Người của Cục công an đưa Cẩu Tai về, Trọng Tu Vĩ không cần tốn nhiều sức đã buộc Cẩu Tai cung khai. Lời đồn chính quyền thị trấn muốn ép các xí nghiệp dệt đóng cửa là do Cẩu Tam Lập mớm cho gã ta loan truyền ra ngoài, mà chuyện công nhân Tập đoàn Huệ Phong làm ầm ĩ cũng là do Cẩu Tam Lập ở sau lưng thúc đẩy.
Thật ra loại tin đồn này không đáng tin, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể không mắc lừa. Nhưng khổ nỗi những người làm công ở các xí nghiệp ở thị trấn không có trình độ văn hóa, càng không có được sự phán đoán độc lập, chỉ cần có người kích động, liền manh động.
Trọng Tu Vĩ báo cáo lên Đảng ủy Cục và Quận ủy, lại trưng cầu ý kiến của Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, giải quyết các thủ tục liên quan, tạm giam Cẩu Tam Lập, Cẩu Tai và một số công nhân tập đoàn Huệ Phong cầm đầu vụ xuống đường. Bí thư Quận ủy Tần Phượng giận tím mặt, ra lệnh cho phòng công an quận dựa theo quy định và pháp luật mà nghiêm trị, thông báo toàn bộ quận để răn đe.
Cùng lúc, Đảng ủy phân cục công an tạm cách chức viên cảnh sát nổ súng ngày hôm đó nửa năm, nghiêm khắc cảnh cáo đối với Trưởng đồn công an Vân Thủy Tra Anh Nghị. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Khi tiễn tổ công tác của Trọng Tu Vĩ về, đã là bảy giờ tối.
Bành Viễn Chinh nhìn theo đám Trọng Tu Vĩ lên xe cảnh sát biến mất trong màn đêm, lập tức quay lại nhìn Cổ Lượng và Quý Kiến Quốc trầm giọng nói:
- Bí thư Chử, lão Quý, vài ngày tới, phiền hai vị dẫn tổ công tác đến nhà máy dệt Tam Lập theo dõi sát tình hình, đừng để công nhân lại gây rối.
- Chủ tịch thị trấn Bành yên tâm đi, tôi và lão Quý đã phân công, tôi theo dõi vào buổi tối, cậu ấy theo dõi vào ban ngày. Hiện giờ, nhà máy Tam Lập do Cẩu Quyên Quyên, con gái của Cẩu Tam Lập quản lý, hẳn là tạm thời không ngừng hoạt động. Chỉ cần không ngừng hoạt động, công nhân có việc để làm, ít có khả năng gây ầm ĩ. Hơn nữa, lúc này quận nghiêm khắc xử lý vài kẻ quấy rối, đối với bọn họ là sự cảnh báo nghiêm trọng.
- Tuy là vậy, nhưng chúng ta cũng không thể lơ là. Dù sao, vài ngày tới, chúng ta sẽ rất căng thẳng. Gần đây mọi người rất vất vả, chờ chịu đựng qua khoảng thời gian này, sẽ để cho các đồng chí có thời gian nghỉ ngơi.
Bành Viễn Chinh khoát tay, rảo bước về phía trụ sở chính quyền thị trấn.
Hôm nay Từ Tiểu theo Từ Tiểu rời khỏi thị trấn. Hắn cũng sẽ không quay lại thành phố, ở lại thị trấn, đồng thời trực ban.
Chử Lượng và Quý Kiến Quốc nhìn theo bóng đáng Bành Viễn Chinh, nhìn nhau thở dài một tiếng, cùng quay về nhà máy dệt Tam Lập. Lúc này là thời điểm nhạy cảm, chính quyền thị trấn không thể để xảy ra bất cứ sự cố nào nữa. Bọn họ mang gánh nặng, đều phải theo sát tình hình nhà máy Tam Lập, đề phòng gặp chuyện không may.
Các lãnh đạo khác của thị trấn cũng đang hết sức bận rộn. Mẫn Diễm xử lý công tác hằng ngày của chính quyền thị trấn, Hoàng Hà và Cổ Lượng lo dự án phố buôn bán, Ngô Minh Quánh và Thi Bình lo dự án khu công nghiệp hợp tác với tập đoàn Tin Kiệt, Khuông Nhã Lam phụ trách "theo dõi" động tĩnh của các xí nghiệp dệt ở thị trấn.
Bành Viễn Chinh lên lầu, thấy văn phòng của Lý Tuyết Yến không ngờ còn đèn sáng, liền đứng lại gõ cửa, đẩy cửa cười nói:
- Tuyết Yến, còn chưa về nhà nghỉ sao?
- Tôi đang đợi anh, muốn nói chuyện với anh.
Lý Tuyết Yến ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng mà phức tạp.
- Ồ, chuyện gì vậy?
Bành Viễn Chinh đi vào, thuận tay đóng cửa.
- Cô gái họ Từ hôm nay đến đây, là con gái của Bí thư Tỉnh ủy Từ phải không?
