật vất vả mới có một cơ hội như vậy, xem như là nể mặt em út, chúng ta cùng nhau đi ăn khuya.
Bành Viễn Chinh nhíu mày, vừa muốn nói gì, thì những chiếc xe phía sau liền nhấn còi inh ỏi. Không ít người đi đường ánh mắt bất mãn nhìn lại.
Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ, cúi đầu chui vào xe của Hoàng Đại Long, nhỏ giọng nói:
- Khẩn trương đi mau, đừng để người khác phàn nàn.
Hoàng Đại Long cười ha hả:
- Không thành vấn đề! Bành công tử, anh ngồi ổn nhé, tôi lái đây.
Hoàng Đại Long nhấn ga, chiếc xe chạy như bay đi, vụt ngang qua một đôi nam nữ khiến họ thét vang lên, cao giọng mắng to.
Tống Quả không ngờ Hoàng Đại Long lại kéo Bành Viễn Chinh về lại được, sắc mặt khó coi lúc này mới dịu đi một chút.
Y tiến lên mở cửa xe, cười ha hả bước lên:
- Viễn Chinh, chúng ta đi karaoke, ca hát uống bia đi. Hoàng Đại Long, tối nay cậu đãi nhé. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
- Không thành vấn đề!
Hoàng Đại Long cười nịnh nọt. Y tuy rằng là con trai của phú thương, nhưng đối mặt với Tống Quả có thân phận công tử con quan thì vẫn có chút tự ti, mặc cảm.
Đừng xem Hoàng gia ở thành phố Tân An có chút năng lượng, nhưng nếu đắc tội với đại nhân vật ở thành phố thì việc suy sụp cũng dễ dàng.
Chiếc xe của Hoàng Đại Long chỉ ngồi đủ ba người nữa là Tống Quả, Bành Viễn Chinh và Chu Đại Dũng. Chu Đại Dũng ngồi ở vị trí lái phụ, còn những người khác thì ngồi trên xe của Lý Minh Nhiên.
Lý Minh Nhiên lái xe đi trước dẫn đường, không bao lâu sau thì dừng lại trước câu lạc bộ giải trí Đại Hải. Câu lạc bộ giải trí Đại Hải là một trong những sản nghiệp của Hoàng gia, trước mắt cũng là hộp đêm sang trọng nhất ở thành phố. Người ra vào chỗ này không phú thì quý, không phải là chỗ cho người bình thường tiêu phí nổi.
Ngành giải trí về đêm của thành phố Tân An đương thời, tuy rằng không phát đạt như đời sau, nhưng cũng ngợp trong không khí xa hoa, trụy lạc.
Một hàng ngũ nhân viên nam mặc đồ đen kẹp nơ cùng với một loạt hàng ngũ nhân viên nữ mặc áo xẻ tà cực cao đứng hai bên, thấy Hoàng Đại Long cùng một số người bước vào thì lập tức khom người:
- Hoan nghênh quý khách đến câu lạc bộ giải trí Đại Hải! Hoan nghênh Bành công tử, Tống công tử. Hoan nghênh Hoàng tổng.
Hoàng Đại Long đi phía trước dẫn đường, Bành Viễn Chinh và Tống Quả cười nói bước đằng sau. Còn Lý Minh Nhiên và Chu Đại Dũng thì theo sát sau đó.
Lý Minh Nhiên ánh mắt lóe sáng. Y và Tống gia có quan hệ bà con xa, kết giao với Tống Quả cũng không phải một ngày, nên đối với tính tình Tống Quả cũng rất hiểu biết. Y biết Tống Quả tâm cao khí ngạo, bình thường con cháu quan lại thường hay thấy chướng mắt với con cháu thương nhân. Tống Quả có thể thân thiết với Bành Viễn Chinh như vậy chỉ có thể chứng minh Bành Viễn Chinh rất có lai lịch.
Vương Nan cùng với mấy cô gái còn lại đi sau cùng. Trên gương mặt của cô vẫn mang thần sắc không thể tin nổi. Tống Quả là ai trong lòng cô biết rất rõ, đến ngay cả Hoàng Đại Long là kẻ nhiều tiền thế lớn cũng phải kính sợ và xu nịnh không ngờ có thể xưng huynh gọi đệ phải Bành Viễn Chinh, lại có vài phần tôn trọng, chủ động kết giao. Chuyện này trong lúc nhất thời khiến Vương Na không thể tin nổi.
Đoàn người tiến vào căn phòng sang trọng nhất của câu lạc bộ giải trí Đại Hải. Đây là phòng mà cha con Hoàng gia dùng để chiêu đãi khách quý, bình thường không cho thuê. Khi bước vào phòng, Tống Quả đã bảo Hoàng Đại Long đuổi hết nhân viên phục vụ nam và nữ ra ngoài, chỉ để lại mấy cô gái mà Hoàng Đại Long luôn miệng nói là người đẹp của công ty.
Lý Minh Nhiên và Chu Đại Dũng từ chối cho ý kiến. Tống Quả không tin, nhưng Bành Viễn Chinh thì tin Hoàng Đại Long giờ phút này không có nói dối.