Lý Tuyết Yến nhìn Bành Viễn Chinh hỏi nhỏ.
Bành Viễn Chinh cả kinh, không biết làm cách nào Lý Tuyết Yến biết được thân phận của Từ Tiểu. Tuy nhiên, điều này cũng không phải là bí mật gì, hắn không cần phải giấu Lý Tuyết Yến, gật đầu nói:
- Ừ, đúng vậy.
- Xem ra, nhà vị hôn thê của anh rất có bối cảnh.
Lý Tuyết Yến khẽ thở dài:
- Anh không cần phải giải thích với tôi, thật sự là tôi cũng không muốn biết, chỉ là hơi tò mò một chút, cô gái mà anh thích là người như thế nào.
Bành Viễn Chinh im lặng. Hắn không thể nói nhiều về Phùng Thiến Như với Lý Tuyết Yến.
Sắc mặt Lý Tuyết Yến trở nên hơi ảm đạm:
- Bây giờ tôi mới biết, so sánh với cô Phùng, thật sự là tôi chẳng là gì cả, thật sự cảm thấy hơi mặc cảm.
Bành Viễn Chinh cười khổ:
- Cô đừng cho rằng, tôi đến với Thiến Như là vì gia thế của cô ấy!
- Không đâu, anh không phải người như vậy, tôi hiểu mà.
Lý Tuyết Yến nhẹ nhàng lắc đầu:
- Nếu anh là loại người như vậy, tôi cũng không thích anh. Nhưng chúng ta lăn lộn ở trong quan trường, có chỗ dựa vững chắc cũng rất tốt. Viễn Chinh, hiện nay tình hình thị trấn đang lộn xộn, các xí nghiệp dệt có lẽ cũng không chống đỡ được bao lâu, một khi mấy chụ doanh nghiệp này phá sản, thị trấn sẽ rất rối ren. Thừa dịp bây giờ còn chưa bộc phát ra, anh nhanh chóng chuyển đi đi, đến quận hoặc huyện khác làm người đứng đầu một đơn vị, còn hơn vất vả đồng thời lại phải đương đầu với nhiều nguy cơ ở đây.
Đây là Lý Tuyết Yến nói thật lòng.
Bành Viễn Chinh than nhẹ một tiếng:
- Chúng ta đi hết, nơi này ai sẽ chống đỡ?
Tôi sẽ không đi, Tuyết Yến. Tôi mong cô cũng đừng đi. Khó khăn chỉ là tạm thời, tôi không tin thị trấn Vân Thủy sẽ cứ suy sụp như vậy.
Bành Viễn Chinh đốt một điếu thuốc, nhận lấy cái gạt tàn pha lê Lý Tuyết Yến dành riêng cho hắn:
- Tôi không muốn làm một kẻ đào ngũ. Tôi tin rằng, chỉ cần chúng ta vượt qua được mấy ngày tới, tất cả mọi việc sẽ tốt lên.
Về phần các xí nghiệp dệt, tôi đã có ý tưởng bước đầu.
Bành Viễn Chinh thấy đã đến lúc nói hết chuyện này với Lý Tuyết Yến, bởi vì để làm được điều đó, một mình hắn khó thể thành công, cần phải có người hỗ trợ.
- Anh nói đi.
- Cô có biết tập đoàn dệt Phong Thái ở quận chúng ta không?
Bành Viễn Chinh cười cười hỏi.
- Biết, nghe nói là tập đoàn đứng đầu ở thành phố, thậm chí là ở tỉnh chúng ta, rất có thực lực.
Lý Tuyết Yến nhướng mày lên, mơ hồ đoán được dụng ý của Bành Viễn Chinh:
- Viễn Chinh, tôi hiểu suy nghĩ của anh.
Nhưng tôi cảm thấy không có khả năng thực hiện. Hiện giờ ngành dệt đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, trong lúc này, tập đoàn dệt Phong Thái có thể bảo toàn bản thân mình đã rất khó, muốn họ vào lúc này "thu nhận" nhiều nhà máy dệt nhỏ như vậy, nhất định là người ta không chịu.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Tôi thấy chưa hẳn như vậy. Ít nhất, tôi thấy cũng nên thử một chút. Hai ngày trước, tôi có nói với Bí thư Tần, Bí thư Tần đồng ý giúp chúng ta, chỉ cần quận làm cầu nối, tập đoàn dệt Phong Thái sẽ thật sự suy xét.
Bành Viễn Chinh cảm thấy nắm chắc hơn tám phần. Sở dĩ hắn nắm chắc như vậy, là bởi vì dựa vào thông tin từ kiếp trước của hắn. Mười năm sau, Phong Thái phát triển rực rỡ, trở thành một tập đoàn dệt hàng đầu, đứng trong hàng năm trăm doanh nghiệp mạnh nhất cả nước. Điều này có nghĩa, lúc này tập đoàn Phong Thái đang ở trong giai đoạn tích lũy vốn và tụ lực.
Nếu Bành Viễn Chinh không nhớ lầm, tập đoàn Phong Thái lặng lẽ cải tổ và mở rộng sản xuất vào những năm 93 đến 97, nhân dịp ngành dệt xuống dốc, tập đoàn Phong Thái khai phá một con đường riêng, mở rộng ra bên ngoài với vốn đầu tư thấp.
Tuy Lý Tuyết Yến thầm không cho là đúng, nhưng không tranh cãi với Bành Viễn Chinh. Cô biết tính cách của Bành Viễn Chinh, hắn nhận định tình hình rất chuẩn xác, kiên định thực hiện ý tưởng của mình, mà cho tới giờ phút này, những việc hắn làm, chưa có việc nào uổng công vô ích.
- Đêm nay anh trực?
Lý Tuyết Yến đứng dậy mặc áo khoác.
- Tôi về đây.
Đột nhiên Lý Tân Hoa ho khan một tràng, mặt đỏ lên, thân hình run rẩy vì cơn ho kịch liệt.
Bành Viễn Chinh giật mình kinh hãi, vội đỡ lấy cô, vỗ nhẹ sau lưng cô:
- Cô bị cảm chưa khỏi hẳn, mau uống chút nước đi.
- Tôi không sao.
Lý Tuyết Yến ho một lúc, đứng thẳng người lên, bưng ly nước trên bàn uống một ngụm, rồi gượng cười:
- Tôi về, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.
Lý Tuyết Yến sửa lại áo khoác, quấn khăn quàng cổ, yên lặng đi ra cửa. Cho dù cô rất muốn ở lại đây ôm lấy người mình yêu, muốn khóc một trận như mưa như gió để giải tỏa những đau khổ, buồn thương mấy ngày hôm nay, nhưng cô biết, mình không thể.
Cô buồn bã bước đi xuống lầu, mở cửa xe Santana, ngẩng đầu liếc nhìn trên lầu một cái.
Bành Viễn Chinh đứng ở hành lang, nhìn Lý Tuyết Yến lên xe lái đi, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cũng không nói được nên lời là cảm xúc gì.
Lý Tuyết Yến là một cô gái rất xuất sắc, phương diện nào cũng hơn người. Nếu không có Phùng Thiến Như, hai người sớm chiều làm việc chung, khả năng có tình cảm với nhau là rất lớn. Nhưng giờ đây, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Tuyết Yến buồn bã, tuyệt vọng.
…
Sáng hôm sau, Phó chủ tịch thành phố Mạnh Cường cùng các lãnh đạo có liên quan của văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng thành phố Khương Bằng Duyên, Bí thư Đảng ủy kiêm Tổng giám đốc công ty xây dựng đô thị Tôn Kiến Côn, Bí thư Quận ủy Tần Phượng, Phó chủ tịch quạn Chu Đại Dũng, đến thị trấn Vân Thủy điều tra nghiên cứu.
Tối hôm qua Lý Tuyết Yến sốt cao, sáng nay phải đi bệnh viện, không thể đi làm. Bành Viễn Chinh bất đắc dĩ phải đích thân tiếp đãi phái đoàn của Mạnh Cường.
Tại hiện trường công trình cải tạo và mở rộng khu phố buôn bán, Mạnh Cường xuống xe, đám người Tần Phượng và Chu Đại Dũng vây quanh, từ từ đi tới.
Bành Viễn Chinh nở nụ cười xã giao, dẫn tất cả thành viên bộ máy lãnh đạo tiếp đón. Hắn nhìn lướt qua, thấy ngay Phó tổng giám đốc công ty xây dựng Liên Hoa Mậu đi trong đám người theo sau Mạnh Cường.
- Chào đón lãnh đạo thành phố đến thị trấn Vân Thủy kiểm tra chỉ đạo công tác.
Bành Viễn Chinh đưa tay ra bắt tay Mạnh Cường, đây là lần đầu tiên hai cậu cháu bắt tay nhau, tuy Bành Viễn Chinh không để tâm, nhưng đối với Mạnh Cường, đó là dấu hiệu cho thấy mối quan hệ giữa hai bên đang tốt dần lên.
Ánh mắt Mạnh Cường hơi phức tạp, giọng nói đượm vẻ cảm khái mà người khác không thể hiểu, cũng không thể đoán:
- Thấy Chủ tịch thị trấn Bành, một cán bộ trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy công tác ở cơ sở, đột nhiên tôi có cảm giác mình già rồi. Sự cải cách và phát triển của thành phố Tân An trong tương lai, xin gửi gắm ở thế hệ trẻ này vậy.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, nhẹ nhàng rút về bàn tay đang bị Mạnh Cường nắm chặt.
Trong lòng Mạnh Cường thầm than, rồi ra vẻ thản nhiên bắt tay chào hỏi các cán bộ khác, thái độ rất ôn hòa, không còn là Phó chủ tịch "đại nhân", kiêu ngạo và tự cao ngày nào.
Những người thuộc Văn phòng thành phố thấy vậy, đều rất kinh ngạc.