Hắn có kinh nghiệm đối nhân xử thế ở hai kiếp nên nhìn người cực chuẩn. Những cô gái trước mắt này trên người không toát ra khí chất phong trần, nhất là cô gái có diện mạo thanh tú kèm theo chút e lệ kia. Hơn nữa, còn có Vương Na. Vương Na mặc dù ham giàu, là tình nhân của Hoàng Đại Long, nhưng đại khái vẫn không đến mức trụy lạc.
- Mang đến đây một tá bia Đức, sau đó mang tiếp hai bình Martell.
Hoàng Đại Long chỉ bảo, rồi khiến nhân viên phục vụ mang đến một đĩa bánh và hoa quả.
Hắn cười ha hả;
- Hôm nay có thể mời được hai vị công tử đại giá quang lâm, Hoàng Đại Long tôi cảm thấy rất vinh hạnh. Các em mau rót bia cho hai vị công tử, Trưởng phòng Chu và Lý cục đi. Tôi xin kính mọi người một ly.
Các cô gái đỏ mặt ngồi bên cạnh Bành Viễn Chinh, Tống Quả, Chu Đại Dũng và Lý Minh Nhiên, cung kính rót rượu cho bốn người. Còn Vương Na thì ngồi bên cạnh Hoàng Đại Long, có chút câu nệ. Có Bành Viễn Chinh ở đây, mặc dù hắn làm bộ không nhận ra cô, nhưng cô vẫn thấy không thoải mái trong lòng.
Còn cô gái có diện mạo e lệ, yên lặng ngồi bên cạnh Bành Viễn Chinh, rót cho hắn một ly Martell. Bành Viễn Chinh liếc nhìn cô một cái, cười nói:
- Cảm ơn!
Cô nàng kia càng đỏ mặt hơn, cúi đầu xuống.
Tống Quả thì hiển nhiên là quá quen với trường hợp này. Y ngồi một chỗ, mỉm cười, hướng Bành Viễn Chinh nâng ly:
- Viễn Chinh, chúng ta cạn ly.
Nói xong, y cạn sạch một hơi.
Bành Viễn Chinh cũng cười, nâng ly uống cạn.
Tiếng nhạc du dương vang lên, sau khi uống vài ly rượu, tất cả mọi người đều có vài phần men say. Những cô gái mà Hoàng Đại Long mang đến hiển nhiên đều là những cô gái giỏi về quan hệ xã hội, nên ca hát và tửu lượng không tồi. Dưới sự mời rượu liên tiếp của các cô gái và sự trêu đùa của Hoàng Đại Long, không khí trong phòng lập tức thoải mái hơn.
Hoàng Đại Long say khướt ôm lấy Vương Na. Bàn tay của y hết lần xuống ngực rồi lần xuống cặp mông. Con ngươi ánh lên sự dục vọng ngày càng nhiều.
Chu Đại Dũng và Lý Minh Nhiên cũng đều ôm lấy một cô. Tiết tấu âm nhạc chợt trở nên mênh mông, giai điệu thanh thoát. Có vài phần men say, Tống Quả cũng không kềm chế được, cùng bạn nhảy của y bước vào sàn nhảy. Chỉ có điều động tác của y không giống như người khác, tuy không kiêng nể gì, nhưng vẫn duy trì được sự tao nhã và tỉnh táo.
Bành Viễn Chinh không tham dự mà lẳng lặng ngồi một chỗ, lấy hộp thuốc lá trên bàn, bên cạnh liền phát ra một tiếng tách. Cô gái thanh tú bên cạnh hắn đã bật lửa mồi thuốc cho hắn.
- Cô tên gì?
Bành Viễn Chinh nhả ra một ngụm khói, rồi nhỏ giọng hỏi.
Mặt cô gái càng thêm đỏ ửng:
- Em tên Đồng Viện Viện.
- Cô công tác ở xí nghiệp Tín Kiệt?
Bành Viễn Chinh đối với nhảy nhót cảm thấy không hứng thú, liền ngồi một chỗ tán gẫu với Đồng Viện Viện. Dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt thanh tú của Đồng Viện Viện ửng đỏ. Bành Viễn Chinh rõ ràng cảm giác được người con gái bên cạnh sự khẩn trương đã dần dần tan biến.
- Bành công tử, em xin mời anh một ly.
Đồng Viện Viện lấy hết can đảm nâng ly rượu lên. Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt cười rồi cùng cô chạm ly.
Sau khi uống được mấy ly, dường như phát giác Bành Viễn Chinh có chút nhàm chán nên Đồng Viện Viện liền nhỏ giọng kính cẩn nói:
- Em và anh ra nhảy đi.
Bành Viễn Chinh do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Hắn theo bản năng mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đồng Viện Viện. Hai người bước ra sàn nhảy, bắt đầu bước theo giai điệu của âm nhạc.
Đồng Viện Viện có chút cứng đơ ôm lấy vòng eo của Bành Viễn Chinh. Toàn bộ thân hình mềm mại dần dần tựa vào lồng ngực của hắn, gương mặt cúi xuống, không dám trực tiếp nhìn vào ánh mắt của Bành Viễn Chinh.